Trước khi rời đi, Đông Dương hứa sẽ quay lại một lần nữa. Nhưng hơn một tuần rồi không hề có chút thông tin gì của anh ta luôn! Mà cũng không sao, như vậy đỡ phiền phức hơn. Nghĩ đến việc phải đi chơi với anh ta là tôi thấy mệt mỏi rồi.
Những bài tập trong cuốn sách tôi cũng đã giải hết. Dù chỉ mới đầu học kỳ một nhưng tôi đã học hết nội dung các môn học của lớp mười hai rồi. Bỗng nhiên tôi cảm thấy thật chán. Giờ tôi nên làm gì đây nhỉ?
Đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa. Mẹ ư? Nhưng bà ấy làm gì có chuyện chủ động vào phòng tôi như vậy đâu?
- Bốn giờ chiều nay con đi với ba tới nhà của chủ tịch Hoàng Thiên Vương. Nhớ ăn mặc nghiêm chỉnh một chút.
Ba ư? Hôm nay là ngày nghỉ, đáng lẽ giờ này ba sẽ ra ngoài làm gì đó chứ nhỉ? Sao lại ở đây? Còn rủ tôi đi... Khoan đã, chủ tịch Hoàng Thiên Vương... Phải rồi! Là ba của Đông Dương và Tây Dương! Sao tôi phải qua đó chứ? Nếu có công việc thì ba đi thôi là đủ mà? Hay là ông ta cố tình như thế?
- Tại sao? Chuyện công việc con đâu có dính líu gì!?
- Ta cũng thắc mắc đó. Nhưng chủ tịch đặc biệt yêu cầu con đi theo. Nói chung đừng nhiều lời nữa. Đi đi.
- Khoan đã ba à!
Tôi đã hét lên nhưng không một ai trả lời cả, hẳn đối với ba, ý kiến của tôi là không quan trọng. Cơ mà, tôi biết rõ chuyện này mà nhỉ? Đến bây giờ tôi chẳng biết ba xem tôi là gì nữa. Có lẽ tôi là một con rối tuyệt vời nhất mà ba có được chăng? Hoặc là... con rối tệ hại nhất.
Bỗng nhiên đôi mắt của tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Tôi nhìn sang chiếc đồng hồ, bây giờ chỉ mới tám giờ sáng, hẳn là tôi sẽ đi ngủ một chút. Tôi nằm lên chiếc giường và khẽ khép mi mắt lại, chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.
Tôi nhớ có lần trong quá khứ, tôi tỉnh dậy vì nghe thấy tiếng cãi nhau của ba mẹ.
Với sự sợ hãi của một đứa trẻ, cùng với mong muốn có thể giúp ba mẹ hoà giải, tôi bước xuống chiếc cầu thang tưởng chừng dài vô tận. Một tâm trạng nửa vời, một đôi chân run rẩy, thế mà tôi vẫn đủ sức để bước xuống tầng một. Những người giúp việc của nhà tôi cũng biết điều mà rời đi nơi khác. Thật ra đây vốn không phải lần đầu họ cãi nhau, thế nhưng, cảnh tượng trước mắt vẫn khiến tôi rối bời.
- Đến tận bây giờ em vẫn rất hận tôi nhỉ?
Lúc đó, Tôi chẳng hiểu họ đang nói gì nữa. Tôi đứng ở cầu thang tầng 1, im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.
- Đương nhiên! Nếu như không phải vì anh thì tôi đã có thể kết hôn với người mình yêu! Tôi phát chán gương mặt của anh, lẫn cả nhỏ con gái mang dòng máu của anh nữa!
Đó là...
Một câu chuyện đã quá lâu rồi, sao hôm nay bỗng nhiên tôi lại mơ thấy chứ? Xui thật, nhớ lại ký ức đó làm tim tôi bỗng thấy đau đớn vô cùng.
Trẻ con ai cũng mong bản thân sẽ có một gia đình êm ấm, ba mẹ hoà thuận. Nhưng thật tiếc khi mà tôi không có được diễm phúc đó. Vào khoảnh khắc đó, tôi nhận ra giữa họ chẳng tồn tại thứ gì gọi là tình yêu. Họ chỉ ở bên nhau vì trách nhiệm mà gia tộc giao phó mà thôi. Người ta gọi chúng tôi là một gia đình tuyệt vời. Vừa giàu có, vừa có địa vị, cả người chồng lẫn người vợ đều tài giỏi, người con thì được thừa hưởng sự thông minh lẫn nét đẹp của cả hai. Nhưng có lẽ chính họ cũng không ngờ rằng, đổi lại sự hoàn hảo đó chính là trái tim của ba người đều chết đi
A...Đầu tôi đau như búa nổ. Tôi muốn ngủ tiếp, nhưng mà chút nữa tôi phải cùng ông ba tồi tệ đó đến nhà của chủ tịch Hoàng Thiên Vương nữa. Phải rồi, bây giờ mấy giờ rồi nhỉ? Chỉ mới mười hai giờ thôi. Chưa trễ lắm, nhưng hẳn tôi nên chuẩn bị từ bây giờ.
Ba giờ, tôi ngồi gọn trong chiếc ô tô. Tuy hơi lo lắng về việc phải qua nhà người khác nhưng rồi tôi cũng bình tĩnh nhanh chóng vì ít ra tôi không phải ở một mình. Vậy thì chỉ cần không quan tâm đến mọi thứ xung quanh là được rồi, dù sao chuyến đi này chủ yếu là mang tính tượng trưng thôi, tôi cứ làm một con búp bê vô hại mờ nhạt là xong. Trước giờ tôi rất ít đi tham dự mấy cuộc gặp mặt xã giao thế này nên bản thân cũng không rõ nên làm gì cho đúng. Có lẽ chỉ cần đừng phạm sai lầm gì là được rồi.
- Trông con không sợ hãi gì nhỉ? Con biết ông ấy là người thế nào không?
- Con biết chứ. Con chỉ cần ngồi bên cạnh ba và im như hến, thỉnh thoảng nói vài câu là được rồi.
- Ngây thơ nhỉ?
- Dạ?
- Hình như là, Tây Dương muốn gặp con nói vài chuyện đấy.
Hả? Tây Dương muốn gặp tôi ư? Khoan đã, vì sao chứ? Nếu như là Đông Dương thì tôi hiểu lý do, còn Tây Dương thì thật sự sau lần gặp đầu tiên đó, tôi không còn liên hệ gì tới anh ta nữa. Thật không thể tưởng tượng nổi, biết thế khi nãy tôi đã giả bệnh rồi. Tôi cứ tưởng sẽ ngồi cạnh ba nên nãy giờ bình thản không lo lắng gì, dù chả ưa nhưng tôi biết bản thân sẽ ổn hơn nếu như ông ta ở đó. Tây Dương hẹn tôi nghĩa là chúng tôi sẽ nói chuyện riêng ư? Là chỉ có chúng tôi, không có ai ở đó ư? Tệ quá... Tôi không muốn đâu.
- Đúng là làm ta bất ngờ nhỉ? Mới đó đã kết bạn với hai thằng quý tử nhà đó.
- Không phải là bạn bè gì đâu...
Đó là thật. Có lẽ tôi đã đi chơi với Đông Dương một hôm, nhưng giữa chúng tôi chẳng có gì đặc biệt cả, chỉ là những con người mờ nhạt lướt qua đời nhau thôi. Còn Tây Dương, tôi đoán anh ta còn chả thèm để tôi vào mắt.
Cả hai anh em đó, dù là ai thì tôi cũng không nên dính dáng vào, tôi biết nếu tôi cứ sát lại gần họ, sẽ có lúc tôi phải hối hận mà thôi. Họ là hai anh em siêu nổi tiếng trong giới thượng lưu mà ai cũng từng nghe qua, chắc chắn xung quanh họ rất phức tạp, tôi nên tránh mọi rắc rối không cần thiết.
Lúc đó, tôi chẳng biết rằng đó là những giây phút bình yên cuối cùng trước vô vàn cơn bão dài đằng đẵng.
Chiếc xe của ba tôi cuối cùng cũng dừng trước một căn biệt phủ rộng lớn, sang trọng, là điểm nhấn của con đường này. Căn biệt phủ này đã xuất hiện trên các tờ báo quá nhiều lần, đẹp và tráng lệ đến mức làm cho bất cứ ai cũng ao ước được một ngày sống trong nơi xa hoa đó. Diện tích rộng lớn, căn nhà hệt như tòa cung điện thời trung cổ của quý tộc, còn có cả hồ bơi nữa, khu vườn bên ngoài cũng đẹp đẽ vô cùng, tôi không thể tin được trên đời này có nghệ nhân nào tài giỏi đến mức tạo ra được nơi đẹp đến thế, nó lộng lẫy hệt như từ trong sách bước ra ngoài vậy. Khi đến gần, kể cả tôi - một cô gái sống trong sự giàu có từ bé cũng phải choáng ngợp. Mọi thứ về ông Hoàng Thiên Vương đều nổi tiếng thật, vợ của ông, hai đứa con trai, gia tài lẫn quyền lực. Chiếc cổng màu đen ấy tự động mở đón chúng tôi. Xung quanh là những người giúp việc khoanh tay cúi chào, thật giống như những bộ phim mà tôi từng xem vậy. Ba tôi mở cửa xe ra, nhẹ nhàng dắt tôi khỏi xe trong khi thường ngày thì không bao giờ làm vậy. Đúng là giả tạo đến phát ói.
Ngài chủ tịch từ trong nhà cũng bước ra. Chẳng cần nhắc nhở, tôi cúi người để chào ngài. Ngài ấy chào hỏi với ba tôi xong, ông ấy quay sang tôi, cười nói:
- Rất vui khi được gặp cháu. Gần đây cháu khỏe chứ?
Chủ tịch Thiên Vương nổi tiếng lịch sự và khiêm tốn, kể cả với người dưới mình thì ngài ấy cũng nói chuyện rất dễ nghe tạo thiện cảm cho người khác ngay lập tức. Sau hai lần gặp thì tôi thấy tin đồn đó rất đúng. Nhưng chỉ là tôi không biết đó là con người thật của ngài ấy hay là giả.
- Cháu vẫn khỏe ạ. Cảm ơn ngài chủ tịch vì đã hỏi thăm cháu. Ngài có khỏe không ạ?
- Chú vẫn khỏe nhưng mà đừng gọi là "ngài", cháu cứ gọi là "chú" được rồi.
- Vâng.
Sau khi tôi với ngài Thiên Vương chào hỏi nhau được vài câu. Cô hầu gái ở đó đã dẫn tôi đi hướng khác. Mặc dù bên ngoài tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng thật sự tôi đang thấy rất lo lắng và run sợ. Suốt cả thời gian trên xe, tôi luôn tự hỏi rằng rốt cuộc Tây Dương cần gì ở tôi. Tôi còn ngỡ anh ta đã quên sự tồn tại của tôi rồi. Là một quý tử nhà giàu anh ta gặp vô số người, có biết bao người vây quanh cơ mà.
Sao ngôi nhà này rộng thế không biết, đi mãi mà chẳng đến nơi. Càng đi lâu, đôi chân đang cố để đứng vững của tôi sẽ càng lộ rõ mất. Không được, phải bình tĩnh, đây đâu phải là lần đầu tiên tôi tham dự cái gì đó, dù hơi ít thôi. Tôi chưa từng làm sai điều gì cả, nên chắc chắn lần này cũng thế!
- Đến rồi ạ. Đây là phòng đọc sách của cậu chủ Tây Dương. Cậu ấy đang đợi tiểu thư ở đây.
Người hầu ấn vào nút gì đó, trông có vẻ như là chuông cửa nhưng dành riêng cho phòng. Sau vài giây, cánh cửa trước mặt đã được mở ra. Căn phòng rộng lớn ấy tràn ngập sách, ngay từ khi cách cửa mở ra, mùi sách nồng nặc đã tràn vào mũi tôi, nếu như không được nói trước, hẳn tôi sẽ nghĩ rằng đây là một thư viện đấy. Chính giữa căn phòng là một chiếc bàn, hẳn đó là bàn học của Tây Dương. Tôi ngó sang chiếc ghế sofa ở bên góc phòng. Hình bóng của một chàng trai ngồi lặng im hiện lên trên đôi mắt tôi. Đúng là, khác hẳn với người anh trai thích đùa giỡn người khác thì Tây Dương thật sự trông nghiêm túc và trầm tĩnh hơn nhiều. Đó là vẻ bề ngoài nhé! Còn bên trong ra sao thì tôi không biết. Mà tôi hơi nghi ngờ về việc họ là anh em sinh đôi đấy, thật sự quá khác nhau. Từ ngoại hình đến tính cách. À không, khuôn mặt họ rất giống nhau, chỉ là Đông Dương có nhuộm tóc và đeo lens nên nhìn sơ thì trông rất khác thôi. Ngoài ra, tôi để ý rằng biểu cảm và thần thái của họ rất khác biệt nữa, cùng một gương mặt nhưng lại cho người khác có cảm giác khác hẳn.
Sau khi đưa tôi vào trong, những người hầu đằng sau khẽ lùi lại, đóng cửa và rời đi. Khoan đã! Sao rời nhanh thế!? Ở lại một chút đi! Tôi không muốn ở một mình mặt đối mặt với tên này đâu! Thà cầm tù tôi còn hơn đó! Nhưng mà tôi cũng không thể đứng im sợ hãi mãi được, dù không muốn tí nào thì tôi vẫn phải hít một hơi thật sâu một cách nhẹ nhàng rồi tiến về phía anh, ngồi vào chiếc ghế sofa một cách lịch thiệp nhất có thể rồi chủ động chào:
- Chào anh, tôi rất vui khi anh mời tôi đến đây. - Đúng là nói dối nhiều quá nên riết không còn ngượng miệng nữa
- Ừ, chào em. Đã làm phiền một ngày nghỉ của em rồi nhỉ? Để không dài dòng thì tôi xin phép được vào vấn đề chính luôn.
Anh ta tâm lý đấy, khá hợp với tôi vì tôi ghét nói chuyện vô cùng, nên càng nói dài, nói nhiều thì tôi càng xỉu. Trên phim tôi thường thấy sắp chết rồi, muốn trăn trối lời cuối mà lại nói lan man từ chủ đề này sang chủ đề nọ, cuối cùng lại chết luôn mà vẫn chưa nói được điều quan trọng nhất. Tôi thấy như vậy ngớ ngẩn và vô nghĩa vô cùng.
- Chưa từng có cô gái nào mà Đông Dương nghiêm túc cả. Đó là những gì tôi đúc kết được khi chứng kiến quá nhiều cô gái xung quanh anh ấy.
Trước điều Tây Dương nói, tôi hoàn toàn bất ngờ, vốn dĩ tôi chưa hề nghĩ tới anh ấy sẽ nói về chuyện này. Ban đầu tôi nghĩ ảnh sẽ nhắc về việc bù đắp tinh thần cho tôi sau nụ hôn kia chứ? Thế quái nào lại nói về chuyện này? Mặc dù nội dung cũng không phải là thứ tôi chưa từng ngờ tới. Chính xác hơn, tôi luôn ngầm hiểu rằng Đông Dương là người như thế bởi vì anh ấy có mọi thứ mà. Anh ấy có tuổi trẻ, có ngoại hình, có học thức, địa vị và tiền bạc thì đi kèm đó chính là việc anh ấy được yêu bởi vô số người. Hẳn nếu anh ta tỏ tình với ai đó, thì anh ta sẽ không bao giờ bị từ chối. Làm gì có chuyện trên đời này tồn tại người có thể cưỡng lại sự hoàn hảo đó chứ. Nhưng mà...
- Anh nói với tôi điều đó là có ý gì?
- Để em không rơi vào cái bẫy của Đông Dương. Việc em quen biết Đông Dương chỉ là tình cờ nên tôi tin em không có ý xấu, vì thế tôi không muốn em phải đau khổ.
Nghĩa là... Anh ta có ý quan tâm tôi đấy à? Vì không muốn tôi lặp lại sai lầm của những người trước nên cảnh báo tôi sao? Không ngờ Tây Dương thế mà cũng để ý đến người khác nhỉ? Làm cho tôi thấy hơi rung động và có thiện cảm một tí. Chỉ là, nói với tôi điều đó là dư thừa. Nhưng mà vì không muốn anh ấy thấy xấu hổ, tôi quyết định giấu việc ấy đi.
- Vâng, cảm ơn anh đã nhắc nhở tôi.
- Không có gì đâu. Bây giờ vẫn còn nhiều thời gian quá. Em muốn đọc sách hay làm gì không?
Đây là câu hỏi khó, nếu như tôi không chấp nhận, hẳn tôi sẽ phải đến chỗ của ba. Hai người họ chắc chắn sẽ thắc mắc chúng tôi nói gì mà nhanh thế thôi. Tốt nhất tôi vẫn nên ở lại đây thêm chút nữa. Thật ra điều tôi muốn làm nhất bây giờ là xách váy chạy về phòng mình.
- Anh có mấy cuốn giáo trình của đại học không? Tôi muốn xem thử.
- Ùm được thôi.
Nói thế, Tây Dương nhẹ nhàng bước tới mấy tủ sách với tay lấy một cuốn sách lưu hành nội bộ cho tôi xem. Cuốn đó đến từ một trường đại học danh tiếng mà anh ấy đang theo học, tôi đoán mình có cố đọc cũng chẳng hiểu được hết toàn bộ đâu. Tôi thử đọc vài trang đầu, tuy tôi có thành tích xuất sắc ở môn toán nhưng vẫn có khúc mắc. Chẳng cần tôi nói ra, Tây Dương như đọc được tâm trạng tôi vậy, hình như anh ấy nhận ra rằng tôi đang vướng lại ở đoạn nào đó trong cuốn sách toàn những thứ cao siêu này.
- Em đang suy nghĩ về dòng này à?
- Vâng... Sao anh biết?
- Nãy giờ em chỉ nhìn đoạn đó. Nó là kiến thức khó đấy, tôi sẽ giảng sơ cho em.
Chỉ trong thoáng chốc, anh ấy đã gỡ rối mọi khúc mắc của tôi. Biến một kiến thức khó trở nên dễ hiểu ngay lập tức. Tài thật. Vốn dĩ tôi chẳng hiểu gì về Tây Dương cả, đời sống của anh ta bí ẩn hơn Đông Dương nhiều, tôi đã nghĩ anh ấy không giỏi bằng anh trai nhưng hóa ra tôi đã lầm, anh ấy thật sự rất giỏi, rất tài năng. Tôi quay sang anh ấy, mỉm cười nói:
- Cảm ơn anh nhé!
- Không có gì đâu. Với lại, em muốn đi đâu đó không? Chỉ ngồi học thì hơi chán nhỉ?
- Đi đâu đó ư?
- Ngày nghỉ, em không muốn đi đâu chơi à?
Đi chơi à... Tôi là học sinh cuối cấp đó, cả ngày chỉ ngồi học và ngủ chứ không dám mơ mộng đi chơi, với lại, dù giàu có nhưng ba lại keo kiệt chết đi được, số tiền ba cho tôi mỗi tuần chưa chiếm được 5% so với tiền ba kiếm được mỗi tuần nữa. Mà tôi cũng chẳng lạ gì, ông ta chỉ nghĩ cho bản thân thôi mà. Vợ con gì ông ta đâu thèm để tâm. Gia đình tôi đâu có hạnh phúc như vẻ bề ngoài đâu.
Rắc rối này sẽ nối tiếp rắc rối kia. Tôi vẫn nên lảng tránh thì hơn. Không phải tôi ghét Tây Dương, tôi quý anh ta hơn người anh trai nhiều, tích cách anh ấy hợp với tôi hơn, chỉ là tôi thật sự không muốn tiếp xúc nhiều với cả hai người. Nếu cứ chấp nhận đi chơi hoài thì sẽ càng gặp nhiều hơn mất.
- À thật ra, trước khi tới đây thì tôi không mang tiền... - Tôi nói xạo đó.
- Không sao, tôi bao em cho.
- Như thế thì phiền anh quá...
- Không, không phiền đâu. Đối với tôi, một buổi đi chơi chẳng tốn bao nhiêu. Nó chẳng có ý nghĩa gì cả.
Không hiểu sao, những lời đó đối với tôi như sét đánh ngang tai. Tại sao vậy nhỉ? Chẳng phải đối với tôi nó cũng chỉ là số tiền nhỏ thôi sao? Chỉ là, câu nói đơn giản đó khiến tôi nhận ra rằng mình đã suy nghĩ nhiều quá rồi. Tôi thật trẻ con khi nghĩ rằng, chấp nhận đi chơi một lần thì sẽ có lần thứ hai. Vì vốn dĩ đối với hai anh ấy một buổi đi chơi cũng không có ý nghĩa gì cả, chỉ như giết thời gian thôi, kẻ ngốc mới quan trọng hóa nó lên. Tôi chỉ là một trong rất nhiều người mà hai anh ấy gặp trên đời này thôi. Nếu đã như vậy, hẳn tôi đừng nên từ chối điều gì nữa. Cứ thuận theo tự nhiên, rồi những ngày tháng gặp gỡ này sẽ kết thúc thôi.
- Nếu anh đã nói vậy thì tôi đồng ý.
Sau khoảng ba mươi phút chuẩn bị và bàn bạc, tôi và Tây Dương đã quyết định chọn một công viên giải trí gần đây. Nơi đó cũng ổn mà nhỉ? Tôi chưa từng đi công viên giải trí bao giờ cả, ba mẹ chẳng ai có ý định đưa tôi đi, họ hoàn toàn nghĩ người như tôi chỉ nên dùng thời gian để học. Vậy nên tôi hy vọng rằng mình sẽ có những kỷ niệm thật đẹp ở công viên trong ngày hôm nay. Tôi với Tây Dương bước ra khỏi căn phòng, anh ấy dặn một người hầu hãy nói lại với ba và chủ tịch rằng chúng tôi sẽ về trễ, rồi những người hầu còn lại bước theo cùng chúng tôi đến gara. Có lẽ Tây Dương đã quen với việc này, nhưng tôi thì thấy ngượng quá đi, cảm giác làm gì cũng bị theo dõi ấy. Không biết anh ấy có bao giờ có cảm giác đó không nhỉ?
Người hầu mở cửa xe cho chúng tôi, tôi lịch sử nói lời cảm ơn rồi ngồi vào hàng ghế sau, Tây Dương thì ngồi lên ghế lái xe. Cả hai anh em đều biết lái xe hơi à? Mà thật ra đây cũng không phải điều gì kỳ lạ hết, tôi cũng biết lái nhưng vẫn chưa đủ tuổi để thi bằng lái, phải đợi tới tháng ba năm sau lận.
Những người hầu gái cúi chào chúc chúng tôi có một chuyến đi chơi vui vẻ rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại. Tây Dương hỏi tôi đã chuẩn bị xong chưa, tôi gật đầu nói có. Anh ấy nghe vậy chỉ đáp lại hai từ ngắn gọn:
- Được rồi.
Chiếc xe lăn bánh, dần rời khỏi gara đầy nóng nực, bắt đầu hướng tới công viên giải trí. Một nơi là thiên đường để vui chơi, xả stress và đặc biệt là hẹn hò. Một nơi chứa đầy kỷ niệm tuổi thơ của bao nhiêu người, dù trong đó không có tôi. Tôi đã mong chờ biết bao nhiêu về chuyến đi chơi này, nghe bảo ở công viên nhiều thứ để chơi lắm, dù tôi đã hơi lớn rồi nhưng vẫn thích vui chơi. Chỉ là đau lòng thay, đó cũng là chuyến đi chấm dứt mọi hy vọng sẽ thoát khỏi hai anh em đó của tôi.
Hết chương 3