Ký Ức Bị Hoán Đổi

Chương 55: 55: Bị Bóng Đập Trúng




Ở Thanh Tùng, không chỉ các môn văn hoá mà các môn thể dục, giáo dục thể chất đều được xem trọng.

Nếu như ở Hướng Nhật, các thầy cô sẽ thường xuyên chiếm tiết thể dục để dạy thì tình trạng này bây giờ cũng chỉ diễn ra đối với học sinh lớp 12 vào cuối kỳ.

Các đại hội thể thao, các phong trào vận động diễn ra ở Thanh Tùng rất thường xuyên.

Vì tiết thể dục không bị chiếm nên các lớp đều sẽ cho các học sinh huấn luyện nghiêm khắc.

Nếu như lúc trước có thể dễ dàng vượt qua môn thể dục thì Thanh Tùng giám sát môn này rất chặt chẽ.

Các hoạt động như đá cầu, cầu lông thì còn đỡ hơn việc phải chạy 1000 mét nam và 800 mét nữ.

May mắn là không phải tiết thể dục nào cũng phải chạy. Đa số thời gian học thể dục, các thầy cô sẽ cho học sinh học trong 15- 30 phút đầu rồi thả cho nghỉ ngơi trong thời gian còn lại.

Học sinh nữ thì thường được nghỉ ngơi sẽ tụm lại một chỗ trò chuyện.

Học sinh nam có khi cũng nghỉ ngơi, hoặc cũng có khi sẽ đi chơi bóng rổ.

Thanh Tùng chỉ có 1 sân bóng rổ nhỏ.

Những học sinh chơi bóng rổ hôm nay là từ hai lớp cùng học thể dục, trong đó còn có cả Tống Tranh.

Tống Tranh sang cấp ba, thành tích luôn cầm cờ dẫn đầu, bề ngoài lại xuất sắc khỏi phải nói, nghiễm nhiên đã chiếm được vị trí trong lòng của nhiều thiếu nữ.

Nói thật thì Chương Tuyết Trình và Lâm Yên Nhiên có một điểm giống nhau là không thích vận động mạnh, tương đối thiên hướng về các hoạt động nhẹ nhàng thư giãn.

Tuy không thích vận động nhưng không ảnh hưởng đến việc xem người khác hoạt động.

Nghe nói hôm nay bọn con trai đánh cược là bên nào thua sẽ đi mua nước.

Mười đứa con trai chia làm hai đội, vì đều mặc đồng phục nên sẽ phân đội bằng cách đội thêm một chiếc mũ lưỡi trai khác màu để phân biệt.

Vào độ tuổi này, trên cơ thể nam và nữ đều xuất hiện những thay đổi ngày càng rõ ràng hơn.

Nữ thường dậy thì sớm hơn nam nhưng lại thường thua kém nam giới về chiều cao.

Năm nay, Chương Tuyết Trình và Lâm Yên Nhiên đều cao hơn, đại khái tầm hơn 1m61, 1m62 đi. Nhưng mà 1m6 cũng không là gì so với tụi con trai, hầu như đứa con trai nào cũng hơn 1m65 cả, những người hay chơi thể thao còn cao hơn cả cái đầu.



Thực lực chơi bóng rổ của hai bên dường như không thua kém nhau là bao, đều chơi rất khá.

Bọn họ chơi cả giờ chơi, xung quanh cũng có người cổ vũ hô lên “Tống Tranh!”, “Tống Tranh!”…

Lâm Yên Nhiên và Chương Tuyết Trình đương nhiên cũng hùa theo cổ vũ cho lớp mình.

Tống Tranh nhìn về ngoài sân, thấy cô nhóc tết tóc hai bím kia mỉm cười, hai mắt hạnh cong cong, tươi tỉnh hoạt bát hơn hẳn dạo gần đây.

Tống Tranh nhịn không được cong môi.

Tất cả đều bình thường cho đến khi quả bóng lao về hướng Lâm Yên Nhiên.

Lâm Yên Nhiên không có hứng thú chơi bóng rổ, cũng không biết chơi bóng rổ, khi bóng bay tới chỉ theo bản năng né tránh.

Nhưng xung quanh đông đúc nên cô không né kịp, quả bóng to đập vào trán cô.

Chương Tuyết Trình là người đầu tiên phản ứng lại, đỡ Lâm Yên Nhiên ngồi lên, gấp gáp hỏi han:

“Yên Nhiên, sao rồi?”

Lâm Yên Nhiên có hơi choáng, sau một lúc mới chậm rì rì trả lời:

“Có chút đau”.

Lâm Yên Nhiên quả thật rất đau, trên trán cô xuất hiện một vết xước, có một ít máu chảy ra, da thịt cũng đỏ ửng rồi sưng lên.

Sau đó, hàng người vây quanh cũng như bị tản ra, Tống Tranh xuất hiện:

“Có bị thương nặng lắm không? Qủa bóng mới vừa rồi là do tớ lỡ tay”.

Chương Tuyết Trình dùng khăn giấy lau qua vết máu trên trán Lâm Yên Nhiên, cô đau lòng chết được, con nhóc này bình thường chỉ bị xước da một tý cũng phải làm nũng kêu đau một hồi lâu, nhưng chắc sợ cô lo lắng mới không thể hiện ra mà thôi. Chương Tuyết Trình định nổi nóng với Tống Tranh, nhưng cô nhớ lại, cũng không hẳn là do Tống Tranh, lúc ấy là do hắn không đỡ được bóng của đối thủ.

Chương Tuyết Trình đỡ Lâm Yên Nhiên lên, bảo với Tống Tranh:

“Cõng cậu ấy đến phòng y tế đi”.



Tống Tranh cúi người xuống, hai tay vòng ra ôm lấy cô nhóc sau lưng, cõng đến phòng y tế.

Thiết bị y tế của Thanh Tùng tuy không hiện đại nhưng khá đầy đủ.

Nhân viên y tế chỉ khám qua một lát rồi dùng nước muối sinh lý rửa qua miệng vết thương, dùng bông y tế lau sạch rồi dùng bông tẩm oxi già bôi lên miệng vết thương.

Bông tẩm oxi già vừa chạm đến da thịt, Lâm Yên Nhiên đau nhịn không được mà hút một hơi.

Chương Tuyết Trình đứng một bên dỗ dành:

“Không đau, không đau, ngoan, cậu cố gắng nhịn một chút”.

Vết thương trên trán xử lý xong vậy mà sau một lúc lại vừa sưng to ra vừa thâm tím lên.

Tống Tranh sốt ruột hỏi nhân viên y tế:

“Sao lại sưng to thế này?”

Nhân viên y tế nhìn kỹ Tống Tranh lại rồi nói:

“Không sao, chỉ là vỡ mạch máu dưới da nên thâm tím, còn sưng lên là do cơ chế phản ứng của cơ thể thôi. Đợi ít hôm là khỏi. Không cần lo lắng quá cho bạn gái nha chàng trai. Sau này nhớ cẩn thận hơn. Nên kiêng ăn thịt bò, trứng, rau muống và một ít những đồ nhiều chất đạm thì sẽ mau lành hơn, cũng bớt sẹo.”.

Lâm Yên Nhiên vội phản bác:

“Chúng em không phải, chỉ là bạn bè bình thường thôi!”

Nhân viên y tế nhìn về Lâm Yên Nhiên và Tống Tranh một lượt, cũng không tranh chấp:

“Được rồi”.

Hôm ấy, Tống Tranh chở Lâm Yên Nhiên về nhà trên con xe đạp của mình, cặp sách của Lâm Yên Nhiên thì do Chương Tuyết Trình chở về.

Khi đến nhà Lâm Yên Nhiên, Tống Tranh còn cẩn thận đỡ Lâm Yên Nhiên vào và đến xin lỗi bố mẹ cô.

 Bố mẹ Lâm Yên Nhiên xem cô là bảo bối nhưng cũng biết những việc này cũng chỉ là va chạm giữa tụi trẻ con với nhau, Tuyết Trình cũng bảo là người ta không cố ý, là sự cố, cậu nhóc kia còn đến tận nhà xin lỗi, cho nên cũng không làm quá gì cả, chỉ dặn dò sau này phải cẩn thận.

Giờ phút này, Chương Tuyết Trình không biết dụng ý của Tống Tranh, nếu không thì chuyện đã khác.