Khi Lâm Yên Nhiên tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau.
Cô mở to mắt mười mấy giây mới tìm được tiêu cự, sau khi nhìn cảnh vật bốn phía xung quanh, lại nhìn về phía Đường Thành Huân đang nằm bên cạnh, khuôn mặt nhỏ toàn là kinh ngạc.
Cô nhớ đến ký ức tối qua, chình mình và hắn đã…
Lâm Yên Nhiên cũng thỉnh thoảng sẽ thưởng thức mấy ly Whisky hoặc Champagne ngon nhưng cô không quen thuộc với mấy loại Brandy lắm, vả lại màu sắc của ly rượu hôm qua đẹp như thế, không ngờ lại là loại rượu mạnh dễ say như vậy.
Theo những ký ức đêm qua còn sót lại trong đầu thì vì uống rượu say, cho nên cô tửu hậu loạn tính, níu kéo, câu dẫn Đường Thành Huân nên mới lên giường cùng nhau?
Ôi trời ơi, Lâm Yên Nhiên xấu hổ muốn chết.
Không thể tin được những gì đã xảy ra, hơn nữa người chủ động, người bắt đầu là mình!
Hơn nữa, bây giờ cả hai đều đắp chung một cái chăn, cánh tay của Đường Thành Huân bây giờ đang được cô gối lên, cánh tay kia thì đang nắm lấy một bầu ngực của cô.
Cứu!
Cô thử nhúc nhích người một chút, cả người đều đau nhức, đặc biệt là giữa hai chân.
Ngay khi Lâm Yên Nhiên vừa động đậy một chút thì Đường Thành Huân cũng đã tỉnh. Phản ứng sinh lý buổi sáng của đàn ông cộng với thực tuỷ biết vị* (食髓知味, hehe, cái này dân ngôn đều biết, t cũng lười dịch nữa) làm hắn muốn đè cô ra làm một lần nữa cho thoả mãn nhưng hắn biết bây giờ không phải lúc.
Hắn ôm chặt lấy Lâm Yên Nhiên vừa mới tỉnh giấc, cất tiếng lên, giọng nói có chút khàn:
“Yên Nhiên, anh biết em tỉnh rồi. Anh có điều muốn nói với em, anh rất thích em, muốn ở bên cạnh em, chăm sóc em. Anh biết là em bây giờ có thể còn đang hoang mang suy nghĩ nhưng với anh, đây không phải là một tai nạn. Anh sẵn sàng chịu trách nhiệm với em. Em không cần phải trả lời bây giờ, cứ từ từ suy nghĩ”.
Nói thật, Lâm Yên Nhiên không phải kiểu phụ nữ truyền thống đặt trinh tiết làm đầu nhưng phụ nữ ít nhiều đều có tình tiết chim non, cô thực sự chưa kịp thích nghi với việc sẽ đánh mất lần đầu tiên sau một đêm say rượu thế này.
Nhưng cô cũng không phải kiểu bi ai, bi luỵ vì chuyện này.
Sẵn sàng đối diện với vấn đề là chuyện nên làm.
Mà biểu hiện của Đường Thành Huân, lại càng làm tăng thêm tình cảm và sự tin tưởng của Lâm Yên Nhiên đối với hắn.
Sau khi Đường Thành Huân cùng thân hình trần trụi của hắn xuống khỏi giường, vào nhà vệ sinh rửa mặt một chút rồi đi ra cùng bộ áo tắm dài.
Lâm Yên Nhiên vẫn còn nằm trên giường, cô hơi mệt, đặc biệt là sau khi bị Đường Thành Huân vật lộn cả đêm qua. Cô thử nhấc chăn lên xem cơ thể mình, trên người trần trụi không mảnh vải, và có rất nhiều vết Hickey.
Đường Thành Huân chuẩn bị cho cô một ly nước ấm đặt ngay đầu giường, đi đến mở cửa sổ ra cho thoáng đãng rồi nhặt nhạnh mấy món đồ lót và quần áo.
Lâm Yên Nhiên còn thấy cả chiếc váy trắng đêm qua đã bị rách một bên đang được cầm trên tay Đường Thành Huân.
Hắn còn cẩn thận dọn dẹp sạch sẽ mảnh vở đêm qua của chiếc ly thuỷ tinh.
Hắn đi đến bên Lâm Yên Nhiên, nhỏ giọng hỏi cô:
“Còn đau không?”
Lần đầu tiên của phụ nữ đa số vì màng trinh bị xé rách mà sinh ra đau đớn nhưng lúc ấy Lâm Yên Nhiên lại chịu tác dụng của thuốc nên không cảm giác rõ ràng được, đây cũng là một cách do Đường Thành Huân nghĩ ra để giảm bớt đau đớn cho cô. Nhưng cái đau lúc này thì lại do tên kia đêm qua làm quá nhiều, hai chân cô bây giờ còn mỏi đây.
Lâm Yên Nhiên đỏ mặt không trả lời, Đường Thành Huân cũng hiểu ý, biết da mặt cô mỏng nên không nhắc về vấn đề này. Hắn hỏi:
“Bây giờ em có muốn ngủ tiếp không?”
Tuy là đêm qua Đường Thành Huân làm rất lâu nhưng bây giờ cũng đã hơn 10 giờ sáng, Lâm Yên Nhiên lắc đầu.
Thế nhưng cô không chui ra khỏi chăn, bởi vì quần áo của cô tan tác hết rồi.
Dù đã ngủ với nhau, chuyện nên làm hay không nên làm đều làm hết rồi, trên người cô cũng bị hắn nhìn không rót thứ gì, nhưng cô vẫn ngại a.
Khuôn mặt Lâm Yên Nhiên càng đỏ hơn.
Lúc đầu Đường Thành Huân không hiểu ra sao nhưng mà đôi mắt của Lâm Yên Nhiên nhìn về hắn toàn là ngại ngùng xấu hổ, mặt thì đỏ, tay thì nắm chặt lấy chăn hơn, hắn cũng đành hiểu.
Hắn gọi điện cho người bên dưới mang lên mấy bộ đồ.
Sau khi nhận đồ, hắn đưa đồ đặt lên giường, đợi cô ra thay.
Nhưng Lâm Yên Nhiên bảo:
“Em muốn mặc quần áo”.
Đường Thành Huân thản nhiên nói:
“Ừ, em thay đi”.
Lâm Yên Nhiên lại nhắc lại một lần:
“Em muốn mặc quần áo”.
Lâm Yên Nhiên cảm thấy ánh mắt Đường Thành Huân nhìn về phía cô càng có tính xâm lược. Đêm qua, dù là cô bắt đầu nhưng hắn cũng rất nhiệt tình hăng hái a. Ánh mắt hắn nhìn cô cứ như con sói đói đang nhìn cô bé quàng khăn đỏ vậy.
Thấy cô kiên trì, Đường Thành Huân cũng đành thôi. Hắn nhún vai, quay đầu đi ra phòng khách. Không có đợt này thì còn có đợt khác, bây giờ hắn vẫn nên tỏ vẻ lịch sự tôn trọng cô là tốt nhất. dù sao sau này, cơ thể cô, hắn tha hồ nhìn ngắm thoả thích. Vả lại đêm qua, dưới ánh đèn, hắn cũng được dịp chiêm ngưỡng rất lâu, nhất là khi cả người cô đều vì hắn động tình, đẹp vô cùng.