Là Antifan Của Chị Thì Đã Sao?

Chương 47




Khả Hân đưa bàn tay di chuyển từ trên xuống dưới cơ thể Quỳnh, bàn tay chị nhẹ lướt qua từ đâu là Như Quỳnh giống như đang run bần bật ở đó. Dừng lại ở mật địa cần khám phá lúc này, bàn tay cô nghịch ngợm cái nơi nhám nhám kia, vuốt ve chăm sóc nó, bàn tay ấy thật điêu luyện càng lúc càng làm nước ở bên trong khe suối trào ra nhiều hơn, mới chỉ ở bên ngoài thôi mà Khả Hân đã thấy tay mình ướt. Cô đưa ngón trỏ của mình quét qua rồi đưa lên miệng Như Quỳnh, để Như Quỳnh tự thưởng thức tư vị của chính bản thân.

Bây giờ Như Quỳnh không còn lý trí nữa rồi, nàng đắm chìm trong ham muốn, con quỷ trong người nàng đã che hết đi lý trí của nàng, cô bây giờ muốn nàng chết nàng cũng chết chứ nói chi việc nhỏ này. Nàng khẽ mở miệng ra đón lấy ngón tay của cô mà mút chùn chụt ra vào như đang ngậm một cây kẹo mút. Khi ngậm kem còn bị ê răng chứ ngậm cây kẹo này thì chỉ thấy thích thú, ngọt ngào.
Đưa ngón tay ra khỏi miệng Quỳnh, Quỳnh nếm rồi thì phải đến lượt mình chứ. Đối với Khả Hân mà nói, cô ưa sạch sẽ vô cùng. Nhưng khi ở bên Quỳnh, cùng chơi trò xá© ŧᏂịŧ với nhau, cô cảm thấy mọi nơi trên người Quỳnh đều sạch vô cùng, thơm ngon vô cùng. Món ăn này nếu bỏ qua thì thật là đáng tiếc.

Cúi mặt xuống gần nơi tư mật kia, khẽ vạch ra những hàng cây tươi tốt để mở cánh hoa nở to hơn một chút, đang đưa mặt tiến lại gần khi hai cánh hoa đã mở ra thật to, cánh môi nàng chạm vào đó rồi từ từ đưa lưỡi ra liếm lấy những hạt sương đọng trên cánh hoa. Đôi môi ngậm lấy hạt đậu hiếm kia mà mút mát, chiếc lưỡi đưa sâu hơn một chút vào bên trong đẩy ra đẩy vào.

Quỳnh cảm giác như gần chết đến nơi, nàng âm ư trong miệng, cô nghe tiếng rên của nàng thì phấn khích hẳn lên. Nàng muốn được cô đi vào thật nhanh, nàng không chịu nổi mất. Cô thấy được thời cơ đã đến, nên dùng cái bảo bối cuối cùng vừa được khuôn miệng Quỳnh chăm sóc, liền đưa vào chiếc miệng bên dưới của Quỳnh.
Khi vừa được cô xâm nhập vào, Quỳnh đã hét lên suиɠ sướиɠ. Nàng ngắm nghiền đôi mắt lại để hưởng thụ vật thể lạ uốn éo bên trong mình. Ra vào rất nhịp nhàng, nàng mất hết lý trí và dường như không còn kiểm soát được những gì mình nói, cô cũng chả nghe được nàng đang rên la cái gì nữa. Chỉ biết rằng âm thanh từ miệng Quỳnh phát ra cũng rất là kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô. Cô thấy bên trong Quỳnh như giãn ra, một ngón tay thôi có lẽ là chưa đủ. Cô liền tham lam đưa thêm một ngón nữa vào bên trong. Cô nghịch ngợm lúc xoè ra như cái kéo, lúc chụm lại như cây đinh, lúc thẳng, lúc cong như muốn khám phá mọi ngóc ngách bên trong nàng. Rồi cô bắt đầu để ngón tay ra vào mỗi lúc một nhanh hơn. Nước trong cơ thể Quỳnh tuôn ra xối xả. Nàng bật lên bật xuống một hồi rồi nhắm mắt lại thở dốc.
Cô ngắm nhìn thành quả của mình trên chiếc ga đang bị ướt nước, tự thấy cảm phục bản thân sao lại có thể có kỹ năng điêu luyện vậy chứ. Ôm chặt lấy Quỳnh, cô ghé tai lại thì thầm.

- Thế này làm sao còn sức mà ăn chị.

Quỳnh bị khiêu khích liền mở to đôi mắt ra.

- Chị chết với em.