Là Họa Không Thể Tránh

Chương 51




Xung quanh yên tĩnh trong giây lát.

Hoắc Ngập nhìn lại, tay xoa gương mặt cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, “Chị cũng chưa thử qua, làm sao lại biết chúng ta không hợp?”

“Chỉ là không hợp.” Lâm Kiều hơi nghiêng đầu tránh đi tay anh, nhấp môi dưới, trong mắt nghiêm túc, “Tôi chỉ muốn học tập thật tốt, thi vào được một đại học tốt, không nghĩ đến việc yêu sớm.”

Hoắc Ngập nhìn cô không nói gì, vào lúc anh không cười, ánh mắt sẽ có chút lạnh nhạt, cho dù đeo kính, cũng không che giấu được.

Vốn dĩ cô tưởng là ảo giác, nhưng hiện tại xem ra đây mới là thật.

Lâm Kiều bắt đầu lo lắng, đáng lẽ ra cô nên uyển chuyển một chút, dù sao thì anh cũng không hề dịu dàng như cô nghĩ.

Nếu anh tức giận, chắc chắn cô sẽ không còn chỗ để đi?

Hoắc Ngập nhìn cô một lát, “Không phải là chị thích tôi sao, chỉ bởi vì tôi không hề dịu dàng như vẻ bề ngoài, cho nên không còn thích?”

Lâm Kiều khẽ lắc đầu, “Cậu có cách làm nào tôi cũng không thể can thiệp, cũng không phải bởi vì tính cách của cậu ra sao, cậu tốt hay xấu, tôi không có quyền bày tỏ ý kiến trong đó, hành vi tư tưởng của chúng ta đã chú định không phải người thích hợp của nhau.” Cô nói xong dừng một chút, mở miệng càng nói thẳng ra, “Hơn nữa tiền đề của thích hợp là phải thích lẫn nhau, nếu cậu muốn yêu đương, có nhiều người thích cậu như vậy, cậu cũng không phải một hai chọn tôi.”

Hoắc Ngập nhìn cô một lúc lâu, thu tay về, cuối cùng hỏi lại một lần, “Chị đã suy xét rõ ràng rồi chứ, tôi sẽ không hỏi lại lần thứ hai?”

“Tôi đã nghĩ rất rõ rồi, tôi cần phải chăm chỉ học tập.”

Dường như Hoắc Ngập cũng cảm thấy không còn thú vị, nhàn nhạt nói một câu, “Vậy quên đi.” Anh đứng dậy ngồi vào đối diện, hiển nhiên chả thấy sao cả.

Lâm Kiều hơi thở phào nhẹ nhõm một hơi, tuy rằng anh trong tưởng tượng của cô không giống nhau, nhưng bản thân kiêu ngạo vẫn phải có, không đến mức một hai phải miễn cưỡng.

Không khí lập tức đọng lại, tuy rằng so với vừa rồi làm cô thả lỏng rất nhiều, nhưng yên tĩnh lại thật sự áp lực.

Lâm Kiều im lặng trong chốc lát, duỗi tay khép sách bài tập lại, cất bút đi, “Tôi về trước, cảm ơn cậu đã mời tôi ăn cơm.”

Hoắc Ngập nhìn về phía cô, không nói gì.

Lâm Kiều đối diện với tầm mắt của anh, trong lòng có phức tạp nói không nên lời, bên ngoài khoảng không là màu xanh thẳm, ám vào làm lòng người có chút hạ xuống.

Cô không mở miệng nói thêm gì nữa, đeo cặp sách lên, đi về phía cửa.

Cô ra khỏi cửa hàng liền ngoan ngoãn đi về phía trường học, ở trong tầm mắt nhìn qua cửa kính chậm rãi đi xa, biến thành một điểm nhỏ mơ hồ.

Hoắc Ngập cầm bút trong tay, nhìn ngoài cửa sổ như suy tư gì, một lát sau, màu sắc trong mắt anh hơi nhạt đi, tùy ý ném bút sang một bên.

Bút rơi ở trên bàn, lăn vài cái, “Lạch cạch” một tiếng rồi dừng lại, làm cho xung quanh càng yên tĩnh.

Lâm Kiều trở lại phòng học, tiết tự học buổi tối đã sớm bắt đầu, trong phòng học có người nhỏ nhẹ nói chuyện, còn có người cúi người trộm chơi điện thoại, nhưng đại đa số đều đang làm bài tập.

Lâm Kiều đi vào từ cửa trước, mấy bạn nữ hôm buổi chiều đều nhìn lại, đặc biệt là Lý Kỳ Kỳ, trong mắt đều là ý ‘vậy mà cậu lại gạt tớ’.

Lâm Kiều ngồi xuống cất cặp sách, Lý Kỳ Kỳ lập tức đi kéo tay cô, đến gần bên tai nói nhỏ, “Cậu còn gạt tớ, cậu cùng lớp trưởng khi nào đã tốt vậy, còn hẹn hò đến tiết tự học buổi tối cũng không quay về!”

Lâm Kiều nhìn vẻ mặt của cô ấy ‘vậy mà tớ không phải là người đầu tiên biết được’, nhịn không được mà cười, “Người giúp đỡ tớ có thể được đi học tiếp là chú Hoắc, chính là ba của Hoắc Ngập, tớ cùng cậu ấy không hề yêu đương, vừa rồi gọi tớ, chỉ là muốn nói với tớ về việc chú Hoắc nhắc nhở mà thôi.”

Lý Kỳ Kỳ nghe vậy sửng sốt, nhanh chóng hiểu ra, “Thì ra là thế, khó trách thứ sáu ngày hôm đó cậu lại lên xe nhà cậu ấy, hóa ra là nhà cậu ấy giúp đỡ cậu.” Cô ấy phản ứng lại, mới phát hiện mình có hơi lớn tiếng, vội vàng che miệng lại nhỏ giọng nói, “Cái này có cần phải giữ kín hay không?”

Lâm Kiều lắc đầu, “Không cần đâu, dù sao mọi người đều đã biết tình huống của nhà tớ, cũng không cần phải giấu diếm, nói ra so với việc mọi người đều cho rằng tớ với cậu ấy yêu đương còn tốt hơn, nếu mà truyền tới tai chú dì, chắc chắn họ sẽ tức giận.”

Lý Kỳ Kỳ cũng hiểu rõ tình cảnh của cô hẳn là rất khó, đâu giống với lớp trưởng, về sau đối tượng chắc chắn phải môn đăng hộ đối, nếu như Lâm Kiều thật sự yêu đương cùng Hoắc Ngập, ba mẹ Hoắc Ngập chắc chắn sẽ không đồng ý.

Dù sao cũng chỉ là quan hệ giúp đỡ, nếu thật sự muốn nói chuyện yêu, chắc là đến khả năng giúp đỡ cũng không có.

“Vậy cậu có cảm giác gì với cậu ấy hay không?” Lý Kỳ Kỳ tuy rằng biết hiện thực, nhưng vẫn không nhịn được muốn hỏi.

Tay Lâm Kiều đang lấy sách hơi dừng lại, im lặng một lúc, nhẹ nhàng lắc đầu.

Lý Kỳ Kỳ mở vở trên bàn ra, mới chuẩn bị bắt đầu viết, một bên viết còn một bên lẩm nhẩm, “Ai, tớ còn chưa kịp vui mừng một hồi, không nghĩ tới cũng có lúc tớ nhìn nhầm, đôi mắt này chắc phải huấn luyện thêm.”

Lâm Kiều nhìn ra khoảng không ở bên ngoài, bóng đêm hạ xuống, rất yên tĩnh, chỉ có ánh đèn trong phòng học chiếu ra ngoài, bôi lên bóng đêm một dải sáng nhàn nhạt mơ hồ, đây mới là khoảng không học sinh nên thấy.

Đến tiết cuối cùng của tiết tự học buổi tối, Hoắc Ngập đều không hề quay về.

Lâm Kiều cũng có chút thất thần, đề bài đọc hai ba lần cũng không thông.

Cô lấy sách ngữ văn ra luyện tập, làm mấy bài, mới miễn cưỡng thu yên ổn lại tâm tư, có thể tĩnh tâm nghiêm túc học tập.

Ngày hôm sau đến phòng học, Hoắc Ngập đã tới, đang cười đùa cùng Lý Thiệp, chuyện xảy ra ngày hôm qua hiển nhiên không hề để trong lòng.

Lâm Kiều an tâm, đi về chỗ ngồi xuống, bắt đầu một ngày học tập.

Những ngày kế tiếp cũng đều tận lực tránh anh, không cần gặp, nên cũng không thường trở về Hoắc gia.

Thứ sáu tuần trước cô ngồi trên xe nhà Hoắc Ngập, rất nhiều người đều đã biết, đều đang suy đoán Tống Phục Hành chuyển đi, Hoắc Ngập đã yêu đương với cô.

Sau lại biết là Hoắc gia đã giúp đỡ cô đi học, bàn tán về việc yêu đương cũng chậm rãi mà qua.

Hàng ngày trôi qua bình tĩnh, mỗi ngày đều chỉ đi học tan học rồi làm bài tập, cuối tuần lại đi làm thêm, phong phú mà trôi nhanh, nghỉ hè qua đi chính là lớp 11.

Tới lớp 11, áp lực học tập càng lúc càng lớn.

Lâm Kiều mỗi ngày dậy sớm học thuộc từ đơn, học xong từ đơn lại đến lớp học, thời gian sắp xếp đầy ắp, giữa trưa trường học còn có buổi toạ đàm, tất cả lớp 11 đều phải đi nghe.

Lâm Kiều cơm nước xong, đến thư viện mượn tài liệu học tập, liền trực tiếp đến hội trường, còn chưa tới khu dạy học, bầu trời đã nổi lên mưa bụi.

Lâm Kiều ôm sách trong tay, bước nhanh chạy đến đại sảnh dưới lầu bên cạnh tránh mưa.

Bên cạnh còn có mấy nữ sinh ngồi trên ghế đá nói chuyện phiếm.

“Bây giờ lá gan của nữ sinh lớp 10 lớn thật đấy, đặc biệt là cái con bé hoa khôi gì đó của lớp 10, theo đuổi đàn anh lớp 11 không buông.”

“Người cậu nói là hội trưởng Hội học sinh Hoắc Ngập phải không, nói hàm súc như vậy làm gì, giờ đến nỗi kêu tên của cậu ấy nên ngại ngùng hả?”

Lâm Kiều xoa mưa bụi dính trên tài liệu, chợt nghe được tên Hoắc Ngập, vẫn còn hoảng hốt một chút.

Thời gian học tập trôi qua rất nhanh, thời kỳ lớp 10 giống như đã cách rất lâu rồi, có chút xa xôi.

Sau khi chia khoa, cô chọn khoa văn, Hoắc Ngập chọn khoa tự nhiên.

Tuy rằng cô và anh cũng không còn trò chuyện với nhau, nhưng thế cũng đúng, vì giữa họ cũng không còn chuyện gì để nói.

Bọn họ ở trong lớp cũng không có giao thoa gì, suốt thời gian nghỉ hè cô không phải đi làm thêm, thì cũng ngốc ở trong phòng học tập, dường như không ra khỏi cửa, cũng không thấy Hoắc Ngập được mấy lần, sau khi chia khoa lại càng như thế, xa cách theo lý thường hẳn là vậy.

Cô đang hoảng hốt, liền thấy phía trước đi tới một người.

Ánh mắt Lâm Kiều hơi dừng, chậm rãi thu hồi tầm mắt, Hoắc Ngập từ nơi xa đến gần, chân dài sải bước lên bậc thang đi qua bên người cô.

Lâm Kiều mơ hồ ngửi thấy được hương thơm tươi mát trên người anh, cô ôm tài liệu trong lòng ngực, hơi chớp mắt, khó tránh khỏi có chút không được tự nhiên.

Hoắc Ngập vào khu dạy học, chậm rãi đi xa, như hoàn toàn không quen biết.

Nữ sinh bên cạnh thấy Hoắc Ngập đi xa, mới mở miệng tiếp, “Yên tâm đi, nữ sinh kia chắc chắn không thể theo đuổi được Hoắc Ngập đâu, cậu quên Trần Thi Nam rồi à? Lúc còn học lớp 10 theo đuổi kinh nhất chính là cậu ta, hiện tại còn không phải vẫn không có kết quả à?”

“Nhưng nữ sinh lần này lại không giống Trần Thi Nam đâu, lớn lên rất ngoan, lại còn ngây thơ, đa số đều nói đó là khuôn mặt của mối tình đầu, hơn nữa nói chuyện vô cùng mềm mại, giỏi làm nũng, rất nhiều nam sinh thích, hơn nữa, cái con bé đó còn vào Hội học sinh, mỗi ngày vây quanh cậu ấy như thế, tớ cảm thấy khả năng sẽ thành công.”

“Nếu là nói vậy thì cũng không còn cách nào, ai bảo người ta lại làm người khác thích? Nhưng nếu mà là yêu đương với người khác thì tốt rồi, dính vào người Hoắc Ngập, tớ thật đau lòng mà, nam thần của Nhất Trung chúng ta, trong lòng tớ đang mưa, tựa như cơn mưa của ngày hôm nay, nước mưa lạnh lẽo rơi bộp bộp ở trên mặt.”

Lâm Kiều cụp mắt nghe, không có phản ứng gì, thời gian không còn nhiều lắm, nên tới sớm.

Cô nhìn mưa bụi bay bên ngoài, cầm sách giấu vào áo khoác đồng phục, đi ra khỏi đại sảnh, chạy về phía hội trường.

Nữ sinh bên cạnh cách một cái cột đá, ló đầu ra nhìn các cô ấy, “Các cậu có quen Lâm Kiều lớp 11 hay không?”

“Lâm Kiều? Biết chứ, đã nghe qua rồi, đại lão đấy, siêu giỏi của khoa văn, lần trước đi thi hình như chỉ thiếu có một điểm, các bài sau đều max điểm, viết văn có thể lấy max điểm thì cũng không có mấy ai, giáo viên cũng nói cậu ta tuyệt đối có thể nắm chắc danh thủ khoa của khoa văn.”

Cằm nữ sinh hơi nâng, chỉ hướng Lâm Kiều đi xa, “Vừa rồi nữ sinh đứng tránh mưa ở bên này chính là Lâm Kiều, từng học cùng lớp 10 với Hoắc Ngập.”

Hai nữ sinh lặng ngắt như tờ, nhìn cô gái đã đi xa, lớn lên cũng non ghê, còn tưởng rằng là một em gái lớp 10 nào đó chứ…

Trong đó một nữ sinh có chút buồn bực, “Vậy lời nói vừa rồi, không phải cậu ta đều nghe được à… Có khi nào sẽ nói cho Hoắc Ngập không?”

“Chúng ta vừa rồi cũng chưa nói gì, cũng chỉ đoán xem Hoắc Ngập có thể yêu đương với học sinh lớp 10 hay không mà thôi, chắc sẽ không có vấn đề gì, mà nếu bọn họ còn quen nhau, vì sao đến chào hỏi cũng không có, tớ còn tưởng rằng là người xa lạ nữa đấy?”

Có nữ sinh nhắc nhở các cô ấy, lặng lẽ thò qua, “Hai bọn họ tuyệt đối đã từng yêu nhau, quan hệ hoàn toàn không giống với những nam nữ sinh bình thường, cũng không biết vì sao lại chia tay, có thể là từ phía sau, Hoắc Ngập có một nữ sinh khác mà cậu ấy thích, cậu ấy nhiều người theo đuổi như vậy, lựa chọn khó tránh khỏi sẽ nhiều hơn. Nhưng hình như Lâm Kiều cũng có đối tượng, trong lớp cũng khá thân thiết với một nam sinh, còn hay cùng nhau đi thư viện làm đề.”

Nữ sinh nói hứng thú bừng bừng, một nữ sinh khác đột nhiên ngồi nghiêm chỉnh, dùng sức ho khan vài cái, cố gắng đưa mắt ra hiệu.

Nữ sinh sau đó vừa thấy, Hoắc Ngập không biết khi nào lại ra rồi, trong tay cầm một chồng tài liệu, đang chậm rãi đi về phía bên này, ra khỏi đại sảnh liền rời đi.

Nữ sinh thấy anh không để ý, thở phào nhẹ nhõm một hơi, còn may vài câu cuối cùng không phải đang bàn tán về anh.