Tống Tranh vậy mà tặng cô một cây bút máy.
Lâm Yên Nhiên ngẩng đầu nhìn Tống Tranh, có chút không biết làm sao. Cây bút máy này hình như rất đắt tiền thì phải? Nó có hơi nặng tay, nhìn cũng rất tinh tế.
Minh Trạch Dã thấy cô ấp úng thì mới nói:
“Cả lớp mình đều vậy đấy Yên Nhiên”.
Lâm Yên Nhiên nhìn về phía các bạn học, nhiều người cũng đang giữ một cây bút máy tương tự. Xem ra hôm nay Tống Tranh là người chi tiền mạnh tay nhất rồi. Có lẽ sinh nhật Tống Tranh cũng tặng quà đáp lễ bằng một thứ đồ đắt tiền vậy.
Cô cũng không từ chối nữa, giơ tay ra nhận và nói cảm ơn.
Giáng Sinh không được nghỉ học nhưng sau ngày Giáng Sinh là ngày nghỉ cuối tuần.
Hôm qua Lâm Yên Nhiên đã nói trước với ba người kia sẽ không đi thư viện trong tuần này rồi. Cô hôm nay quyết định ở nhà vẽ tranh.
Lâm Yên Nhiên mở album ảnh ra, lật đến bức hình chụp chung với anh Tất Hành vào kỷ nghỉ hè ra để vẽ.
Cô cũng không định sẽ để người khác thấy bức tranh này, nếu không họ sẽ đau lòng.
Vốn dĩ đêm qua, cô còn tính hôm nay sẽ ra công viên vẽ tranh phong thuỷ, chỉ là nửa đêm mơ thấy anh Tất Hành rồi tỉnh lại, trong lòng đau nhức.
Những năm trước, năm nào cô và Tuyết Trình cũng đều quên chuẩn bị quà Noel cho mọi người, đều là anh Tất Hành nhắc nhở. Noel năm nay anh Tất Hành không còn nữa, cả hai người lại không quên. Giống như khi có người còn quan tâm, chúng ta có quyền quên, có quyền làm nũng, khi người đó không còn nữa, chúng ta không có quyền quên, bị bắt phải trưởng thành.
Xem như bức tranh hôm nay sẽ là quà Giáng Sinh muộn cho anh Tất Hành vậy.
Lâm Yên Nhiên ngồi cả một ngày, pha màu rồi vẽ, cả giờ ăn cơm cũng không chịu ra.
Sau khi xong xuôi đợi tranh khô lại lén gửi về nhà ngoại, cất trong phòng tranh của cô ở đó.
Khi mùa đông đến cùng những cơn thổi về từ phương Bắc, thời tiết trở nên lạnh hơn. Vì là vùng duyên hải nên cho dù là mùa đông thì cũng không lạnh như phía Bắc, chỉ cần khoác ngoài một chiếc áo ấm dày đủ ấm là được.
Mùa đông ở phía Nam không lạnh và cũng không đến sớm như phương Bắc.
Lớp 10 và lớp 11 đều được nghỉ đông sớm, chỉ riêng lớp 12 thì không. Qua tháng 1 dương lịch, cả lớp 10 và lớp 11 đều được nghỉ.
Thời gian nghỉ đông hơn hai mươi ngày.
Mấy ngày đầu nghỉ đông, cả nhóm bốn người lại tụ tập nhau ở thư viện giải quyết bài tập.
Bài tập nhiều nhưng cặm cụi mấy ngày cũng xong xuôi.
Con đường từ thư viện về nhà khá gần, vì trời tối rồi nên Tống Tranh và Vu Ứng Hải cùng đưa hai người về nhà.
Lúc về, Đỗ Hiểu Phù còn mời hai người kia vào nhà ăn cơm cùng.
Tống Tranh còn chưa quyết định thế nào thì Vu Ứng Hải đã từ chối. Đúng vậy, Vu Ứng Hải còn có bà đã lớn tuổi ở nhà, hắn phải về.
Tống Tranh cũng đành từ chối.
Đêm ấy, Lâm Yên Nhiên chạy qua phòng Chương Tuyết Trình.
Cô nói với Chương Tuyết Trình:
“Vu Ứng Hải hình như thích cậu đấy”.
Chương Tuyết Trình nhướng mày:
“Ồ!”
Lâm Yên Nhiên chui người ra khỏi chăn, ngồi lên:
“Sao cậu không kinh ngạc gì hết vậy? Có phải cậu ấy cũng gửi cho cậu một bức thư tình nào rồi hay sao?”
Sắc mặt Chương Tuyết Trình không hề có vẻ ngạc nhiên, chỉ là vẫn có lệ:
“Không có, mình chỉ cảm thấy thật là ngạc nhiên”.
Việc Chương Tuyết Trình được mọi người theo đuổi, ngóc bàn nhận được thư tình không phải là chuyện gì lạ, vấn đề ở đây người mà Lâm Yên Nhiên nói đến chính là Vu Ứng Hải.
Vu Ứng Hải là bạn với hai người từ hồi cấp một, thành tích tốt, tích cách thì khá hoạt bát cởi mở, rất dễ tạo thiện cảm với người khác.
Trước kia Vu Ứng Hải đối xử tốt với chính mình và Chương Tuyết Trình trong mắt Lâm Yên Nhiên là hoàn toàn bình thường vì cậu ấy đối xử với ai cũng rất lễ phép cả.
Nhưng chiều nay, khi mà Vu Ứng Hải phát hiện trong quyển sách của Chương Tuyết Trình kẹp một lá thư tình, Lâm Yên Nhiên đã thấy khuôn mặt hắn nhăn nhó khó chịu.
Lúc đó mọi người đều đang giải quyết bài tập nên không ai chú ý, Lâm Yên Nhiên cũng ra vẻ không biết.
Và thế là điều đáng kinh ngạc đã diễn ra, Vu Ứng Hải vậy mà lén dấu đi bức thư đó rồi giả vờ ra ngoài và vứt nó vào thùng rác.
Khi quay lại, mọi thứ cũng rất bình thường cho đến khi ra về. Hắn chủ động nói vì an toàn nên muốn đưa hai cô gái về nhà, Tống Tranh cũng đi theo. Khi Tuyết Trình bước vào nhà, cô đã thấy ánh mắt hắn dõi theo Chương Tuyết Trình đến khi cô ấy khuất bóng, ánh mắt ấy giấu không nổi tình cảm.
Đúng vậy, Vu Ứng Hải tốt bụng và giúp đỡ mọi người là điều ai cũng biết. Nhưng có phải hành động của hắn đều có động cơ không?
Lúc trước, Vu Ứng Hải còn nói thích nghe những bản nhạc của Vivaldi giống Chương Tuyết Trình, đều là trùng hợp?
Lúc đầu Lâm Yên Nhiên không chắc, chỉ là nói ra để hù Tuyết Trình thôi nhưng thấy thái độ lãnh đạm thế này, cô cảm thấy hình như Tuyết Trình cũng đã biết gì đó.