Khi về với căn phòng rộng rãi nhưng lại vô cùng trống trải của mình. Khả Hân cảm thấy cô đơn vô cùng. Cả ngày hôm nay cô sống với không khí sôi động bao nhiêu, thì khi quay về căn phòng, cảm giác tĩnh lặng bấy nhiêu. Cô nằm lên chiếc giường với cái ga nệm trắng tinh khôi, cô nghĩ mình cũng từng thuần khiết như vậy. Và đến bây giờ, sau ba năm kết hôn, cô vẫn là một cô gái trong trắng.
Thói quen vẫn là khó bỏ. Từ sau khi kết hôn, cô rất thích nhâm nhi ly rượu vào buổi tối. Cô mở cánh cửa sổ ra, ngắm màn đêm buông xuống, bóng đen đang bao trùm lên tất cả. Không gian tĩnh lặng vô cùng khiến cho con người ta phải gặm nhấm những nỗi cô đơn. Cô bỗng nghĩ đến anh. Cô thương anh vô cùng. Là tình thương, không phải tình yêu. Là thứ tình cảm rất đặc biệt. Cô bất chợt nhắm mắt lại, lẩm bẩm những lời nói trong ý nghĩ của mình.
Khi bạn thần tượng một ai đó. Là bởi vì trong mắt bạn họ thật giỏi, thật hoàn hảo. Cho tới một ngày, bạn vô tình được gặp họ, cảm nhận sự thân thiện của họ, lại được họ giúp đỡ rất nhiều khiến sự hoàn hảo trong cái nhìn của bạn tăng lên gấp nhiều lần. Rồi sau đó một thời gian, thần tượng của bạn trở thành bạn đời của bạn, bạn đã có ý nghĩ sẽ cố gắng cùng họ vẽ lên một bức tranh gia đình hạnh phúc. Nhưng không, hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều. Ngày đó, thần tượng trong lòng bạn sụp đổ, họ biến thành một người mà bạn căm ghét. Lẽ ra bi kịch nên dừng ở đây thì tốt hơn.
Nghĩ đến đây thôi, nước mắt của Khả Hân lại lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp kia. Cô cố gắng quên nhưng nó lại nhớ. Rượu uống vào khiến cô nửa tỉnh nửa say. Cô nhớ đến tờ giấy đó, lẽ ra hôm đó cô không nên tò mò như vậy. Rõ ràng là do rượu, rượu khiến cô khó chịu, cô muốn vào trong phòng anh đập phá một trận cho bõ ghét. Không ngờ cô lại nhìn thấy tờ giấy bị vò nát dưới gầm bàn. Cô tò mò mở ra. Nó là kết quả khám bệnh của anh. Tên khốn đó đã khiến anh không còn bản năng làm đàn ông, chính vì vậy mà khi cô nhắc đến việc có con anh mới nổi nóng như vậy. Bởi vì, nó chạm vào đến tận cùng nỗi đau của anh. Những giọt nước mắt tiếp tục rơi xuống, cùng với sự hối hận vì bản thân đã từng nặng lời với anh.
Như Quỳnh nằm lạ nhà nên hơi khó ngủ. Thấy bà Nhung đã ngủ say. Cô mò mẫm đi ra ngoài vận động, hít thở không khí một chút cho dễ ngủ. Vô tình cô nhìn thấy Khả Hân.
Ở phía cánh cửa trong phòng bên trên lầu, ánh đèn không quá sáng, cô đứng bên cửa sổ. Tay vẫn cầm ly rượu, giọt nước mắt đọng trên bờ môi cô như giọt sương buổi sớm rơi trên cánh hoa hồng đỏ. Giống như một kiệt tác. Như Quỳnh đã rất tiếc nuối vì mình không cầm theo điện thoại để chụp lại khoảnh khắc này. Nhưng không sao, khoảnh khắc ấy đã được bộ não của cô chụp lại và khắc sâu trong trí nhớ.
Như Quỳnh ở dưới bóng tối nên Khả Hân không phát hiện ra sự có mặt của cô, với lại, lúc này Khả Hân cũng đang tập trung suy nghĩ về người chồng hờ của mình.
Ở phía dưới, cô đưa tay lên, như muốn được chạm vào gương mặt đẹp tuyệt trần kia, lau đi những giọt long lanh vương trên đôi môi của người trên lầu. Trái tim của Như Quỳnh rộn ràng, khó tả.