Là Antifan Của Chị Thì Đã Sao?

Chương 62: Hẹn hò




Hôm nay Như Quỳnh đặc biệt muốn hẹn hò với Khả Hân, nếu em thích thì cô cũng chiều thôi. Địa điểm mà họ đi tới chính là Vũng Tàu, ở nơi đó có sóng có biển và đường đi cũng không quá dài.Khả Hân muốn tự mình lái xe đưa mẹ và Như Quỳnh đi, mà chả hiểu vì sao mẹ cô lại nhanh chóng trở nên thân thiết với chị Hoàng nên nhất quyết không đi, mẹ nói là hứa với chị ngày mai qua để đổ bánh xèo rồi. Khả Hân điện lại cho chị để xác nhận, vì cô sợ có lẽ mẹ không muốn làm ảnh hưởng tới cuộc hẹn của hai người nên cố tình từ chối.

Cái miệng nhanh như tép nhảy của bà Hoàng la hét ầm ầm bên trong, chị nói cô cứ đi chơi cho thư thả để còn chuẩn bị tâm lý tốt cho việc mang thai, chị sẽ đưa mẹ đi quanh Sài Gòn rồi mua đồ về nấu ăn và ở lại với bà luôn, không cần phải lo lắng gì hết. Quốc An cũng nói sẽ đi chơi vài hôm vậy là Khả Hân yên tâm cùng Quỳnh đi hẹn hò. Tuy không nói ra nhưng cả hai đều coi chuyến đi này như tuần trăng mật vậy.
Hai người hôm nay dạy muộn, lại ăn uống chán chê, nên mãi đến bốn giờ chiều mới xuất phát, tới nơi cũng là bảy giờ tối rồi.

Dừng lại ở một bãi biển rộng lớn, Khả Hân lái thẳng xe tới khu khách sạn năm sao cao cấp nhất ở đó rồi đặt phòng sau đó ngụy trang rồi cùng đi dạo biển với Như Quỳnh.

Buổi tối, tiếng sóng vỗ từng lớp êm tai, hoà quyện với chút gió trời khiến mái tóc của hai người con gái tung bay trước gió. Khả Hân mặc một bộ đồ đen ôm bó sát trông rất phong độ, trên đầu lại đội một chiếc nón lưỡi trai, mái tóc đưa qua chiếc lỗ ở sau nón, tuy vậy mái tóc vẫn bị gió thổi bay nhè nhẹ. Đảm bảo không ai nhìn ra cô là diễn viên bánh bèo, nữ tính vẫn thường xuất hiện trước công chúng.

Tháo đôi giày cao gót ra. Khả Hân ga lăng muốn cầm luôn đôi giày của Như Quỳnh nhưng Như Quỳnh từ chối.
- Hai tay cầm hai đôi giày, rồi tay nào cầm tay em.

Một lí do từ chối rất dễ thương khiến người bị cự tuyệt vô cùng thích thú. Như Quỳnh khi nãy định mặc váy xoè nhưng Khả Hân không cho. Vì cô nói ra biển gió to, váy sẽ bị tốc lên, vậy là Như Quỳnh ấm ức mặc chiếc váy ôm mà cô không thích cho lắm. Bây giờ ra ngoài biển mới thấy Khả Hân nói đúng.

Hai người con gái cùng đặt chân xuống bờ cát êm dịu, lâu lâu có vài con sóng lớn nên đi xa bờ vài bước là bờ cát bị ướt rồi. Những dấu chân của hai người in lên mặt cát rồi nhanh chóng biến mất. Bãi biển rất dài nhưng khi đi cùng người mình yêu lại cảm thấy nó vẫn còn quá ngắn. Thời gian trôi qua bao lâu cũng thấy nhanh.

Họ cứ thế khoác tay nhau, chậm rãi vừa đi, vừa ngắm sóng biển phập phồng. Khả Hân nhìn thấy phía trên có mấy chiếc ghế nằm ở đó. Liền kêu Như Quỳnh lại đó để thuê, chứ đi mãi thế này sợ là lát về sẽ mỏi. Như Quỳnh liền lật đật chạy đến. Chiếc ghế nằm có cả bàn để nước. Hai người gọi hai ly ca cao nóng rồi cùng nằm ngắm biển.
Chiếc ghế nằm này được thiết kế theo kiểu ghế đôi, nên khi nằm xuống Khả Hân đặt sẵn tay lên ghế bên cạnh. Lúc Như Quỳnh gọi đồ uống xong chạy lại thì đã có tay Khả Hân làm gối cho cô kê đầu rồi.

Vòng tay ôm Quỳnh chặt hơn, biển hôm nay thật nhẹ nhàng, khí trời hơi se lạnh một chút, khiến các đôi tình nhân bên nhau càng ấm áp hơn. Khả Hân ước. Giây phút này là mãi mãi. Ngày hôm nay nhất định sẽ thật khắc sâu trong tim hai người.