Là Em Níu Lấy Tay Tôi

Chương 16: Về nhà (1)




Nếu như có một người khiến tôi căm ghét đến tận xương tủy, chỉ muốn xông đến một dao giết chết thì chắc chắn là tôi của ngày xưa. Một kẻ thảm hại đầy tiêu cực, suy nghĩ nông cạn, tầm nhìn hạn hẹp, lại rất thích việc đoán non đoán già suy nghĩ của người khác, mọi xui xẻo xảy đến đều là đáng đời.

**

Mẹ muốn nó ngoan, nó sẽ không phản kháng khi bị bạn bè bắt nạt, sẽ im lặng chịu lời lẽ chửi rủa của Lan Anh, sẽ không kêu than khi bị cô giáo mắng mỏ, trách phạt vô cớ. Đến cả cậu bé luôn ôn hòa như Thành cũng không chịu được mà thay con bé đòi công bằng, nhưng con bé lại cứ như không cảm thấy gì, chỉ luôn miệng nói:

- Cậu cứ kệ tớ, không sao đâu.

Một ngày đầu tháng 10, Hoàng Huyền Trâm được về sớm trước gần một tiếng đồng hồ, đứng đợi mẹ một lúc đã không chịu nổi bèn quyết định tự đi bộ về, còn vòng qua trường mẫu giáo để đón em gái về chung. Trâm đi bộ vào cổng trường, thấy trước cửa lớp em gái có một bóng lưng quen thuộc, quần áo cũng giống quần áo em mặc lúc sáng, đến gần mới giật mình nhận ra đó đúng là em gái mình. Trâm sửng sốt chạy vội tới:

- Ơ con này, sao mày đứng đây!?

- Ch... Chị... - Huyền ấp úng - Sao chị lại đến đây thế?



- Đến đón mày chứ sao, mày bị làm sao mà đứng đây?

Huyền xoa xoa hai bàn tay vào nhau, không biết có nên nói ra hay không. Trâm thấy em gái cúi đầu không nói liền sốt ruột hỏi tiếp:

- Sao không nói gì? Ai làm gì mày? Bị bắt nạt hay thế nào?

Bình thường thấy trẻ con bị phạt đứng ngoài sân, người ta thường hỏi là đứa trẻ đó đã phạm lỗi gì. Đằng này Hoàng Huyền Trâm lại hỏi ngược lại. Huyền mới đầu còn cố chấp không nói, nghe chị hỏi vậy tự dưng nước mắt trào ra.

- Hu hu chị ơi... - Con bé mếu máo níu lấy vạt áo chị gái, thút tha thút thít - Cô giáo... Cô giáo cứ mắng em...

Trâm nhíu mày "hả" một tiếng, đang định hỏi lại nhưng thấy em gái khóc lập tức nổi cơn tam bành.

Đứa em gái này đúng là có chút rắc rối, nhưng lúc nào nó cũng ngoan và nghe lời. Cô giáo nó thế mà lại bắt nạt nó à!?

Trâm úp bàn tay lên mặt em gái lau nước mắt cho nó, sau đó hùng hổ kéo nó vào lớp:

- Đi, mày vào đây để tao xem cô giáo nào bắt nạt mày!

Huyền chưa kịp phản ứng đã bị lôi đi, đến ngay trước cửa lớp mới sực tỉnh táo, dùng hết sức lực kéo chị gái lại:

- Không không, chị đừng làm thế!

- Hả? Không làm cái gì? - Trâm đang hăng máu liền bị ngăn cản, cực kì mất kiên nhẫn - Cô mày bắt nạt mày thì sao mày lại không được phản lại?

- Nhưng... Nhưng cô là người lớn, chị không đánh bại được cô đâu... - Huyền lí nhí, trong lòng lại dâng lên nỗi sợ hãi - Với cả, với cả nếu làm thế thì nhà mình sẽ chết mất...

Trâm không thể hiểu nổi:

- Chết thế nào được mà chết! Điên à! Người lớn thì được bắt nạt trẻ con à? Tao với ba mẹ còn chưa bắt nạt mày, sao cô giáo được bắt nạt mày? Mày hiền hay ngu mà cứ để người ta bắt nạt suốt thế? Bị chúng nó ném đá ở xóm chưa chừa à?

Cũng chẳng biết nên nói Hoàng Nhật Huyền hiền lành hay nhát gan ngu ngốc nữa. Chuyện con bé bị bắt nạt đã là chuyện cực kì bình thường trong xóm Bọ Rùa, "bình thường" đến mức người lớn đi qua có thấy cũng như không thấy. Ban đầu chỉ là dùng côn trùng, sâu bọ trêu chọc, sau đó thành giật tóc, xô ngã, đỉnh điểm là có đứa trong lũ trẻ còn nhặt một hòn đá to trên nương sắn ném thẳng vào đầu con bé. Nếu không phải "con cọp cái" Hoàng Huyền Trâm cứ gặp đám trẻ kia ở đâu liền đánh ở đấy thì bọn chúng cũng chẳng ngại ném đá vào đầu Huyền thêm mấy lần. Chúng đam mê cái trò ném đá đó, mà ném đá có mục tiêu, mục tiêu còn biết khóc thì còn vui hơn rất nhiều. Kể ra cũng kì cục, lúc Trâm giẫm lên ngực áo một thằng hằm hè hỏi vì sao bắt nạt em gái tao, thằng đó lại nói là vì em gái mày khóc nhìn xinh lắm, nhìn em gái mày khóc làm bọn tao thấy vui.

- Tao chưa thấy thằng ch* nào thích nhìn một đứa con gái xinh khóc nhè cả, cái lũ thần kinh chập mạch!

Trâm tát thằng đó một phát rồi chửi thế, còn về cấm em gái bị người ta trêu thì không được khóc. Con bé nghe lời, bị cô mắng bao lâu cũng không rơi lấy một giọt nước mắt, nhưng thấy chị gái đến thì tự dưng tủi thân ghê gớm. Chẳng qua tủi thân thì khóc, nhưng gây sự với cô thì không. Suy cho cùng, khuôn mặt cô giáo lúc đe dọa con bé quá đáng sợ, giống hệt mụ phù thủy trong truyện cổ tích. Thế nên Huyền nhất quyết không cho chị gái vào trong lớp đối mặt với cô giáo:

- Ch... Chị đừng đi. Kệ cô giáo, cho em về nhà đi. Em muốn về nhà.

Trâm hơi khựng lại, im lặng vài giây, sau đó lùi bước. Huyền không nhìn rõ sắc mặt chị gái, chỉ thấy chị kéo tay mình quay hướng ra cổng trường.

- Đi, tao đưa mày về nhà.

...

Kể từ sự việc hôm đó, Huyền không thấy chị gái nhắc lại lần nào về chuyện cô giáo nữa. Cuộc sống hàng ngày quay trở lại quỹ đạo vốn có. Năm giờ sáng theo chân mẹ dậy nấu đồ ăn sáng, quét sân, giặt quần áo, phụ mẹ nấu cháo lợn, phụ chị gái cắt cỏ cho bò, xem chị cho gà ăn. Tám giờ sáng đến lớp, nói chuyện dăm ba câu với Nhi và Thành, bị cô giáo vô cớ mắng chửi mấy bận, buổi trưa ôm gối đứng ở góc lớp ngủ gà gật. Một giờ chiều được cho đi ngủ, hai giờ dậy quét lớp, đứng nhìn các bạn ăn quà chiều, bị mắng chửi thêm mấy lần. Bốn giờ chiều được đón về nhà, nấu cơm, nhóm bếp nấu cháo lợn, nhổ cỏ, hái rau, cùng chị gái đi dắt bò về, lùa gà, tắm rửa, giặt giũ, ăn cơm, rửa bát, cho chó ăn, vẽ vời. Hơn chín giờ tối đi ngủ. Không phải hôm nào cũng y hệt nhau, nhưng chẳng có chuyện gì lớn, cho đến buổi sáng nọ của hơn một tuần sau, cô giáo bất chợt thông báo, hôm nay là ngày cuối Huyền học ở trường mẫu giáo số một. Cô bảo từ ngày mai con bé sẽ chuyển về trường số hai, lườm nó một cái rồi rời khỏi lớp, nói rằng để cho cả lớp nói lời tạm biệt.

Lúc chia tay nhau vào cuối buổi học, Thành không có khóc như khi trèo cây bị ngã hay khi bị Nhi giành đồ chơi, cậu chỉ níu lấy làn váy của Huyền, khuôn mặt buồn bã. Con bé gỡ tay cậu, đưa cho cậu một con hạc giấy, động viên:

- Tớ chuyển trường rồi, cậu phải học thuộc bảng chữ cái nhé. Như vậy mới lên lớp một được, lên lớp một rồi có khi bọn mình lại gặp nhau. Đừng nghe Nhi xui dại đi trèo cây hay lội mương nhé, tớ đi rồi, cậu khóc là không còn ai dỗ đâu.

Thành sụt sịt cười, miệng méo xệch:

- Ừ, tớ không khóc nữa đâu. Tớ sẽ mạnh mẽ như siêu nhân ấy, lớn lên tớ sẽ bảo vệ cậu. Cậu nhất định phải chờ tớ đấy, đừng chơi với mấy đứa con trai khác. Mấy đứa đó không tốt đâu!

Huyền gật gật đầu, dáo dác nhìn quanh rồi hỏi:

- Nhi đâu rồi Thành nhỉ?

Thành đáp:

- Nhi không muốn chia tay cậu đâu, hồi sáng cậu ý bảo tớ là buồn lắm.

Rồi cậu tự dưng nhăn mũi thắc mắc:

- Ơ nhưng ban nãy tớ thấy Nhi cười toe toét ra, trông vui lắm. Chả biết có gì mà vui thế?

- Không phải vui vì tớ phải đi đâu.

Huyền lắc đầu phủ nhận với Thành, không hề nghĩ nhiều về chuyện đó. Lát sau Nhi chạy ra, vui vẻ nhào đến ôm cổ con bé, một câu "cậu đi mạnh giỏi" không hiểu sao bỗng làm lòng tin của Huyền lung lay.

- Huyền phải đi mà trông cậu vui thế?

Thành khó chịu đẩy Yến Nhi ra khỏi Huyền, có phần bực tức. Nhi ngẩn ra, tức thì thay đổi sắc mặt, giọng chùng xuống:

- Tớ... cũng buồn lắm chứ... Chẳng lẽ phải khóc để tiễn Huyền đi à... Tớ muốn cười thật tươi cơ!

Thành không phục, cậu nắm lấy tay Huyền, chắn trước mặt con bé, lời nói mang đầy ý trách cứ chĩa thẳng vào Nhi:

- Đừng có nói dối, cậu cười chẳng miễn cưỡng tí nào cả. Nếu thích Huyền đi thế thì đừng có ra đây, vào trong kia mà vui một mình đi! Để tớ tạm biệt Huyền là được rồi! Cóc cần cậu đến!

- G... Gì chứ...!?

Lê Yến Nhi uất ức đỏ bừng mặt, hai tay siết chặt làn váy đầy tức giận, sau đó hít một hơi thật sâu, nhắm chặt mắt rồi dùng hết sức bình sinh mà gào lên:

- Ừ đó! Thì sao! Tớ căm ghét Huyền đó thì sao! Mọi người nói chính nó đã cướp cậu khỏi tớ! Sao cậu cứ bênh vực nó chứ! Nó thì có gì tốt?! Tớ chỉ mong nó biến khỏi đây thôi!!!

#hnld