Lần đầu tiên trong đời Tô Mạt sống một mình, hàng xóm là cô Tiết.
Đối với chuyện này, cô Tiết giải thích, đây chỉ là một sự trùng hợp tốt đẹp mà thôi, đồng thời vì thế mà mở Weibo của mình ra làm chứng.
"Này, em tự nhìn đi." Tiết Đồng công khai bước vào cửa nhà mới của Tô Mạt, ưu nhã ngồi lên chiếc sofa màu vàng nhạt ở chính giữa phòng khách.
【 Ui, trùng hợp thế, tôi cũng sống ở đây nè, hôm khác sẽ đến thăm bạn nhỏ. 】
Từng con chữ trong Weibo của cô Tiết Tô Mạt đều biết hết, nhưng mà ghép liền vào em lại cũng có chút không rõ là gì.
Trùng hợp?
Lừa gạt quỷ à!
Tô Mạt bó tay rồi, nhưng mà cô Tiết đến cũng đã đến rồi, em cũng nên mời người ta ở lại ăn một bữa cơm rồi hẵng đi.
"Cô Tiết, cô có muốn ăn gì đó không?" Tô Mạt hỏi dò.
Tiết Đồng ngồi ở trên ghế sofa, có ánh nắng mong manh đầu mùa đông xuyên thấu qua cửa sổ, rơi ở trên người cô, cô cười mỉm, vành môi cong lên.
"Em nấu hả?"
Tô Mạt sờ sờ mũi một cái, từ phía sau rút ra điện thoại di động.
"Em sẽ... Gọi đồ ăn ngoài."
Nếm qua một bữa... ừm, đồ ăn ngoài thịnh soạn xong, cô Tiết nói lời từ biệt rời đi, nhưng khiến cho người ta không tưởng tượng được là, buổi tối cô lại tới, sáng ngày thứ hai lại tới, tối ngày thứ hai lại tới.
Lý do đến ăn chực của cô Tiết rất quang minh chính đại.
"Tôi không thường xuyên nấu cơm."
Ngài không nấu cơm, em cũng không nấu mà, dù sao cũng đều là thức ăn ngoài hết!
"Chẳng lẽ cơm em gọi ăn khá ngon hay gì?" Tô Mạt chỉ cảm thấy gân xanh trên trán mình nổi lên, không biết bắt đầu từ lúc nào, em càng ngày càng buông thả ở trước mặt cô Tiết, lời oán giận gì em cũng dám nói ra hết.
Kết quả cô Tiết vẫn thật sự nghiêm túc suy nghĩ về câu nói này của Tô Mạt một lát, sau đó đưa ra câu trả lời, "Đúng thật là vậy, đồ ăn em đặt khá là ngon, khẩu vị của người trẻ tuổi hiện nay, tuyệt lắm đó."
Quả thật là cái quỷ gì cũng bịa ra được, Tô Mạt đã không còn cách nào khác, đến cũng đến rồi, cũng không thể đem người đuổi đi.
Nhưng mà cô Tiết đến ăn chực cũng không phải chỉ ngồi ở ghế sofa chờ mà chẳng làm gì hết, cô giúp Tô Mạt cùng nhau dọn dẹp nhà mới, trải ga giường đệm chăn mới, lau chùi bàn ghế cửa sổ, còn đem quần áo Tô Mạt nhét lung tung vào trong tủ ra phân loại gấp chỉnh tề lại.
Tô Mạt làm chủ nhà ngược lại giống như tiểu tùy tùng, theo sau lưng cô Tiết, bất kể cô đi tới chỗ nào em cũng đều đi theo cô...
Tô Mạt gần như sắp quen thuộc thời gian gặp cô Tiết mỗi ngày luôn rồi, kết quả là hai ngày tới, cô Tiết đột nhiên không đến.
Cô có sắp xếp công việc mới, lại bận rộn, lòng Tô Mạt bỗng nhiên sinh ra chút trống rỗng, thời điểm hai người gặp lại đã là lần ghi hình thứ hai cho chương trình « Một Tôi Mà Bạn Không Quen Biết ».
Vẫn là trang viên Khải Luân như cũ, chỉ có điều lần này không có váy lộng lẫy, cởi bỏ mặt nạ, tất cả mọi người mặc một thân thường phục nhẹ nhàng thoải mái.
Giọng voiceover chào hỏi cùng các vị khách mời.
"Chào cả nhà, lần trước chúng tôi vì mỗi người làm khảo sát, ba chuyện mà mọi người đặc biệt muốn làm, như vậy hôm nay chúng ta liền đến thỏa mãn nguyện vọng mà mọi người nhắc tới nhiều nhất kia đi."
Không có màn hình lớn, nhân viên công tác giơ cái tablet nhỏ đi qua trước mặt mọi người, công bố đáp án.
Tô Mạt là người đầu tiên không nhịn được cười, "Này cũng keo kiệt quá đi mất thôi."
Cơ mà sau khi nhìn thấy chủ đề chương trình Tô Mạt không cười nổi nữa, trong mắt em dường như có ngọn lửa bừng cháy lên bởi bốn chữ.
【 Vương Quốc Trò Chơi 】
Sáu vị khách mời, ngoại trừ Tiết Đồng vẻ mặt nhàn nhạt, những người khác òa lên reo hò cùng vỗ tay.
"Vương giả chi chiến."
"Truyền thuyết anh hùng."
"Những cuộc phiêu lưu của Arale!"
"..."
Những cuộc phiêu lưu của Arale, đơn giản mà nói chính là kiểu trò chơi về một bạn nhỏ mặc quần yếm nhặt nấm trong rừng.
Hái nấm, bán lấy tiền, xây nhà, thay quần áo...
Nếu như bạn tình nguyện bạn có thể chơi hết vài năm, xây ra được cả một tòa lâu đài.
Các nam sinh không còn gì để nói, không cần nghĩ, cái trò này là Tô Mạt hô lên.
Giọng voiceover đánh gãy tưởng tượng của mọi người, "Tuy là là chơi game, nhưng chơi trò gì cần mọi người rút thăm để quyết định."
Sáu người đề cử ra Tô Mạt đến làm đại diện mọi người tiến hành rút thăm.
Tô Mạt tiến lên tùy ý lấy từ trong hòm ra một quả bóng, chỉ thấy trên đó viết.
【 Sứ Giả Hòa Bình 】
Tô Mạt quay đầu vẻ mặt mờ mịt hỏi, "Đây là gì vậy?"
Bốn vị nam sinh sáng cả mắt, đây là trò chơi bắn súng góc nhìn thứ nhất, nam sinh yêu thích nhất.
Đã nghe mọi người mồm năm miệng mười giải thích qua, Tô Mạt dù chưa chơi qua bao giờ nhưng đã lường trước được trong lòng, có vẻ chơi rất vui.
Tiết Đồng vẫn luôn ở bên cạnh, yên tĩnh hơn một chút so với mọi người.
Cô Tiết khí chất xuất trần, dáng dấp ưu nhã, nhìn kiểu gì cũng thấy là một người không ăn khớp gì với game gủng hết, Tô Mạt trong nháy mắt lòng hào hiệp dâng lên vạn trượng, đi qua vỗ vỗ vai cô Tiết.
"Yên tâm đi, cô Tiết, có em đây rồi."
Tô Mạt đăng nhập vào máy tính mà tổ chương trình đã chuẩn bị sẵn, xoa xoa hai tay, đã chuẩn bị thể hiện kỹ năng rồi.
"Cô Tiết, đừng sợ, đi theo sau em này!"
Sau đó...
Nhân vật của em biến thành một cái hộp tỏa ra ánh huỳnh quang.
Cô Tiết.
Một tay súng lãnh khốc vô tình.
"Đây là bắn solo, cục cưng à, hai mình là địch thủ."
Ván đầu tiên, Tô Mạt ngã xuống đất thành hộp, trải nghiệm cảm giác cực kém.
Chờ mãi mới đến phút thứ 20, tất cả mọi người tử trận đến bảy tám phần, thành tích tốt nhất lại là Tiết Đồng, cô lọt vào mười vị trí đầu, bắn chết bốn người, khiến các chàng trai phát huy không tốt cũng có chút xấu hổ.
Tô Mạt trợn mắt há mồm, "Cô Tiết được ghê ta."
Tiểu đồng bọn đồng trang lứa Thành Hiên cởi tai nghe xuống ở bên cạnh gõ gõ bàn Tô Mạt, "Đến đây, chọn chỗ này, đúng, mở bảng xếp hạng ra, xem chiến tích cô Tiết của em đi."
Nào có chỉ là được thôi đâu, quả thực là siêu thần mà!
Tất cả mọi người một lần nữa chuẩn bị ghép đôi tiến vào ván thứ hai, ngoại trừ 6 người bọn họ ra, còn có 44 vị người qua đường khác nữa.
Lần này Tô Mạt rút ra được một bài học xương máu từ trước đó, cô Tiết không cần sự bảo hộ của em, em vẫn nên ngoan ngoãn đi tìm một chỗ mà trốn đi thôi.
Chỉ tiếc, nghĩ thì hay, nhưng cuối cùng Tô Mạt vẫn đi vào bên trong tầm bắn của người khác.
Nhìn thấy phía trước có người, Tô Mạt trực tiếp điều khiến nhân vật vứt súng, sau đó mở voice lên mà thét về phía trước.
"Anh à, đừng gϊếŧ em có được không anh, đi mà đi mà."
Giọng nói của Tô Mạt vừa ngọt vừa mềm, ai mà nhẫn tâm cầm súng lên bắt cô bé đáng yêu như vậy được.
Người đối diện quả nhiên hạ súng xuống, đồng thời còn đi lên trước, thả đạn cùng dược phẩm xuống mặt đất.
"Em cảm ơn anh ạ."
Tô Mạt miệng gọi đến là ngọt ngào, em đang chuẩn bị nhặt đồ lên, liền nghe một tràng súng "thịch thịch thịch" vang lên, em lại biến thành một chiếc hộp nhỏ sáng lấp lánh.
Tô Mạt xem thông báo kích sát, lập tức la lên, "A, cô Tiết, vì sao, đây là vì sao cơ chứ?!"
Tiết Đồng vừa rồi bởi vì hai câu anh ơi anh à kia mà có chút tức nghẹn họng, lúc này cuối cùng cũng thư giãn, thuận miệng cho Tô Mạt một đáp án.
"Trượt tay."
Trượt tay?!
Cô thử trượt tay một lần nữa em xem nào?!
Quả nhiên về sau trong game, cô Tiết lại trượt tay rất nhiều lần, chỉ cần Tô Mạt bật voice bán moe xin tha mạng, liền nhất định sẽ có một viên đạn đi vạn dặm xa tiễn nhân vật của em đến gặp Thượng Đế.
Người qua đường: Chúng ta nhảy chỗ nào đây?
Tô Mạt: Nhảy vào lòng em nè.
Sau khi tiếp đất không lâu, đùng một tiếng súng, đến từ súng bắn tỉa của cô Tiết, Tô Mạt GG.
Tô Mạt: Đừng nhúc nhích có tiếng động.
Người qua đường: Tiếng động gì?
Tô Mạt: Tiếng động lòng đó.
Sau đó trên đường chiến đấu, một khúc quẹo, cô Tiết lại bắn đùng một tiếng, Tô Mạt GG lần nữa.
Vất vả lắm cuối cùng mới có một trận Tô Mạt thành đồng đội của Tiết Đồng, đồng thời lần này Tô Mạt thành thành thật thật không tiếp tục bẻ giọng làm nũng với bất kỳ người nào nữa, nhưng hai người vừa ra khỏi phòng, nhân vật vừa mới đối mặt, Tiết Đồng lại ghìm súng đem Tô Mạt giải quyết.
Tô Mạt đần cả ra.
"Em, em có nói gì đâu."
Rất tủi thân, Tô Mạt rất tủi thân.
Cô Tiết liền vội vàng đứng lên, xoa xoa cho Tô Mạt nguôi giận, sau đó liền nghe cô Tiết cười nói, "Thật xin lỗi thật xin lỗi, vừa nãy là vô thức, nhìn thấy ID của em lại nhịn không được."
Cô bắn em thành quen luôn rồi đấy hả?!
Tô Mạt tức quá đi mất thôi.
Loại trò chơi bắn tỉa ngôi thứ nhất ngày không phải sở trường của Tô Mạt, em bắn trượt không ít người, chịu không ít thiệt thời, nhưng phong thủy luân chuyển, rất nhanh em đã mang mặt mũi bù trở về.
Bởi vì trò thứ hai đồng thời được chọn trong chủ đề【 Vương Quốc Trò Chơi 】này tên là Tinh Linh Âm Nhạc, là một loại trò chơi nhàn hạ, thuần về tốc độ tay.
Tô Mạt, Thành Hiên, Cốc Gia Minh, ba ca sĩ trẻ tuổi, giỏi cảm nhạc, phản ứng nhanh, trên cơ bản hai ba lượt liền qua cửa với số điểm cao.
Lúc này đến phiên Tiết Đồng là chật vật nhất, cô không theo kịp tiết tấu, nhìn qua có chút luống cuống tay chân.
Tô Mạt chân mang giày da dê màu cà phê, nhắm mắt bám theo bên người Tiết Đồng lượn qua lượn lại.
"Không xong rồi ha." Cái đầu nhỏ của Tô Mạt nhô ra từ bên trái Tiết Đồng.
"Lần này vẫn trượt hả?" Lần này là bên phải.
"Làm người phải khiêm tốn nha, cô Tiết à." Tiết Đồng lại thất bại một lần, Tô Mạt cười đến là vui vẻ.
Tiết Đồng bị khıêυ khí©h khẽ ngẩng đầu cười cười, sau đó đem chế độ game chỉnh đến mức khó nhất.
Tô Mạt nhìn mà sững sốt theo,"Cô Tiết, chế độ này cô chơi cả đêm cũng không qua được mất."
Tiết Đồng lại thảnh thơi móc ra một tấm thẻ, "Tôi muốn chọn một người làm kỵ sĩ của tôi, giúp tôi qua cửa."
Tô Mạt vội vàng lùi vào trong mọi người, đang tính đánh bài chuồn.
"Tô Mạt." Cô Tiết cười đến thong dong ưu nhã, "Tới đi."
Sau nửa giờ đâu, tay Tô Mạt cũng sắp chuột rút rồi, cuối cùng cũng qua cửa ở mức độ khó nhất, em ngộ ra được một đạo lý nhân sinh sâu sắc, làm người quả nhiên phải khiêm tốn một chút.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, đảo mắt chân trời trở nên mịt mờ, ban đêm sắp tới.
Tổ chương trình sắp xếp cho mọi người dùng bữa tối xong, tất cả lại lần nữa tụ tập về một chỗ, chuẩn bị rút hạng mục cuối cùng trong chủ đề【 Vương Quốc Trò Chơi 】.
"Ai tay thơm nào?" Liêu Sâm hơi nhìn sang hai bên.
"Không thì để Tiểu Thất bốc đi, em ấy là em gái, em ấy nhỏ nhất." Có người trả lời.
"Nhưng sao anh cứ cảm thấy hôm nay Tiểu Thất xui xui sao á."
Tô Mạt nghe câu này cả mặt u oán quay đầu nhìn cô Tiết.
Tiết Đồng cười dịu dàng, đưa tay véo véo gương mặt trắng sữa của Tô Mạt.
Mọi người sau khi bàn bạc xong, cuối cùng vẫn quyết định để Tô Mạt đi qua rút thăm.
Trước khi đi, giọng voiceover trêu chọc hỏi, "Tiểu Thất à em không muốn rút phải thể loại nào nhất?"
Tô Mạt nghĩ nghĩ, "Chắc là kinh dị ạ."
Tiết Đồng khoanh tay ở một bên cười, "Sợ là ghét của nào trời trao của đó đó."
Tô Mạt đưa tay sờ vào quả bóng, lấy ra xem xem...
Mịa.
"Cô Tiết!"
Mọi người đi qua nhìn xem.
Silence.
Xung quanh lặng như tờ.
Một trò chơi kinh dị nổi tiếng, các diễn đàn game trên mạng đều đề xuất.
Độ khó để qua cửa không lời, livestream game kinh dị trên mạng chỉ có tổng cộng sáu màn, gộp lại hơn ba tiếng đồng hồ.
Giọng voiceover nói với mọi người, "Rồi, đầu tiên chúng tôi muốn cảm ơn bàn tay vàng của Tiểu Thất, phải biết đây là trò chơi kinh dị duy nhất ở trong hòm. Như vậy nhiệm vụ tiếp theo của mọi người chính là mỗi người một màn, đem game chơi qua ải, trong quá trình chơi, mọi người phải đi vào gian phòng mà chúng tôi chỉ định, toàn bộ hành trình đều chỉ có một mình một người, chúc các vị chơi game vui vẻ."
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, cái gian phòng chỉ định này nhất định không đơn giản như vậy.
Vậy nên có một câu hỏi được đặt ra.
Tô Mạt nơm nớp lo sợ, nhìn mọi người ở bên cạnh một chút, "Chúng ta, ai chơi trước ạ?"