Là Nắng Ấm, Là Thâm Tình

Chương 5: Hàng xóm mới là anh Can




"Mèo nhỏ đang tìm nơi lấp lựu đạn à?"

Âu Gia Lạc trộm nuốt nước bọt, sau khi bị nói như vậy cũng thử nhìn lại tướng tá của bản thân mình, người ngồi xổm xuống dưới đất, hai tay cầm xẻng ra sức đào bới phần đất tơi xốp lên trên. Chẳng hiểu sao Gia Lạc lại cảm thấy, hình như cũng giống giống...

Nhưng cô bé ngay lập tức xua tan suy nghĩ ngốc nghếch kia ra khỏi đầu, không được, Âu Gia Lạc, người là người nhà họ Âu, là con gái cưng của mẹ Tiểu Ân, vì sao lại không có chính kiến như vậy, lại để cho người ta thao túng tâm lý?

Bỗng dưng đại não được khai sáng, cô bé bất giác đứng hình vài giây, chậm đã, hàng xóm có người chuyển đến từ lúc nào vậy, cô nhớ rõ cách đây ba ngày trước cô vẫn còn đang dùng tư thế này cười hạnh phúc để chúc mừng một năm không có hàng xóm mà...

Còn ở phía sau, Dương Minh nhìn hình bóng nhỏ bé đang đơ ra của cô gái, không nhịn được mà cong môi cười, đuôi mắt cũng vì thế mà tạo thành đường cong lưỡi liềm, so với thường ngày còn đẹp hơn rất nhiều lần.

"Sao vậy? Đừng nói bé con đem vàng chôn dưới đất nhà anh nhé?"

Vừa nói, hắn vừa bước đến ngồi xuống bên cạnh Âu Gia Lạc, trong đôi mắt đen nhánh kia phản chiếu lại nét mặt sượng trân của cô gái nhỏ. Lại nhìn đến phần đất được đào hơn phân nửa. Càng dòm càng thấy buồn cười.

Âu Gia Lạc thở hắt ra một hơi, lúc quay sang đã thấy gương mặt được phóng đại của Dương Minh, cô bé theo phản xạ tự nhiên mà ngã ngồi ra phía sau, cười như mếu mãi mới có thể cất tiếng chào hỏi:

"Anh... Anh can... Nhà này của anh à?"

Sắc trời dần tối, tia sáng của mặt trời không còn mang theo màu vàng tươi mới, thay vào đó là màu cam ấm áp của ánh hoàng hôn. Theo đường lặn xuống, chiếu thẳng vào góc vườn nhỏ, làm lộ rõ gương mặt tuy còn non nớt nhưng lại mang theo sắc thái đáng yêu của cô bé đối diện

Không biết đôi má hồng của cô bé là do bị ánh nắng rọi lên hay vì ngượng ngùng vì làm việc xấu nữa.

Âu Gia Lạc bị bắt gặp, lại còn là người rất thân bắt gặp nữa chứ. Làm thế nào bây giờ...

Dương Minh vờ như không nhận ra biểu cảm khó xử của cô bé, nhưng vô tình, ánh mắt lại va vào bài kiểm tra có con số 4,25 ở phía sau. Trong thoáng chốc, anh dường như đã hiểu ra toàn bộ vấn đề mà bé con đang gặp phải.

"Ừ, nhà của anh cho thuê đấy, anh mới chuyển về được hai ngày à. Mà em đang làm gì vậy bé con?"

Vừa nói, Dương Minh vừa cố tình dương cổ cao lên một chút để nhìn đến bài kiểm tra, nửa muốn trêu đùa cô bé, nửa còn lại thực sự muốn biết môn học nào đã làm nhóc lùn này phải dùng cả cách thức chôn giấu như vậy.

Âu Gia Lạc lập tức cảnh giác, cầm lấy tờ kiểm tra vo tròn lại, nở một nụ cười công nghiệp tiêu chuẩn, cô bé đáp:



"Không có, không có gì, em chỉ là thấy gốc cây bồ đề rất lớn, muốn thử xem dưới này có ổ kiến nào hay không thôi."

Gia Lạc nói xong lập tức muốn cắn lưỡi mình, trời đất quỷ thần ơi, cô đang nói cái gì vậy nè, khi không ngắm kiến, có bụt hiện lên cũng không ai tin tưởng điều này là sự thật cả...

"À thì ra là vậy. Vậy em đã tìm thấy tổ kiến nào chưa? Cẩn thận kiến cắn đấy..." Dương Minh cười cười, dùng đôi mắt chân thành nhìn về phía Gia Lạc.

Trong vài giây ngắn ngủi làm cho Âu Gia Lạc á khẩu, trong đầu cô bé hoàn toàn là âm thanh của não bộ đang vang lên. Dương Minh thật sự tin à? Anh ấy cũng đâu phải đồ ngốc?

Nhưng mà nhìn đi, ánh mắt chân thành như vậy, nụ cười hiền hòa đến vậy thì làm sao mà giả được, đúng không nhỉ?

Đang lúc tiến thoái lưỡng nan, sự xuất hiện của Âu Hữu Đăng bỗng chốc trở thành cọng rơm cứu tinh của Gia Lạc.

Hữu Đăng đứng ở đầu bên kia hàng rào, với chiều cao hơn 1.8 mét, Hữu Đăng có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng em gái mình ngồi dưới đám cỏ, đồng phục còn chưa thay, hai má đỏ hơn trái cà chua chín, còn Dương Minh đang cười cười vụ gì đó. Bởi vì ra muộn nên hắn hiện tại vẫn chưa nắm bắt được tình hình.

Chỉ đành bỏ qua cảnh tượng khó hiểu này, dương mắt nhìn sang phía em gái, gọi lớn:

"Cún con, về nhà ăn cơm tối nào." Nói đoạn, Âu Hữu Đăng có quay sang phía Dương Minh, nói tiếp:

"Cha mẹ tôi biết anh chuyển đến rồi, họ bảo tôi mời anh sang ăn cơm tối chung luôn, anh có sang không để tôi lấy thêm chén?"

Dương Minh híp mắt, nhún vai tỏ vẻ bất lực:

"Thật tiếc quá, tôi lỡ mua cơm về mất rồi, chỉ đành hẹn hôm khác vậy."

Dương Minh còn lạ gì tính của Hữu Đăng nữa, ban chiều còn đang tức xì khói vụ anh muốn trèo ban công nhà em gái cậu ta thì lí nào tối nay cậu ta lại cho anh ăn bữa tối ngon miệng được chứ.

Thôi thì phòng còn hơn chữa, dẫu muốn cùng với gia đình họ chung mâm, nhưng chỉ đành hẹn dịp khác vậy.

Âu Hữu Đăng nghe thấy lời từ chối cũng không nài nỉ, dù sao hắn cũng không mong muốn ăn chung với tên mặt ngoài là cừu nội tâm sói xám như vậy cả, ít nhất là lúc này. Chỉ còn lại Gia Lạc, sau khi nghe hắn nói xong vẫn ngồi như một cục đất nặn, làm Hữu Đăng thở dài mà la lớn:

"Nè cún con, không chạy về ăn cơm nhanh thì nhịn đi nhá! Ôi dào, hôm nay có món gì ấy nhỉ, à là thịt sốt cà chua, rồi còn canh cá hú nữa cơ, chắc chắn không đến lượt em thưởng thức rồi. Ayza, nghe đâu mẹ còn làm thêm hũ chanh mật ong tươi mát ngọt lịm nữa cơ..."

Âu Gia Lạc nghe tên món ăn, đến mục đích chạy qua nhà hàng xóm là gì cũng quên béng trong giây lát, cô bé với đôi mắt hổ phách sáng rực, cười tít mắt. Hai tay cầm hai cái xẻng chạy lon ton qua hàng rào nói:



"Em ăn, em có về ăn, anh hai, để phần cho em!"

Quả nhiên vẫn chỉ là một đứa trẻ, thấy đồ ăn là sáng mắt lên.

Nhưng mà hành động sau đó của cô bé làm cho hai người thanh niên trẻ tuổi không nhịn được mà trố mắt nhìn. Âu Hữu Đăng lập tức quát lớn:

"Gia Lạc, anh gọi em là cún con không phải để em làm chú cún thật như SU! Sao lại chui lỗ chó như vậy hả?"

Dương Minh thực chất cũng đứng hình vài giây, sau đó mới tiếp lời của Hữu Đăng:

"Bé con, nhà tôi có cửa... Em không cần phải làm như vậy mà."

Âu Gia Lạc bị cái thói quen chết tiệt này của mình làm cho hoảng loạn, lập tức ba chân bốn cẳng thẳng người dậy, cúi người xuống, mắt lúc này chỉ có một mục tiêu là đất cỏ yêu dấu mà nhìn thắm thiết:

"Xin lỗi anh Can, xin lỗi... Em về..."

Còn gì để cứu vớt cái sĩ diện của cô không? Giá cả không thành vấn đề, cô bé có thể đem con heo đất tích vài năm qua đập đi để mua, chỉ mong cứu vãn được một chút liêm sỉ...

Dương Minh phì cười, thật sự muốn nhịn lại để cô bé không chịu áp lực vì làm rơi mất thứ quan trọng, nhưng mà không kìm được những tiếng khúc khích ngay bờ môi.

Thẳng cho đến khi bóng dáng hai anh em bước vào trong nhà rồi, Dương Minh mới cười phá lên. Quả nhiên ở cạnh cô bé này luôn có những điều mới mẻ khiến anh muốn nghiêm túc cũng không được.

Trong thoáng chốc, ánh mắt rời đến gốc cây bồ đề, nơi góc đất đã bị đào bới không ít, đất cũng văng ra một góc tường.

Tuy rằng xem trộm chuyện riêng tư của người khác là xấu, nhưng anh rất muốn biết là thứ gì đã làm cho bé con phải mặt cắm dưới đất mông hướng lên trời đào lấy đào để như vậy...

Thật chờ mong đấy.

***

tái bút: Gia Lạc ơi là Gia Lạc, em toi rồi.