Khả Hân không hiểu cái hợp đồng đó thì có gì cần giải quyết, nhưng mà mẹ nói vậy, chắc chắn là có mục đích. Bởi vì mẹ thấy cô và Quỳnh như vậy, lại gợi ý để tách riêng hai người chắc là do có việc muốn nói nên cô không ý kiến gì thêm mà đồng ý để Như Quỳnh ở lại với Quốc An. Mà Như Quỳnh thì rất sợ phải đối diện với Quốc An. Từ lúc nàng và Khả Hân xảy ra chuyện. Nàng vẫn nơm nớp lo sợ một ngày nào đó phải đối diện với anh. Nàng vẫn chưa hiểu sâu về hôn nhân của họ nên rất là lo sợ. Khả Hân gọi Như Quỳnh vào phòng, hôn lên chán nàng rồi chấn an.
- Em yên tâm, Quốc An sẽ không hại ai đâu? Chị em mình cùng tin tưởng anh ấy nha.
Như Quỳnh gật đầu, trước sau gì cũng phải đối diện thôi, chồng của người yêu mà. Khi nãy nàng lo sợ nhưng nhờ cái hôn chấn an kia nàng lấy lại tinh thần rồi. Để có được tình yêu, chút sóng gió này có là gì. Hơn nữa cũng có thể là do nàng nghĩ quá nhiều, nên quan trọng hoá vấn đề lên thôi.
Khả Hân ngụy trang rồi đưa bà Nhung lên xe đích thân lái xe đưa mẹ đến bệnh viện. Nhưng khi chiếc xe vừa lăn bánh bà lại kêu.
- Mẹ muốn nhâm nhi ly trà cùng con một chút.
Khả Hân cười với bà.
- Con biết ngay là mẹ chỉ dụ con ra ngoài để nói chuyện thôi mà.
- Vâng, cô thì cái gì cũng biết.
Hai mẹ con vui vẻ cười với nhau rồi đi tới phòng trà yên tĩnh ngồi thưởng thức tách trà lài thơm ngát.
Khả Hân rót trà đưa mẹ uống rồi hỏi.
- Quốc An đón mẹ lên đây à? Chắc nói gì với mẹ phải không?
- Nó đưa mẹ đi ra Nha Trang du lịch rồi kể cho mẹ nghe rất nhiều chuyện.
- Chuyện gì ạ?
- Cứ nhâm nhi tách trà đi rồi từ từ mẹ kể, không phải nhấp nhổm cái đứa ở nhà.
Đúng là mẹ thì lúc nào cũng hiểu con. Bà Nhung sao lại không nhìn ra Khả Hân lo lắng cho Như Quỳnh ở nhà chứ. Khả Hân thì bị nói trúng tim đen nên cười trừ một cái cho qua chuyện.
Bà cũng không làm con gái tò mò thêm nữa mà ung dung ngồi uống tách trà rồi kể từng việc một mà Quốc An kể cho bà nghe. Giờ đây bà sẽ truyền đạt lại câu chuyện ấy cho cô nghe không thiếu một chi tiết nào.
Cũng tại thời điểm này, bên nhà Khả Hân, Quốc An gọi Như Quỳnh ra phòng khách ngồi nói chuyện. Anh lấy ra tờ giấy xét nghiệm ADN giữa anh và Quỳnh, giữa Quỳnh và ông Quyết cho Quỳnh xem. Quỳnh nhìn xong thì bàn tay run lên, đầu óc choáng váng.
- Việc... Việc này là sao?
Quốc An kể lại toàn bộ câu chuyện của cha mẹ và anh, Quỳnh nhất thời chưa thể nào tin được. Nước mắt nàng tuôn ra xối xả. Nàng không thể nói được gì ngoài việc khóc. Mà bản thân nàng cũng không biết nàng khóc vì điều gì nữa. Vui hay buồn... Nàng không rõ. Chỉ rõ một cảm giác duy nhất lúc này... Đó là rất hoang mang.
Quốc An để Quỳnh ngồi khóc cho đã, chắc chắn giờ này em ấy cần được yên tĩnh để suy nghĩ mọi việc anh nói với Quỳnh. Anh cũng chỉ nói với nàng về thân phận của nàng và anh chứ chưa nói đến những chuyện khác mà nàng đã xúc động vậy rồi nên anh không nói thêm những việc khác nữa.
- Bao lâu nay em đã trách nhầm bác Quyết và vợ hiện tại của bác ấy, anh muốn dẫn em đi xin lỗi và cũng gửi lời cảm ơn đến bác ấy đã nuôi nấng em, chịu mang tiếng xấu để em không tự ti với gia đình bác. Em cứ suy nghĩ đi. Anh ở ngoài đợi em.
Nói rồi Quốc An đi ra ngoài, còn Như Quỳnh ôm một đống thông tin Quốc An đưa cho rồi đi vào phòng của Khả Hân ngồi suy nghĩ.
P/s. Giờ này còn ai thức đọc truyện của tui ko nè.