Là Ai Dụ Ai

Là Ai Dụ Ai - Chương 22




Cảm giác đau lòng hóa ra là thế này, đã bao lâu rồi nàng chưa từng đau lòng nhỉ? Ánh mắt mơ màng phủ mổ lớp sương mờ ngỡ ngàng nhìn chằm chằm phía trước, suy nghĩ của nàng hiện đang lơ lửng ở đâu đó.



Mãi cho đến khi một bóng hình quen thuộc thoáng hiện trong tầm mắt nàng mới lôi kéo được thần chí nàng quay về.



Mái tóc màu bạc ấy, đôi đồng tử màu vàng ấy vô tình tỉnh táo giống như đã được điêu khắc chạm trỗ lẳng lặng nhìn nàng.



Khóe miệng Dịch Thủy Phong nỗ lực nở nụ cười mờ mịt cười: ” Phân Huyễn.” Nàng gọi.



Hắn chậm rãi đến gần nàng, ” Trước mặt ta ngươi không cần phải cố gắng cười.” Giọng nói trong trẻo trái ngược hẳn với chất giọng khàn khàn bây giờ của nàng.



” Nhưng nếu như ta không cười sợ rằng ta sẽ khóc. Mà ta đã từng nói ta không thích rơi nước mắt.” Trong khi nói nàng tiếp tục nỗ lực cười.



Phân Huyễn không nói thêm lời nào nữa, chỉ bước đến cạnh nàng khoanh chân ngồi xuống.



Đầu nàng nhẹ nhàng tựa vào đôi vai hắn : ” Đã để ngươi xem một màn kịch vô vị rồi.” Nàng tự giễu.



Hắn cúi đầu liếc nàng một cái, sau đó lại đưa ánh mắt dời đi, ” Ta không có hứng thú với các ngươi.”



” Vậy à?” Nàng không để ý đến lời nói mặn nhạt của hắn tiếp tục nói, ” Vừa rồi đột nhiên ta có một loại cảm giác vô cùng tuyệt vọng, thực là kỳ quái, tình cảm đối với biểu ca rõ ràng đã không còn là tình cảm nam nữ nữa mà chỉ là thân tình vậy nhưng vừa rồi sau khi nghe chuyện ta vẫn có cảm giác mình bị phản bội.” Hốc mắt nóng quá giống như có thứ gì đó muốn tuôn ra.



Hắn trầm mặc, tùy nàng lầm bầm lầu bầu.



” Có điều đang lúc ta tuyệt vọng nhìn thấy ngươi xuất hiện trước mặt, ta bỗng dưng cảm thấy thoải mái.” Nước mắt từ vành mắt lặng lẽ tuôn, nàng muốn ngăn lại cũng không kịp. Dịch Thủy Phong chôn chặt mặt mình, nức nở trên vai Phân Huyễn.



Khuôn mặt vốn vô cùng tỉnh táo của hắn có chút thay đổi khi cảm nhận thấy những giọt nước mắt của nàng trên bờ vai.



” Gặp ngươi có lẽ là đều may mắn của ta, Phân Huyễn…có ngươi thật tốt.” Nàng nhẹ nhàng nhắm nghiền mắt, vẻ mặt mệt mỏi nói.



Quá mệt mỏi, hôm nay nàng quá mệt mỏi.



Giờ phút này, phảng phất chỉ có ở bên cạnh hắn nàng mới có thể an tâm.



Gió thổi qua ngọn cây. Thời gian lẳng lặng trôi qua giữa ngón tay.



Mân mê môi mỏng, mắt Phân Huyễn nhìn thẳng về phía trước. Lời nàng giống như một tấm lưới bao phủ tất cả thần kinh của hắn cũng bao phủ luôn lòng hắn.



Có phải…đã không thể ra đi được nữa? Nước mắt nóng ấm của nàng làm đau lòng hắn.



Có lẽ…rốt cuộc hắn không có cách nào xuống tay giết nữ nhân đã mở miệng chủ động lẻn vào lòng hắn này.



Sắc trời càng ngày càng mờ mà người bên cạnh vẫn ngủ say như trước.





Cẩn thận đứng lên, Phân Huyễn cúi người quyết định ôm Thủy Phong về nhà.



Đột nhiên một cỗ yêu khí lọt vào chóp mũi, hắn híp mắt đứng thẳng người lên, ” Ra đi, ta không có hứng thú chơi bịt mắt bắt dê.” Trong lúc nói chuyện hắn nâng tay phải lên bày kết giới xung quanh Thủy Phong đang ngủ say.



Một khi bày ra kết giới thì người phía trong đó hoàn toàn không chịu bất kì ảnh hưởng nào từ thế giới bên ngoài. Cho dù bên ngoài có đánh nhau đến thiên hôn địa ám thì người trong kết giới cũng không nghe thấy, không cảm thấy gì.



Mười mấy yêu ma nhảy ra từ trong rừng: ” Là ngươi giết Thiên Hồi ?” Một yêu ma trong đó hỏi.



” Thiên Hồi? Đó là ai?” Phân Huyễn hỏi ngược lại. Trong ấn tượng của hắn không có sự tồn tại của cái tên này.



” Thụ yêu năm ngày trước đã chết trong cánh rừng này.”



Hắn nhăn nhíu mày: ” Hóa ra thụ yêu kia kêu Thiên Hồi à?”




” Vậy đúng là ngươi là kẻ đã giết nàng?” Một yêu ma khác hỏi.



” Đúng vậy.” Hắn không bình tĩnh trả lời, ” Các ngươi quyết định thay nàng báo thù?”



” Báo thù?” Cả bọn cười cười, ” Nữ nhân phía sau ngươi là Pháp sư trừ yêu đúng không, máu nàng có mùi rất thơm.” Nói cách khác nhiều yêu ma tụ tập đến nơi này chỉ là do bị hấp dẫn bởi hương vị máu trên người Thủy Phong.



Phân Huyễn lạnh lùng liếc mắt yêu ma mới nói chuyện.



” Dù thế nào thì mọi người cùng nhau thấy vậy hãy cùng nhau hưởng dụng đi.” Một yêu ma trong đám bước lên phía trước, nâng tay quyết định phá kết giới mà Phân Huyễn đã thiết hạ.



Có điều yêu ma này vừa mới nâng tay lên đã bị bàn tay phải của Phân Huyễn bắt lấy không tiếng động nào.



Năm ngón tay thon dài vây lấy cổ tay yêu ma kia, cùng với sự xuất hiện của hồng hồ hỏa tiếng xương vỡ đột nhiên vang lên.



“A! Tay ta!” Yêu ma đó hét lên, không chỉ là xương cổ tay nát vụn mà toàn bộ cổ tay đều bị cháy đen.



” Cút ngay!” Phân Huyễn lạnh lùng nói.



” Ngươi quyết định độc chiếm Pháp sư trừ yêu này? Không có dễ đâu!” Một đám yêu ma bắt đầu nhao nhao.



” Hừ, không bằng trong thân thể yêu ma cũng có lòng ruột.” Ngón tay bày bố trận pháp, miệng niệm thần chú.



Thoáng chốc hồ hỏa màu bạc giống như có sinh mạng nổi lên cuồn cuộn từ mặt đất bao vây lấy toàn bộ yêu ma.



Tiếng la hét thê lương vang lên không ngừng, Phân Huyễn mặt không biểu tình nhìn cảnh trước mắt, mãi cho đến khi không còn yêu ma nào phát ra tiếng nữa hắn mới xoay người, trong mắt hắn chỉ có hình bóng người con gái đang ngủ say trong kết giới.




” Phong nhi…” Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên nàng.



Giơ tay giải khai kết giới. Cúi người, hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, đạp lên một mảnh tro tàn bước về phía ngôi nhà.



Ngủ…nàng định ngủ bao lâu đây?



Đây là giấc mộng đúng không, lần này lại mơ thấy gì đây? Là nụ cười của mẫu thân hay của biểu ca? Có điều trong giấc mơ này xuất hiện một đôi con ngươi màu vàng.



Chậm rãi mở mắt ra, Dịch Thủy Phong nhìn tấm màn giường quen thuộc.



” Tiểu thư, cuối cùng người cũng chịu tỉnh!” Tiểu Mai vẫn đợi ở bên nhanh chóng bước lên phía trước nói.



” Ta…” Nàng đứng thẳng dậy, lắc lắc đầu, ” Cuối cùng?”



” Đúng vậy đó, tiểu thư đã ngủ mê man suốt một ngày một đêm, ta với Tiểu Lan thay nhau trông chừng, Tiểu Lan vừa mới về phòng nghỉ rồi.” Sắc mặt Tiểu Mai đầy vẻ lo lắng trả lời. Từ lúc nàng hầu hạ chủ tử tới nay, trừ lần trừ khử đại yêu ma ba ngàn năm đạo hạnh ra thì chưa từng thấy tiểu thư mê man lâu như bây giờ.



Thấy vẻ mặt lo lắng của Tiểu Mai, Dịch Thủy Phong cười cười : ” Đừng có lo, ta không sao.”



” Nhưng mà…”



” Ta muốn rửa mặt, chải đầu, thay quần áo.” Nhấc tấm chăn ra, nàng xoay người bước xuống giường: ” Còn nữa, nói biểu ca ra tiền sảnh chờ ta, ta có chuyện muốn nói với hắn.” Đúng thế, không thể cứ trốn tránh mãi, tất cả mọi việc nên có kết thúc.



” Tiểu thư!” Ánh mắt Tiểu Mai tỏ rỏ sự lo âu.



” Cứ làm theo lời ta nói đi!” Trong giọng nói của nàng có sự kiên quyết hiếm thấy.



Thở dài một hơi, Tiểu Mai không nói thêm gì, xoay người ra khỏi phòng.




Tiểu thư…định nói gì với Trác thiếu gia vậy nhỉ? Chuyện này sợ rằng ngoại trừ tiểu thư ra thì không có ai biết.



Chiếc quần lụa mỏng màu vàng phấn làm làm làn da tái nhợt của Thủy Phong thêm lộ rõ.



” Thủy Phong!” Trác An Nhai vừa nhìn thấy Dịch Thủy Phong đi vào tiền sảnh đã vội vàng bước tới nghênh đón.



Trên khuôn mặt nàng hiển lộ nụ cười nhẹ mọi khi, nàng chỉ chỉ vào một cái ghế bên cạnh, ” Biểu ca, ngồi đi.”



” Huynh đứng đây được rồi. ” Lúc hắn nhìn thấy nàng xoay người bỏ đi, lồng ngực có cảm giác như đá tảng đè nặng, gấp gáp khó thở.



” Huynh cứ ngồi đi như vậy muội cũng dễ nói chuyện hơn.” Nàng kiên trì nói còn ngồi trước lên một chiếc ghế khác.




Trác An Nhai nhìn chằm chằm Dịch Thủy Phong trong khoảnh khắc rồi cũng ngồi xuống: ” Thủy Phong, muội…muốn nói gì với huynh vậy?” Liếm liếm khóe môi hơi khô ráp, hắn hỏi. Bất kể nàng có đối xử với hắn như thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng đáng bị như vậy.



Dù sao cũng là hắn cô phụ nàng, là hắn làm chuyện có lỗi với nàng. Thậm chí còn đã từng dùng lời nói dối trá để lừa gạt nàng.



Không khí trầm mặc nháy mắt bao phủ cả tiền sảnh.



Dịch Thủy Phong lẳng lặng nhìn vẻ hổ thẹn của nam nhân trước mắt mình. Một nam nhân mà nàng đã từng yêu, từng oán, thậm chí có thể vì hắn hy sinh cả tính mạng. Có điều…hiện tại, tâm tình nàng lại bình tĩnh một cách kỳ lạ. Cho dù có yêu sâu đậm đi thế nào chăng nữa mà nó không còn được cẩn thận che chở, sớm muộn gì cũng sẽ biến mất.



Mà nàng chỉ là trong lúc tình cảm còn mơ hồ đã bị hắn lướt qua mà thôi.



” Muội…” Giọng nói êm ái nhẹ nhàng vang lên, đôi môi Dịch Thủy Phong mở ra, dùng chất giọng rõ ràng nhất nói : ” Muội sẽ đi trừ Cường Nguyệt hoặc Sở Trần.”



” A?” Trác An Nhai kinh ngạc mở to mắt trợn trừng, ” Thủy Phong, muội nói cái gì?”



” Muội nói, chuyện trừ yêu muội đồng ý.” Nàng nói.



” Đồng ý? Sao muội lại đồng ý?” Hắn bỗng nhiên đứng phắt dậy, lớn tiếng chất vấn.



” Chẳng lẽ muội không nên đồng ý?” Nàng hết sức bình tĩnh hỏi ngược lại, ” Huống hồ biểu ca tới đây vốn mơ tưởng khuyên muội đi trừ yêu không phải sao?”



Vốn là như vậy nhưng mà…” Chẳng lẽ muội không biết nếu như muội đi thì rất có thể sẽ không bao giờ trở về?” Bộ dạng hờ hững của nàng khiến hắn tan nát cõi lòng. Vì sao lúc nào nàng cũng không yêu quí tính mạng của mình vậy?



Ánh mắt nàng trở nên mênh mang mờ ảo, phảng phất như hiểu hắn đang nghĩ gì: ” Không về…có lẽ cũng tốt.”



” Thủy Phong!” Đột nhiên hắn nắm chặt bờ vai nàng, kéo nàng đứng lên khỏi ghế, ” Huynh không cho phép muội nói thế, nếu như muội vì chuyện này mà chết thì cả đời này huynh sẽ không tha thứ cho bản thân.”



Ánh mắt nàng dần dần trong suốt, ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt nôn nóng trước mắt, Dịch Thủy Phong nghiêng đầu khẽ hỏi: ” Biểu ca, huynh đang lo lắng cho muội à?”



” Phải, huynh đang lo lắng cho muội đó!”



” Vậy thì…lần này cũng sẽ là lần cuối cùng.” Nàng đẩy hai tay hắn ra, lui về sau vài bước, ” Sau này huynh sẽ không cần phải lo lắng cho Dịch Thủy Phong này nữa.”



” Muội…không chịu tha thứ cho huynh à?” Hắn thống khổ hỏi.



” Muội có tha thứ hay không có còn quan trọng nữa không?”



” Quan trọng, đối với huynh nó quan trọng hơn bất cứ điều gì.”



” Vậy thì…muội tha thứ cho huynh.” Giọng nói nhỏ nhẹ đến mức nghe không ra tiếng nhấp nhô.