Là Em Níu Lấy Tay Tôi

Chương 5: Không ai khóc tang




Chẳng có tình bạn vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Tôi từng tin tình cảm là trường tồn, nhưng hiện thực chưa từng chiều lòng ai. Tôi nhìn từng người, từng người rời đi, đau đấy, nhưng rồi sẽ hết thôi. Tôi tự nhủ vậy. Nhưng hơn ai hết, tôi hiểu rõ rằng tổn thương sẽ không thể biến mất theo thời gian, chỉ là tôi đặt nó trong một chiếc hộp thủy tinh, vùi sâu nơi bờ biển. Chỉ một cơn sóng, cát sẽ trôi đi, chiếc hộp vỡ, rồi mọi đớn đau vẫn vẹn nguyên như ban đầu. Thời gian không làm phai mờ mọi thứ, nó chỉ tạo ảo tưởng, chỉ là tôi tự lừa mình dối người, rằng mọi thứ đã qua. Trên thực tế, cách duy nhất để xóa nhòa nỗi đau, đó là trải qua một nỗi đau khác, thống khổ gấp vạn lần.

Không có hạnh phúc vĩnh viễn, chỉ có tổn thương vĩnh viễn.

***

Thứ bảy là một ngày nhiều mây, nhưng cho dù ngoài trời có âm u đến thế nào đi nữa thì cũng không thể hủy bỏ buổi đi chơi.

- Điểm danh nhá, Huyền này, Vy này, Đức này, Thảo này, thiếu Yến với Khánh nữa.

- Khánh bận rồi, nó không đi đâu. Yến thì không biết.

Vy vừa nói vừa thả bỏng ngô vào miệng nhai tỏm tẻm. Ngân gật đầu, sau đó rủ Minh Thảo đi mua đồ cùng. Huyền ngồi cạnh Vy, từ trong túi vải màu trắng lấy ra cuốn sổ nhỏ và một cây bút chì ngắn, bắt đầu phác họa lung tung trên giấy. Vy nằm dựa lên gối, rất thỏa mãn ăn túi bỏng ngô trong tay. Đức nhìn con bé một lát, ánh mắt có phần kì lạ. Con bé cảm nhận được ai đó đang quan sát mình liền quay đầu lại, Đức ngay lập tức nhìn qua chỗ khác. Vy khịt mũi một cái, nghĩ chắc bản thân cảm nhận sai. Con bé vừa mới quay lại với túi bỏng, Đức đã dời ánh mắt lên người con bé. Ngồi thêm một lát, Vy khó chịu kêu ầm lên:

- Má nó, sao mà cứ có cái gì rợn hết cả người lên thế nhở!

Đức chột dạ giả vờ như không có gì, Huyền giật mình quay sang, quan tâm hỏi:

- Sao thế? Mày khó chịu ở đâu?

- Chẳng hiểu sao tao cứ thấy như có ai đang muốn làm gì tao á, cảm giác ớn lạnh kiểu gì ý.

Huyền không nghĩ ra được là bạn mình bị thế nào, cô an ủi:

- Thôi không sao, mày thử ngồi thêm một xíu xem, nếu vẫn thấy thế thì bảo tao.

Vy bực bội vơ lấy mấy cái bỏng nhét vào miệng nhai rồn rột, Đức nghe thấy mọi chuyện đã qua liền len lén đưa mắt nhìn sang. Vy không thoải mái duỗi chân ra rồi lại co vào. Huyền ngay bên cạnh đang cúi đầu tiếp tục bức tranh nho nhỏ trong cuốn sổ, ánh mắt làm như lơ đễnh thi thoảng quét qua xung quanh một vòng.

- Ê Cún ơi.

- Hả?

Vy nghe đến biệt danh của mình liền quay sang, mặt nhăn nhó. Huyền nhíu mày một cái rất khẽ, chỉ giấy lát đã thả lỏng mỉm cười, làm như không có gì nói:

- Mày đi ra ngoài ban công nhìn xem mấy đứa kia về chưa.

Vy gật đầu thả túi bỏng xuống, chạy ra bên ngoài. Từ trên ban công tầng hai nhà Phương Ngân chỉ nhìn được nửa cái sân, vậy nên con bé chạy hẳn xuống tầng một để ngó. Đức thấy Vy rời đi được một lát, tính toán thời gian rồi cũng bước ra. Ngay khi cậu ta vừa bước ra khỏi cửa, Huyền lập tức đưa mắt nhìn theo. Quả nhiên, cậu ta đến ban công.

"Thằng này có ý đồ gì với Vy thế?"

Huyền thắc mắc trong lòng, nhìn ra cầu thang lại thấy Vy đang lon ton chạy lên. Đức nghe tiếng chân cũng từ từ quay đầu lại, phong thái ung dung như vừa đi hóng gió.

- Mày ơi, chúng nó chưa về đâu.

Vy vui vẻ ngồi xuống, cầm lấy túi bỏng rồi chọt chọt vô người Huyền.

- Ê mày, xuống dưới kia tao chả thấy khó chịu gì nữa.

Nhân lúc Đức còn chưa bước vào phòng, Huyền nhanh chóng ghé sát vào tai con bé:

- Cẩn thận thằng Đức.

Vy ngu ngơ không hiểu, đến tận lúc Ngân và Thảo mua đồ về đến nơi cũng chưa nghĩ ra được hàm ý của bạn thân là gì. Nhưng vốn dĩ con bé là một thành phần rất hồn nhiên yêu đời nên chỉ một chốc đã ném lời cảnh báo của Huyền ra sau đầu. Cả lũ đa số không biết làm bánh, lật đật nhìn lại công thức rồi mới phân chia công việc. Huyền nhìn công thức làm bánh kem sô cô la hiện ra trên màn hình điện thoại, chần chừ không biết có nên nhắc nhở lũ bạn một chút về lượng nguyên liệu thực tế hay không, nghĩ ngợi một lát liền từ bỏ.

Vy xun xoe muốn xắt bơ, chưa kịp động vào con dao thì Đức đã nhanh hơn một bước cầm dao lên, thành thạo hoàn thành việc con bé muốn làm.

- Dao này sắc, mày đi làm cái khác đi. Mấy việc này tao làm được.

Nghe câu nói đầy dịu dàng của Đức, Vy đần mặt. Ủa gì kì, con bé có phải ngu đâu mà xắt miếng bơ thôi cũng không nổi? Nhưng nghĩ có người thích tranh việc của mình, Vy lại rất thỏa mãn, dứt khoát ngồi chơi, xem mọi người bận rộn. Dưới sự chỉ dẫn chuyên nghiệp của Đức, cả đám rất nhanh đã cho bánh vào lò.

Trời đã mưa tự lúc nào không hay.

Thời tiết gần cuối tháng tám có chút thất thường, có ngày nắng chói chang, có ngày mưa rả rích. Huyền lặng yên đứng trên ban công tầng hai nhìn ra màn mưa dày đặc, hai hàng mi dài khẽ rủ xuống.

Mưa khiến cô nhớ đến nhiều chuyện, thế nhưng càng nhớ đến nhiều, trong lòng lại càng trống rỗng. Đôi lúc cô cảm thấy thế giới này chỉ là ảo ảnh không có thật, một ngày nào đó khi thức giấc, cô sẽ bất chợt nhận ra bản thân đang nằm trong một xó xỉnh nào đó nơi góc phố, hoặc đang lăn lộn ở một khu rừng nào đó trong tiếng nổ ầm ầm của bom đạn chiến tranh.

Thậm chí là một sớm mai khi tỉnh dậy, cô cũng có thể nhận ra bản thân đã chết rồi. Thứ còn tồn tại, có lẽ chỉ là chút linh hồn còn sót lại sau khi rời khỏi thân thể, không cam lòng với việc không ai khóc tang cho mình mà cố gắng lưu luyến bám víu tại nơi mộ phần lạnh lẽo đơn độc không chịu rời đi, chỉ mong muốn nhìn thấy một ai đó cầm tới một nén nhang, hoặc một bông hoa dại nhỏ, đặt xuống nấm mồ xiêu vẹo ấy.

Dòng suy nghĩ đang ngày càng đi về một hướng đen kịt không có kiểm soát, Huyền bất chợt bừng tỉnh vì có tiếng người vang lên bên tai.

- Huyền ới, bánh nướng xong rồi nè!

Giọng Vy lanh lảnh vọng lên từ dưới tầng, Huyền giật mình kéo bản thân ra khỏi cơn mộng mị, nhìn màn mưa cuối hạ đang dần mỏng đi, môi khẽ mấp máy gì đó, rốt cuộc vẫn là lớn tiếng đáp lại:

- Ừ, xuống đây!

Cái bánh sô cô la sau khi được cho ra khỏi lò liền bị Đức "bếp trưởng" dùng dao tùng xẻo, kết quả hình dạng cái bánh vuông không ra vuông, tròn không ra tròn. Mọi người méo mặt:

- Mày có nghe cái bánh đang khóc không?

Lớp kem làm cũng tạm được, một lũ học sinh cầm dao cố gắng trổ tài trét kem lên bánh, vớt vát lại bề ngoài xấu tệ hại. Trét kem xong để trong tủ lạnh, cả đám lại ngồi ngây người hơn mười lăm phút, sau đó mới hò nhau lôi bánh ra ăn.

Thấy chỉ có bốn cái thìa, Ngân nhún vai:

- Tao lười lên nhà lấy quá, hai đứa nào đấy ăn chung đi.

Vy là đứa xúc miếng đầu tiên, cho vào miệng rồi liền tấm tắc:

- Ui trồi ôi, được phết chốc!

Con bé vừa đặt cái thìa xuống, Đức đã nhanh tay lẹ mắt chộp ngay lấy, toan dùng cái thìa đó xúc bánh bỏ vô miệng. Nhưng mà cậu còn chưa kịp thực hiện âm mưu to lớn, Huyền đã dùng một ngón tay dí lại cái thìa, cười cười nói:

- Ở đây có mỗi mày là con trai, bọn tao nhường mày ăn riêng một thìa. Để tao ăn chung với Vy cho.

Đức không cam lòng buông thìa ra, cũng không có phản đối gì. Một đám học sinh vây quanh cái bánh nhỏ, loáng cái là hết.

Sau khi ăn xong, Thảo cùng Ngân giành phần đem đồ đi rửa. Huyền chẳng có việc gì làm, ngồi ngơ ngác nhìn từng đám mây còn sót lại trên bầu trời sau mưa, trong lòng chợt nặng nề.

Thất thần một lát, Huyền chợt giật mình bởi một tiếng động nhỏ. Cô theo bản năng đứng dậy cất bước về phía có âm thanh, chỉ thấy bên trong phòng của Ngân, Đức đang ngồi bệt trên đất, tay trái chống ra sau, cánh tay phải đặt lên cái chân đang dựng thành hình tam giác, chân còn lại nửa duỗi nửa co. Vy đứng trước mặt cậu ta, từ góc nhìn của Huyền chỉ thấy được bóng lưng con bé đang run run, hai bờ vai nâng cao hơn bình thường, tiếng thở nặng nề kì lạ.

Có vẻ như Đức không nhận ra có người đứng ở ngay cạnh cửa phòng, nhếch mép cười khẩy, hơi ngửa đầu ra sau, dáng vẻ rất thoải mái, giọng nói với âm lượng đủ nhỏ, đủ ngả ngớn:

- Hung dữ ghê ta? Chọc trúng tim đen rồi chứ gì? Mày đẩy tao thì làm được gì, chậc chậc, suy nghĩ đi. Ở đây cũng chỉ có tao với mày, ai biết được đâu mà. Ây dô, còn không phải tao hơn cái thằng đầu gấu suốt ngày như chó điên c...

Từ "cắn" còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, Vy đã lớn tiếng gào lên:

- Câm mồm! Mày câm mồm lại cho tao!!!

#hnld