Tôi nhìn bản thân mình trong gương và lục lọi những bộ quần áo trong máy giặt. Ngay từ ban đầu tôi đã có cảm giác đó, nhưng bởi vì tôi chẳng nhớ rõ hôm đó mình mặc bộ đồ nào lắm nên không dám kết luận. Tôi cầm một bộ đồ ngủ lên, quả nhiên không sai được, hôm ngất đi tôi đã mặc bộ đồ này. Nhưng khi tỉnh dậy lại mặt cái khác, như vậy có nghĩa là... Không, cũng có thể anh ấy nhờ ai khác, người tôi nghĩ lúc này là Thanh Hà, tuy nhiên nếu thế sao Đông Dương lại không nhắc đến chuyện đó để tôi đỡ lo lắng nếu nhận ra trang phục của mình đã bị thay? Rõ ràng anh ấy là một người rất rất tinh tế và thấu hiểu người khác mà. Quên ư? Anh ấy trông không giống một người sẽ như thế lắm.
Còn... Nếu như việc anh ấy nhờ ai khác không xảy ra mà là tự làm thì... Cảm tính mách bảo tôi đừng nên đi hỏi, nhưng nếu thế thì khó chịu trong lòng thật. Dù thừa biết là Đông Dương không hề có ý đồ xấu thì việc đó cũng là quá đà đối với tôi. Sao có thể dễ dàng mỉm cười cho qua đối với việc một người còn chẳng phải bạn trai đã tự ý thay đồ cho mình trong lúc mình bất tỉnh chứ! Với lại, giả sử điều đó là thật thì sao Đông Dương phải làm thế nhỉ? Anh ấy cứ mặc kệ tôi ở dơ mặc bộ đồ ngủ nguyên ngày cũng đâu có sao đâu? Đến đây, tôi đột nhiên nhớ tới một việc trong quá khứ. Hình như lúc tôi bị sốt cao ở bệnh viện, các chị y tá đã giúp tôi lau sạch cơ thể, đồng thời để hạ nhiệt.
Nhưng mà, nói thế chẳng lẽ... Nó còn hơn cả việc thay đồ bình thường nữa! Tôi chỉ tưởng tượng ra thôi đã thấy xấu hổ không thể ngóc đầu lên được rồi! Mà giờ phải làm sao đây? Biết anh ấy làm thế là vì mình mà vẫn hờn giận đấy à? Tôi đang trong hoàn cảnh giận không được mà bỏ qua cũng chẳng xong.
Tôi phải ráng bình tĩnh lại, anh ấy làm thế là lo cho tôi thôi, là vì sức khỏe của tôi thôi. Tôi không thể ích kỷ và nhỏ mọn đến nỗi ghim người khác vì họ đã giúp mình.
Khi mở điện thoại lên, tôi tiện thể vào Facebook để đọc tin tức, dù sao cũng mấy ngày rồi tôi không cập nhật thông tin. Nick Facebook của tôi, cái tên thì kết hợp từ nhiều ngôn ngữ khác nhau, avatar lẫn bìa đều trống trơn chẳng khác gì một cái tài khoản giả mạo, nhưng đây chính là thứ tôi đã dùng suốt nhiều năm nay đấy. Danh sách bạn bè tôi cũng ít, mặc dù tôi thấy ai gửi lời mời thì cũng đồng ý, nói thế chứ tôi cũng chẳng hiểu vì sao lại kết bạn với tôi, bởi vì tôi không quen ai trong số họ. Nhưng giờ cũng có ngoại lệ rồi, anh ta cứ nằng nặc xin tài khoản Facebook mãi dù đã có số điện thoại. Tôi cũng đành cho, rồi sau đấy anh ấy cũng gửi lời mời cho tôi luôn. Trở thành người duy nhất trong danh sách bạn bè mà tôi quen ngoài đời thật.
***
Tôi lướt sơ qua trang cá nhân của cô ấy, quả nhiên đúng như tôi nghĩ, cô ấy chỉ toàn share những bộ phim hoạt hình hay những thứ nhảm nhí trên đời gì đó thôi, tôi có đọc hết thì cũng chẳng giúp hiểu thêm về cô ấy chút nào. Nếu tôi là người ngoài, hẳn sẽ chẳng bao giờ nghĩ cô ấy là tiểu thư thượng lưu đâu. Thật ra, những tiểu thư thiếu gia nhà giàu phần lớn sẽ thích đăng ảnh tự sướng của bản thân, hay check in đi chơi đâu đó. Tuy nhiên, nếu được sinh ra trong một gia đình thượng lưu thì nó lại khác, không thể nào tự tiện đăng này đăng nọ được, mọi thứ đều bị kiểm soát rất kĩ, đặc biệt không được nêu bất kỳ ý kiến gì trên mạng xã hội. Tôi không rõ Minh Khuê thế nào, nhưng cả tôi và Tây Dương đều bị cấm xuất hiện trước truyền thông cho tới khi tốt nghiệp đại học.
Cứ nghĩ mãi, tôi xém làm khét nồi súp...
***
Tôi nhìn vào nồi súp nhỏ đang để lên bàn mà lòng tôi hoàn toàn chẳng thể kiềm chế được sự bất ngờ. Khi nãy anh ấy nói "nấu" nhưng tôi cứ nghĩ là đã mua sẵn từ trước, chỉ việc hâm lại thôi, không nghĩ là nấu thật. Có lẽ nếu là trước đây hẳn tôi sẽ chẳng bao giờ ngờ rằng sẽ có ngày tôi ăn món do Đông Dương nấu, đúng là sống lâu sẽ có ngày gặp chuyện lạ, nói thế chứ tôi mới mười bảy tuổi thôi. Được một người tầm cỡ thế này nấu ăn cho, đúng là chuyện lạ đời. Hương thơm của súp gà làm tôi muốn nhào vô mà ăn liền, nhưng thâm tâm thì kêu gọi bản thân phải biết kiềm chế, anh ấy là người làm nên phải để ảnh ăn trước. Đó chính là phép lịch sự tối thiểu.
- Nhìn em trông như muốn ăn liền vậy.
Bị nắm thóp, tôi giật mình. Tôi vội xua tay, chẳng kịp để bản thân bình tĩnh mà đã vội nói:
- Đâu có đâu ạ! Em không hề!
Tôi đoán, hẳn biểu cảm của mình vô cùng buồn cười. Bởi vì nếu tôi mà xấu hổ đến mức không kìm được cảm xúc thì trông tôi cứ như một đứa trẻ vậy. Đúng là như vậy, thấy tôi như thế anh ta liền bật cười:
- Hahaha, nhìn em giống một con mèo ấy nhỉ?
Nếu lúc nãy là xấu hổ, thì giờ tôi... chẳng biết trưng ra biểu cảm gì. Nói thẳng ra là, tôi của lúc này trông vô cùng đơ, để dễ tưởng tượng ra thì, giống hệt như Koro-sensei trên bìa Assassination Classroom tập 5 vậy. Đông Dương ngay lập tức nhận ra lời nói của bản thân rất dễ gây hiểu lầm nên anh ấy vội giải thích:
- À ý anh là, bình thường trông em rất nghiêm túc, nên những lúc em xấu hổ thì trông rất dễ thương.
À không, giải thích gì chứ, thế này còn làm tôi thấy xấu hổ hơn nhiều nữa. Tôi quay mặt đi, che giấu cái biểu cảm thiếu bình tĩnh này. Không biết do tính tình nhạy cảm quá hay sao, nhưng tôi rất dễ thấy ngại ngùng khi được người khác khen. Phải rồi, tôi nhớ có một lần tôi được người khác khen dễ thương, hồi còn học lớp 10 ở trường cũ. Tôi vốn nghiêm túc quá nên chẳng mấy ai dám mở miệng bảo tôi dễ thương, thế nên tôi nhớ rất rõ. Nhưng nó không mang ý tốt như Đông Dương, lần đó, tôi thật sự thấy tức giận vì bản thân bị soi mói từ những người tôi không hề quen biết đến mức vậy.
Món ăn ở căn tin không tệ, chỉ là đông người quá, làm bản thân thấy có chút ngột ngạt. Giá như nó là một nơi yên tĩnh như thư viện thì tốt biết mấy. Hiện tại qua một tuần học thì tôi thấy mọi thứ vẫn ổn, nhưng để đánh giá sâu hơn thì tôi cần thêm thời gian.
Ăn xong, tôi đi đến bồn rửa tay gần đấy. Tôi suy nghĩ về những thứ mình vừa được học lẫn lẩm nhẩm trong miệng vài câu tiếng Trung mà mình phát âm sai hôm qua. Nguy rồi, bản thân đang nói cái gì tôi cũng không rõ nữa, hình như khi nãy tôi nói pha lẫn Trung với Nhật nữa, nguy rồi, tôi đang có dấu hiệu loạn ngôn ngữ. Một phần cũng vì hai ngôn ngữ đấy rất khó, dù tôi nỗ lực bao nhiêu thì vẫn mãi không thành thạo nỗi, chỉ cần xong nó là tôi hoàn toàn mục tiêu, vậy mà... Giờ phải làm sao đây? Tôi không muốn khiến ba thất vọng.
Trong lúc tôi còn đang hoang mang tinh thần thì đứng cách tôi không xa, có hai nam sinh đang nói chuyện gì đó, trông họ khá hứng thú, có lẽ chủ đề họ nói rất thú vị chăng?
- Nè, mày nghĩ trong số mấy đứa con gái mới vào trường, nhìn ai trông xinh nhất?
À, hoá ra là bàn về mấy chuyện đó, tôi nên rửa tay xong nhanh rồi đi thôi.
- Thật ra tụi nó cũng mới vào trường, tao chưa tìm hiểu hết. - Còn có mấy vụ tìm hiểu thế này nữa á? - Nhưng nhỏ thủ khoa tên Ung Liên Mỹ trông cũng đẹp đấy.
À tôi biết cô ấy, chính là người đại diện cho học sinh lớp 10 chúng tôi lên phát biểu, lúc đó trong đầu tôi chỉ toàn mấy từ tiếng Trung nên cũng không để ý lắm. Chỉ là nghe đồn hồi tiểu học và cấp 2 Liên Mỹ cũng học hệ thống trường này, và cô ấy đứng đầu khối trong suốt chín năm liền.
- Nhưng mà nhỏ đó lại quá quê mùa, chưa thấy rõ nét đẹp lắm.
- Vậy thì Lầu Hiểu Hằng bên lớp 10D?
- À tao biết rồi! Hot girl tạp chí mà! Cơ mà, tao thích những cô gái nào mang lại cho tao cảm giác một nữ sinh cấp 3 thôi, chứ nhỏ đó nhìn trưởng thành quá rồi.
Hôm qua mấy đứa xung quanh tôi có bàn luận về cô gái này, nhờ ngoại hình và vóc dáng cao nổi bật, cộng thêm gia thế hiển hách và ưu thế tiếp xúc với thời trang cao cấp từ nhỏ, nên cô ấy khá có tiếng trong giới giải trí. Nhưng đúng như lời anh ta nói, Hiểu Hằng trông không giống học sinh cấp 3, mà trông như một người chị gái quyến rũ đang học đại học hơn. Mà thật ra kể cả thế, nhưng việc cô ấy rất xinh đẹp là sự thật không thể chối cãi.
- Gu mày lạ thật, chứ mấy thằng bạn khác của tao toàn thích mấy chị gái bốc lửa.
Người kia xua tay, như thể không có hứng thú. Tôi nghĩ tôi nên rời khỏi đây thôi, những cuộc trò chuyện bàn về ngoại hình của người khác như thế này dù không có ác ý thì tôi vẫn không muốn nghe, phải thật nhẹ nhàng để họ không chú ý đến mới được.
- Không, tao thích đi ngược lại đám đông, con gái thanh thuần ngây thơ mới là best!
- Để tao ráng nhớ— A! Mày nhắc tao mới nhớ! Bên lớp 10A có nhỏ này được lắm nè!
Đó...là lớp của tôi. À phải rồi, mặc dù, tôi vẫn chưa là người bạn đúng nghĩa với bất kỳ ai trong lớp, nhưng theo tôi quan sát, có rất nhiều cô gái đúng như gu của anh ta. Họ đều rất xinh xắn và dịu dàng.
- Người này tao chưa gặp, chỉ nghe thằng bạn chung lớp với nó kể thôi. Cao khoảng 1m6, mái tóc dài luôn được cột cao, mang vớ cao màu đen, luôn mang áo khoác bên người, tính tình trầm lặng nhưng xinh đẹp một cách khó tinh bất chấp chiếc kính trên mặt, trông giản dị nhưng thật ra cái đồng hồ và áo khoác trên người cô ấy đáng giá trăm triệu.
Những ai phù hợp với tiêu chí này nhỉ? Chỉ riêng tính tình trầm lặng là loại tới nửa lớp rồi. Cao khoảng 1m60, lại tiếp tục loại thêm nhiều người nữa. Mà khoan đã, trông số những người đó, người duy nhất cột tóc, mang vớ đen, đeo kính, đồng hồ lẫn áo khoác xa xỉ - tôi nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay mình, cộng với cái áo khoác được đặt riêng này. Phải rồi, tôi là người duy nhất đáp ứng được hết những tiêu chí đấy, vậy có nghĩa là...
- Đứa nào nghe hợp gu tao vậy mày! Tên! Tên!
- Ờ thì... Hình như là Nguyễn Minh Khuê? Con gái của ông phó chủ tịch tập đoàn ST thì phải?
Qủa... quả nhiên! Lúc này, tôi bỗng thấy hơi rùng mình. Tôi vốn sống khá kín tiếng nên việc bỗng nhiên được nhắc tên thật sự không quen. Giờ phải phản ứng làm sao đây? Chết rồi, tôi không giữ bình tĩnh được nữa, mấy dòng chữ tiếng Trung kia cũng dần bay đi mất! Không ổn rồi! 冷静吧! Chỉ là người khác nhắc tên thôi mà, sao tôi phản ứng mạnh đến vậy chứ? Không lẽ đến tận bây giờ tôi vẫn không quen việc người khác nói về mình à? Không ổn rồi, quả nhiên khả năng ứng xử của tôi quá tệ, tôi quá nhát, cũng bởi vì tôi chỉ toàn ru rú trong nhà học bài, chứ chẳng đi đâu giao tiếp với người khác, cũng không quan tâm đến mấy chuyện xung quanh. Quy tắc ngoại giao mà tôi được học chỉ toàn qua những cuốn sách lý thuyết dày cọm. Nói chung là, kinh nghiệm của tôi ngang bằng không. Nên khi gặp những tình huống này tôi chẳng biết làm gì ngoài việc căn dặn bản thân không được mất bình tĩnh. Tốt nhất là, tôi cứ im lặng mà rời đi.
- Con nhỏ đó tao biết! Chỉ là chưa gặp bao giờ, tiệc tùng gì cũng không thấy ló dạng.
Nhìn họ nói chuyện khá say sưa. Tranh thủ lúc họ chưa phát hiện ra người họ đang nhắc tới đứng ở ngay bên cạnh, tôi nên rời đi. Thế nhưng, dường như mọi thứ trên đời đều muốn tôi lâm vào thế khó. Bước được hai bước, tôi dẫm vào cành cây không biết từ đâu ra, và thế là, tôi xém nữa ngã.
- A!
Thế là, hai người đó vốn đang nói chuyện cũng ngay lập tức quay sang nhìn tôi, một người hỏi:
- Tôi nghe thấy tiếng gì đó, có chuyện gì với bạn thế?
Chết rồi, giờ muốn trốn trong âm thầm cũng không được nữa. Tôi quay lại nhìn họ, cố gắng mỉm cười một cách lịch sự và ra vẻ biết ơn nhất.
- Tôi chỉ vô tình dẫm phải cành cây thôi, cảm ơn bạn đã quan tâm nhé!
- Không... - Tôi cảm thấy họ hình như hơi đơ. - Không có gì đâu.
- Khoan đã, chờ chút! Ngoại hình này... Hoàn toàn giống hệt Nguyễn Minh Khuê như miêu tả của mày luôn!
Người kia kéo áo, thì thầm nói nhỏ bên tai. Nhưng nói nhỏ đến mức cả tôi đứng cách khoảng 2m cũng nghe rõ. Bị nhận ra rồi, khó xử thật, làm sao bây giờ?
- Mày nói tao mới để ý, vậy chắc nhỏ nghe hết những gì chúng ta nói nãy giờ rồi đúng không?
Càng ở lại lâu càng không ổn, nên nói gì đó rồi đi thôi.
- À, tôi bận rồi nên nếu không có gì thì tôi đi trước nhé?
- Chờ đã! Chuyện khi nãy tôi xin lỗi vì đã tùy tiện bàn chuyện về bạn, chúng tôi chỉ nghĩ rằng bạn rất dễ thương thôi.
- Cảm ơn bạn, tôi rất vinh dự, bản thân tôi cũng nghĩ rằng hai bạn rất đẹp.
A... Nhờ lời nói của tôi mà cả hai người họ đều đơ người ra vì sốc rồi. Còn tôi làm gì? Tôi rời khỏi nơi đây một cách thật "ngầu lòi"? Phải không nhỉ?
Thật ra, chỉ "ngầu" được tầm vài giây thôi, khi tôi đi khuất khỏi tầm mắt của họ thì mọi thứ đều được bẻ sang chiều hướng khác. Tôi cúi đầu xuống, dựa lưng vào bức tường, bây giờ xung quanh tôi chẳng còn ai cả, phải tranh thủ lúc này điều hòa cảm xúc lại. Tuy không soi gương nhưng tôi biết chắc chắn rằng mình đang rất khó chịu trong người. Tôi thật sự không thích cái cảm giác có người bàn về mình đằng sau, lại còn nói về ngoại hình nữa chứ. Tôi vốn dĩ chưa bình tĩnh lại, xui là ngay lúc đó, tiếng chuông báo hiệu giờ giải lao kết thúc vang lên. Nói mới để ý, nơi đây cách xa phòng học của tôi quá, nếu không đi nhanh thì sẽ muộn mất. Bây giờ đến lúc đến đó chắc tôi cũng sẽ ổn định lại. Thế là tôi bước đi, tuy nhiên, vì cúi đầu xuống và không để ý xung quanh, tôi đã va phải một người.
- A! Thành thật xin lỗi bạn
Chết rồi, hôm nay là ngày gì vậy chứ? Không những đạp phải cành cây, mà tôi còn va phải người khác. Tôi chẳng nhớ rõ khuôn mặt của người đó, chỉ biết đó là một chàng trai tóc nâu khá cao. Không biết họ có nhìn thấy gương mặt khó ở của tôi không nhỉ? Hy vọng họ không nhận ra tôi là ai, nếu không tôi xấu hổ chết mất.
Thật là một hồi ức đặc biệt, còn bây giờ tôi đã chuyển trường khi kết thúc năm lớp 10 do ba tôi đột ngột chuyển nhà từ quận 3 sang quận 2. Nơi ở mới khá yên tĩnh, không ồn ào và hay kẹt xe như quận 3, khá hợp với tôi.
- Trông em có vẻ căng thẳng quá, thôi bỏ qua đi và ăn thôi.
- À vâng...
Tôi ngồi đối diện với anh ấy, chàng trai lịch thiệp này còn múc thức ăn cho tôi. Đến giờ tôi vẫn chưa hiểu vì sao ba tôi lại bảo phải cẩn thận với họ.
- Như vậy được chứ?
- Được rồi ạ, thật sự cảm ơn anh.
Đông Dương mỉm cười, lúc đó, tôi chẳng để ý sau nụ cười đó ẩn chứa suy nghĩ gì. Hoặc có lẽ tôi không có đủ khả năng để nhận ra.
"Cô ấy khách sáo thật nhỉ?". Người bên cạnh tôi đang nghĩ về những điều như vậy.
Nhưng có lẽ những dòng suy nghĩ đó chẳng ảnh hưởng tới sự tận tình của anh ấy dành cho tôi.
- Em ăn thử trước đi.
Nghe thế, tôi cũng cầm chiếc muỗng lên, tôi muốn ngắm màu sắc của tô súp một cách trọn vẹn, thế nhưng khoảng cách quá gần, tôi chẳng thể nào nhìn rõ nỗi.
Tôi dần dần đưa nó lên miệng, dù không liếc nhìn sang anh ấy, tôi vẫn cảm nhận được sự căng thẳng của anh. Yên tâm đi, dù ngon hay dở thì tôi cũng đâu dám mở miệng ra chê được.
A...
Tôi cứ nghĩ hương vị chỉ dừng lại ở tạm được, mà không ngờ nó còn vượt qua cả suy nghĩ của tôi. Cùng là một món súp nhưng thực tế khác hẳn với những món đồ do các đầu bếp làm mà tôi đã từng ăn. Vì sao vậy nhỉ? Cảm giác như thể tôi đã tìm được viên ngọc trai đẹp nhất giữa cơn bão biển ngọc trai vậy. Không phải đồ ăn của đầu bếp nhà tôi nấu là dở, nhưng quả nhiên hương vị do tay Đông Dương nấu khác hẳn. Nó hơi ngọt một chút, vị ngon tan trong miệng đó thật nhức nách!
- Em thấy sao?
Thật ra, tôi hiểu lý do.
- Anh đúng là đa tài thật đấy!
Đó gọi là, sự sáng tạo của một người làm bếp. Không tra cứu hay bắt chước ai, mà biến hóa món ăn đó qua suy nghĩ và con mắt của mình.
Hiển nhiên, đây chỉ là cảm nhận của riêng tôi thôi, không dùng kỹ thuật mà dùng tâm tình, nên hẳn sẽ có những người cảm thấy khác với tôi.
End chương 15