La Thần

Chương 17: [ Tráo đổi thân phận ] Trở về Vô Nguyệt Sơn Trang




Bích Trà thành công rời khỏi khách điếm, hòa vào trong đám người đi đường tiến dần đến cổng ra vào của thị trấn. Cho dù đang là mùa hè, cái nắng của mặt trời khiến mặt đường bốc lên từng được nhiệt hỏa, nàng lại vừa di chuyển bước chân vừa ôm chặt cơ thể đang còn run rẩy vì lạnh. Tính đến hôm nay nàng đã rời khỏi Phan gia được ba ngày, thời gian nàng hôn mê cũng đã là hai ngày tròn. Hiện giờ nếu nàng không trở về Lạc gia, những người ở đó sẽ lo lắng cho nàng. Nàng cần phải tìm mọi cách trở về Phan gia, sau đó còn khởi hành đến Vô Nguyệt Sơn Trang hội ngộ cùng mọi người.

Nàng dựa người vào một gốc cây lớn thở dốc, tầm mắt của nàng đang ngày càng mờ dần. Vì cưỡng chế hồi phục thị lực trong thời gian ngắn, thị lực của nàng đang ngày càng tệ dần. Nàng không thể nhìn được xa, càng chẳng biết là bản thân đã đi được đến đâu. Ở trên cây, một con lục xà phát hiện có kẻ đang đứng bên gốc cây, nó âm thần trường xuống tiếp cận rồi nhanh chóng nhe răng nanh phóng đến chiếc cổ trắng nõn kia. Bích Trà đã nghe được âm thanh của nó từ lâu, nàng lách người né tránh khỏi cú đớp chớp nhoáng, toàn thân ngã nằm trên mặt đất. Lục xa thấy nàng nằm đó, nó dứt khoát phóng thân mình lao ra khỏi không trung hướng đến nàng. Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, nàng chẳng thể nhìn rõ được từ xa, đến khi phát hiện đầu rắn đến gần thì chẳng thể né kịp.

Bỗng một mũi tên xé gió lao tới xuyên qua người lục xà, Bích Trà quay mặt nhìn về phía đã phóng tên, chỉ thấy được một bóng dáng hắc y mờ mờ đứng đó. Nàng thầm nói không ổn, vội chống người đứng dậy chạy về hướng ngược lại. Quốc Sơn đưa ống thiếc dài bằng gang tay hướng thẳng về bóng lưng lục y đang bỏ chạy, hắn đưa ngón tay nhấn nút, một chiếc lưới nhện kim sa lao về phía trước. Nàng cảm nhận phía sau lưng có vật thể lao đến liền vội lách người tránh né, không cẩn thận liền vấp phải tảng đá nhỏ mà ngã trên mặt đất. Thân thể lục y nữ tử lăn vài vòng đến gần con sông, đầu nàng đập mặt vào một tảng đá khác, nàng cứ thể rơi xuống dòng nước xanh biếc.

Quốc Sơn vội vàng nhảy xuống sông vớt nàng lên, Bích Trà vì bị sặc nước mà ho sặc sụa, máu trên trán cứ chảy mãi không dứt. Đầu óc nàng dần dần mơ hồ, trước khi nàng lần nữa rơi vào hôn mê, nàng chỉ kịp trăn trối một câu:

" Sao mà xui xẻo thế không biết".

...

Sau lần bỏ trốn thất bại kia, nàng triệt để bị nhốt trong lưới nhện kim sa suốt cả chặng đường di chuyển. Hắn đi đến đâu cũng sẽ bế nàng theo, làm việc gì cũng luôn để nàng nằm trong tầm mắt. Trải qua thêm ba ngày ngày bị giam cầm, nàng cảm thấy bản thân như bị bại liệt vậy, kể cả một ngón tay nàng cũng chẳng thể cử động được, cứ thế ngoan ngoãn nằm yên mặc hắn muốn làm gì thì làm. Đôi lúc nàng vẫn sẽ dụ dỗ hắn cởi bỏ lưới nhện kim sa, hứa đủ điều với hắn, nhưng hắn dường như chẳng thèm để tâm đến nàng. Mỗi lần nàng lải nhải bên tai hắn từ những lời dụ dỗ đến những lời mắng chửi, hắn lại đưa tay cưỡng chế điểm huyệt ngủ của nàng. Bích Trà cứ bị lặp lại giữa việc ngủ và thức nhiều đến mức nàng ngỡ như sắp bị hắn biến thành kẻ ngốc mất rồi. Nếu không có thường xuyên hỏi hắn về thời gian, nàng cũng chẳng nhận thức rõ bây giờ đã là ngày nào.

Thị lực của nàng vốn dĩ đã phải hồi phục từ lâu, bởi vì lần cưỡng chế sử dụng nội lực để bỏ trốn đã ảnh hưởng nhiều đến khả năng phục hồi. Đôi mắt nàng lại trở về đôi mắt của kẻ mù, nàng đoán rằng có lẽ thời gian phục hồi thị lực lần này sẽ phải kéo dài hơn dự kiến. Quốc Sơn cứ tầm vài canh giờ sẽ kiểm tra thị lực để xem nàng đang mù giả hay mù thật, nhận thấy mắt nàng chẳng phản ứng gì, hắn bề ngoài bình thản nhưng trong lòng lại lo lắng không yên. Đối với hắn, nàng trong người vừa trúng kịch độc, đôi mắt lại mù lòa. Hắn đáng lý ra đã phải trách phạt nàng vì tội dám bỏ trốn, nhưng khi nhìn thấy tình trạng hiện giờ của nàng, hắn lại ngàn lần không nỡ ra tay.

Ngồi trên bàn ăn, Quốc Sơn để Bích Trà dựa vào người mình, hắn lấy đũa gắp một phần thịt đưa đến bảo nàng hả miệng đón lấy, Bích Trà cũng ngoan ngoãn phối hợp mở miệng ăn đồ ăn. Nàng đã hoàn toàn bỏ cuộc mặc cho tên điên này muốn làm gì thì làm, hắn hầu hạ nàng thì nàng cũng chẳng mất mát thứ gì, vậy thì cứ thoải mái tận hưởng lộc trời ban này, xem như là niềm an ủi cho lần bỏ trốn thất bại và cái đầu vẫn còn băng bó vì chảy máu. Quốc Sơn thấy dạo gần đây nàng an phân hơn trước, tò mò hỏi:

" Nàng không tìm cách bỏ trốn nữa sao?"

" Sao ta phải bỏ trốn? Ngài thân phận cao quý mà còn phải tận tay hầu hạ một thảo dân thấp hèn như ta, ta mừng còn không kịp ấy chứ". Bích Trà đôi mắt đã được che lại bằng lụa trắng, giọng nói mười phần châm chọc đáp.

" Nàng đúng thật là khó đoán". Hắn nghe nàng trả lời, trong lòng vui vẻ lên không ít.

Bích Trà nghe được giọng nói của hắn, cũng lên tiếng hỏi:

" Ta có câu hỏi này muốn hỏi ngài từ lâu. Vì sao ngài lại hao tâm tổn sức muốn bắt ta vậy, ta nhan sắc cũng tầm thường, xuất thân càng tầm thường. Ta chẳng biết bản thân mình có lợi ích gì đáng để ngài địch thân đến bắt trói ".

Quốc Sơn nhận được câu hỏi của nàng, hắn nhìn nàng đang nằm gọn trong lòng mình. Lời nói tiếp theo của hắn như xuất phát từ thật tâm, hắn trả lời nàng:

" Vì ta yêu nàng"

" Ồ...Hả?". Bích Trà như không tin được những gì nàng vừa nghe. Hắn nói hắn yêu nàng, làm sao mà hắn dám nói ra câu nói đó với một nữ tử xa lạ như nàng cơ chứ. Mà cho dù hắn với nguyên chủ có quen biết nhau đi chăng nữa, nguyên chủ từ nhỏ đã sống ở Vô Nguyệt Sơn Trang, đến năm mười lăm tuổi mới bắt đầu tiếp nhận nhiệm vụ, làm sao có thể quen biết được hắn chứ, càng chưa nói đến việc hẹn hò yêu đương với người có địa vị hoàng thất như hắn.

" Ta biết nàng có nhiều nghi ngờ về lời nói của ta, ta nguyện dùng thời gian để trả lời. Nàng chỉ cần biết rõ một điều, đó là ta yêu nàng".

Quốc Sơn một lần nữa khẳng định lời nói như thể muốn Bích Trà tin tưởng hắn. Hắn muốn ra thân thế thật sự của nàng, nhưng hiện tại hắn vẫn chưa giải quyết xong mọi thứ. Chờ khi hắn làm xong việc, hắn sẽ đích thân khôi phục lại danh phận của nàng, khiến nàng được đón nhận ngàn vạn sự sùng bái quỳ lạy của dân chúng khắp thiên hạ.

Bích Trà quả thật đã cạn lời với tên điên này. Hắn muốn phát điên gì thì kệ hán, nàng bây giờ chỉ cần xuôi theo dòng là được. Chỉ cần nàng tìm được thời cơ để trốn thoát, nàng nhất định phải tránh tên này càng xa càng tốt.

...

- --------------------

Tiếng vó ngựa dẫm trên đất tạo nên cuồng phong, ba thân ảnh trẻ tuổi hướng ngựa thẳng đến phủ viện Lạc gia. Vào ngày hôm trước, sau khi bọn họ vừa mới trải qua bài thực chiến ở núi phía Đông, có người đến thông báo phát hiện Bạch Mã của Bích Trà đang ở dưới chân núi. Cảm nhận có chuyện chẳng lành, bọn hắn quyết định lên đường đến thẳng nơi đây.

Vừa xuống ngựa, bóng người hoàng y nam tử đã lao nhanh vào bên trong tìm người. Tử Nam tiến ra tiếp đón, chưa kịp hành lễ chào hỏi, Hoàng Vũ đã tóm lấy cổ áo hắn, ánh mắt lãnh huyết vô tình tra hỏi:

" Bích Trà đâu?"

Tử Nam tầm mắt cố ý tránh né không dám nhìn hắn, Tuyết Thủy thấy một màn này liền tiến tới giải nguy:

" Đại hiệp xin hãy nghe ta nói. Bích Trà từ khi cưỡi ngựa rời đi vào buổi tối của ba ngày trước đã không thấy trở về, chúng ta đã phái người truy tìm tung tích khắp nơi nhưng chẳng tìm thấy người đâu. Hiện tại cả thị trấn này và thị trấn bên cạnh cũng đã tìm kiếm qua rồi".

Hoàng Vũ đã mất bình tĩnh, Tử Long tiến đến nắm lấy bàn tay ép hắn thả Tử Nam ra. Hoàng Vũ nhận thấy hành vi lỗ mãng của mình, cũng buông tay thả người. Tử Long hành lễ với hai người Lạc gia, lên tiếng hỏi Tuyết Thủy:

" Lần cuối tiểu thư thấy Bích Trà, muội ấy đã đi hướng nào?"

Tuyết Thủy đưa tay chỉ về hướng Tây, trả lời:

" Nô gia gác cổng đã tận mắt thấy Bích Trà cưỡi ngựa đi đến hướng đó".

Tử Long nhìn hướng tay của Tuyết Thủy hướng về phía cánh rừng cánh thị trấn không xa, hắn lại nhớ đến một câu nói của Bích Trà. Nàng từng hỏi hắn khi nào có thể đi bắt đom đóm, hắn đã bảo rằng đom đóm chỉ có thể xuất hiện vào mùa hè. Chắc hẳn rằng Bích Trà đã tiến vào rừng để tìm đom đóm. Tử Long không một động tác thừa, thân thể phi lên yên ngựa, hai tay cầm dây cương thúc ngựa lao thẳng về phía Tây. Hồng Hoa và Hoàng Vũ không nhiều lời, hai người hành lễ với Tuyết Thủy và Tử Nam, sau đó cũng lên ngựa bám theo Tử Long.

...

Lại thêm vài ngày trôi qua, Bích Trà bị Quốc Sơn bức đến muốn phát điên rồi. Nàng gằng giọng mắng hắn:

" Ta phải nói với ngài bao nhiêu lần nữa đây, ta hứa sẽ không bỏ trốn nữa. Mắt ta bây giờ còn không nhìn thấy đường thì làm sao mà bỏ trốn được. Ngài cứ trói ta trong cái lưới nhện chết tiệt này, cơ thể ta lâu ngày không cử động sẽ trở thành phế vật thật sự đấy. Ngài rốt cuộc trong đầu đang nghĩ cái gì vậy, ta hỏi ngài mang ta đi đâu ngài cũng không trả lời, hỏi bây giờ là ngày mấy ngài cũng không trả lời, đến nỗi ta hỏi ngài bây giờ đang là ngày hay đêm ngài cũng không trả lời. Ngài có phải bị câm hay không?".

Quốc Sơn thích thù nhìn chú mèo con đang hung hăng phát tiết trong lòng hắn, đây mới chính là dáng vẻ vốn có của nàng, chứ không phải là dáng vẻ an phận ngoan ngoãn kia. Hắn cúi mặt xuống ghé sát vào tai nàng nói:

" Khi nào xe ngựa đến nơi, nàng sẽ biết ngay thôi".



Đoàn người đang di chuyển đến gần vùng biên giới hai nước Tôn - Sở, phía xa xa đằng sau tỏa ra trận cuồng phọng cuốn theo cát bụi bay tán loạn. Không hổ là tổ đội La Thần, rất nhanh cả người bọn họ đã bám kịp chặng đường di chuyển của đám người Quốc Sơn. Thị vệ cưỡi ngựa tiến đến bẩm báo:

" Bẩm chủ thượng, có ba người lạ mặt đang đuổi đến chỗ chúng ta. Xin nhận lệnh từ chủ thượng".

" Giết".

" Tuân lệnh".

Bích Trà lắng tai nghe cuộc đối thoại ngắn giữa Quốc Sơn và thị vệ, xác định ba người lạ mặt có khả năng cao là Tử Long, Hoàng Vũ và Hồng Hoa, nàng liền lên tiếng ngăn cản:

" Họ đều là huynh tỷ của ta, ta cấm ngươi động vào họ".

" Vậy sao, nếu ta vẫn muốn giết họ thì nàng làm gì được ta?". Quốc Sơn nhỏ giọng khiêu khích.

" Ngươi có tin là ta cắn lưỡi tự sát tại đây hay không?" Bích Trà nhếch miệng uy hiếp hắn.

" Được, ta hứa với nàng là sẽ không giết bọn chúng, nhưng nàng phải cùng theo ta trở về".

" Ồ, về đâu?".

" Khi đến nơi nàng sẽ biết. Nàng cứ ngoan ngoãn nằm ở đây đợi ta".

Tiếng binh khí vang vọng xung quanh xe ngựa, Tử Long cố gắng phá vỡ vòng vây xông đến xe ngựa, hắn vừa trèo lên xe chuẩn bị đưa tay vén màn cửa, hắc kiếm đã lao đến xé toạc tấm màn che ngăn cắt không gian hai bên. Tử Long thân thủ linh hoạt tránh né lưỡi kiếm, cả hai nam nhân mặt đối mặt với nhau. Hắn phóng tầm mắt vào bên trong xe ngựa, thấy Bích Trà đang bị trói, đôi mắt đã bị che lại bằng tấm lụa trắng, Tử Long nhìn thẳng vào mắt Quốc Sơn gào lên giận dữ:

" Thả Tiểu Trà ra".

Bích Trà nghe thấy tiếng nói của Tử Long, nàng vui mừng đáp lời:

" Tử Long ca, huynh đến cứu muội sao".

Quốc Sơn khóe miệng nhếch lên, người mà hắn đã nhất quyết muốn mang đi, ai lại dám ngăn cản. Cả hai thân ảnh hắc y và tử y cứ thế vung kiếm về phía nhau, khí thế bức người khiến cho xe ngựa nổ tung. Chiếc giường đang chưa Bích Trà rơi xuống đất, Bích Trà toàn thân ê ẩm vì cú va chạm, nàng lớn tiếng nhắc nhở:

" Ta biết hai vị rất mạnh mẽ, nhưng đánh nhau thì nên chú ý đến người bệnh như ta chứ".

Hoàng Vũ và Hồng Hoa vì tiếng nổ lớn, tầm mắt đồng loạt hướng về phía xe ngựa. Nhìn thấy Bích Trà đang nằm trên giường, cả hai sắc mặt mừng rỡ phá vỡ vòng vây lao đến bên giường. Hoàng Vũ cố gắng cắt đứt lưới nhện kim sa nhưng đều vô ích, Bích Trà suy nghĩ một hồi liền nói với Hồng Hoa:

" Hồng Hoa tỷ, tỷ có mang theo tử hoại dược hay không? Đem đó đổ lên lưới nhện này có lẽ sẽ hữu dụng"

Hồng Hoa nghe Bích Trà hỏi mình, nàng vội lấy trong người một lọ dược ném đến Hoàng Vũ. Hoàng Vũ mở nắp lọ, nghiêng lọ đổ thứ nước trong suốt lên một góc của lưới nhện kim sa, bề mặt lưới phát ra âm thanh bị ăn mòn rồi đứt ra từng khúc. Lưới kim sa không còn tính liên kết, thể lực của Bích Trà nhanh chóng khôi phục về trạng thái ban đầu. Bởi vì một thời gian dài không vận động, sức lực của nàng có phần yếu hơn trước. Nàng chật vật nắm lấy bàn tay của Hoàng Vũ, nhắc nhở mọi người tìm cách thoát ra khỏi nơi này.

Phía bên này, Tử Long và Quốc Sơn đánh nhau đến long trời lở đất. Thân ảnh di chuyển tạo thành những bóng người mờ ảo giằng co kịt liệt, cả hai như bước vào một trấn chiến sinh tử. Khi hai người trụ vững trên đất, hai thanh kiếm va vào nhau, ánh mắt của cả hai như muốn khẳng định với đối phương rằng: Bích Trà là của ta, ngươi đừng hòng mang đi.

Bích Trà không thể hình thấy tình hình xung quanh, chỉ có thể dùng thính giác để phán đoán. Nàng ngân giọng lớn tiếng nói:

" Đừng đánh nhau nữa, nên dừng lại thôi".

Quốc Sơn và Tử Long đồng loạt ngừng động tác, cả hai hướng tầm mắt về phía nàng đang đứng. Quốc Sơn và Tử Long đẩy nhau ra xa, Quốc Sơn đưa tay ra hiệu bảo thuộc hạ ngừng cuộc chiến. Bích Trà không còn nghe thấy âm thanh hỗn tạp ban nãy, nàng tiếp tục lớn tiếng nói:

" Ta biết rằng ngài muốn mang ta về, nhưng ta còn có bằng hữu, có cuộc sống tốt, ta chưa nghĩ sẽ vứt bỏ mọi thứ để theo ngài. Nhưng ta hứa với ngài, một khi ngài muốn dẫn ta đi thì cứ nói với ta, khi ta đã sẵn sàng, ta sẽ đi theo ngài ".

Bích Trà lại tiếp tục nói:

" Ta không giận ngài vì ngài đã bắt ta. Cảm ơn ngài vì suốt chặng đường đi đã chăm sóc ta chu đáo. Lần sau nếu ngài muốn gặp ta, ngài nên gặp ta một cách đường hoàng hơn. Ta sẽ mời ngài đi ăn nhiều món ăn hấp dẫn, cũng sẽ dẫn ngài đi ngắm nhìn cảnh sắc tươi đẹp này. À, ngài có nói với ta sẽ nỗ lực giúp ta trị độc, ta nhớ rồi đấy nhé, ngài nói lời thì nhớ giữ lời, ta sẽ chờ đợi tin tốt từ ngài".

Quốc Sơn im lặng nhìn nàng, hắn biết rõ rằng nếu cứ ép buộc dẫn nàng đi, nàng sẽ chán ghét hắn. Nhưng hắn sẽ giữ lời, hắn sẽ tìm bằng được giải dược trị độc Băng Tâm cho nàng. Quốc Sơn lớn tiếng đáp lại nàng:

" Được, ta sẽ giữ lời. Hẹn gặp lại nàng vào một ngày không xa".

Tử Long tra kiếm vào vỏ kiếm rồi đi lướt qua Quốc Sơn. Khi hai người ở khoảng cách sát nhau, Tử Long thì thầm đủ để cả hai người nghe được:

" Ta sẽ nhớ kỹ ngày này".

...

Ba con ngựa cưỡi gió hướng về phía Lạc gia, Bích Trà thích thú cảm nhận từng cơn gió mát lùa vào mặt nàng. Tử Long ngồi phía sau nàng kéo dây cương thúc ngựa, quan tâm hỏi han nàng:

" Tiểu Trà, thời gian qua muội sống thế nào?"

Bích Trà nghe Tử Long hỏi, nàng chỉ trả lời qua loa:

" Thời gian qua muội sống rất ổn. Cơm nước được dâng tận miệng, đi đâu cũng có kẻ hầu người hạ, sướng lắm".



" Vậy tại sao muội lại bị thương, còn đôi mắt của muội..."

" À, cái này hả, là do muội ham chơi quá nên bất cẩn té thôi. Đôi mắt này thì là tác dụng phụ của thuốc, chắc khoảng vài ngày là sẽ bình thường trở lại. Giờ muội buồn ngủ quá, Tử Long ca cho muội mượn vai để chợp mắt chút nhé.

Tử Long thừa biết Bích Trà đang muốn che giấu chuyện, hắn cũng không muốn bức ép nàng. Hắn giảm tốc độ di chuyển của ngựa lại, để cho nàng dễ dàng ngủ hơn.

- ----------------------------

Phủ viện Lạc gia,

Nghe được tin Bích Trà trở về, Tuyết Thủy mừng rỡ chạy ra đón người. Bích Trà ánh mắt mừng rỡ gật đầu chào nàng. Sau một hồi trò chuyện, Bích Trà đánh tiếng muốn cùng mọi người trở về Vô Nguyệt Sơn Trang, Tuyết Thủy trong lòng có chút mất mát, nhưng vẫn muốn các nàng ở lại thêm một đêm rồi sáng mai khởi hành cũng không muộn. Tổ đội La Thần đã liên tục di chuyển suốt quãng đường dài nên trạng thái tinh thần có phần mệt mỏi, mọi người đều nhất trí đồng ý.

Dùng bữa cùng với người nhà Lạc gia, Bích Trà được tin Ngô gia gặp biến lớn. Ngô Lão gia vì có bằng chứng tham quan hối lộ nên đã bị tống vào ngục, Ngô phu nhân cũng không tránh khỏi có liên can. Ngô Tuấn Hy bị bắt vì tội giết người, sáng mai sẽ xử trảm thị chúng. Ngô Thần Phong và Lạc Tử Nam được phong tước, đã vào cung nhận chức vào hôm qua, hiện tại vẫn đang ở kinh thành. Tuyết Thủy và Thần Phong đã quen biết nhau một thời gian, chờ sau khi Thần Phong trở về, hắn sẽ địch thân mang sính lễ đến cưới nàng.

Bích Trà nâng ly chúc mừng Lạc gia, mọi người hòa vào không khí vui vẻ. Đến đêm, khi mọi người đã chìm vào giấc mộng, tiếng la hét cùng tiếng chém giết phá vỡ không gian yên tĩnh trong phủ viện. Bích Trà không hiểu chuyện gì xảy ra, vội vàng mở tung cánh cửa phóng ra ngoài. Khu vực chính của Lạc gia đã chìm trong biển lửa, người chết nằm la liệt khắp nơi, đám người hắc y đeo mặt nạ cầm đao vung kiếm đến người hầu trong phủ, Tuyết Thủy, Lạc lão gia và Lạc phu nhân đang được bảo vệ bên trong vòng tròn nhỏ. Trên tay Tuyết Thủy cầm chủy thủ đang dính máu mà Bích Trà tặng nàng, nó thật sự đã cứu nàng một mạng.

Bích Trà đưa tay phóng phi tiêu hướng đến kết liễu ba tên hắc y đang lao đến gần người nhà Lạc gia, Bác Nhã kiếm ánh vàng sáng bóng được kéo ra từ eo nàng tiến đến tham chiến. Tử Long, Hoàng Vũ và Hồng Hoa kịp thời đến đúng lúc, cả tổ đội La Thần nhanh chóng giải quyết đám người hắc y nhân. Ngọn lửa đã được dập tắt, mọi người an tâm ngồi bệt xuống đất bình ổn tâm trạng. Lạc lão gia, Lạc phu nhân, Tuyết Thủy và người hầu trong phủ vừa lên tiếng vừa dập đầu cảm cảm. Bốn người các nàng vội vàng đỡ người đứng dậy. Lạc lão gia giọng nói run run, ánh mắt cảm kích nhìn nàng:

" Đa tạ đại hiệp, nếu đại hiệp không quyết định ở lại Lạc gia đêm nay, có lẽ Lạc gia đã không còn tồn tại nữa rồi".

Bích Trà nhìn đám người hắc y nhân đã chết dưới đất, quay lại hỏi Lạc lão gia:

" Ngài có biết đám người này là ai không?"

" Ta thật sự không biết bọn họ là ai. Ta cũng không đắc tội với người ngoài, vì sao lại có người muốn giết cả nhà chúng ta cơ chứ".

Tử Long quan sát kỹ lưỡng đám người hắc y, sau đó tiến đến nói với Lạc lão gia:

" Tạm thời ngày mai ngài nên đến báo quan, bởi vì chuyện này không chỉ dừng ở việc tư thù cá nhân mà còn là suy tính ác độc của ai đó. Chúng ta không biết rõ lắm về những ẩn khúc đằng sau, nhưng ngài tốt nhất nên mời về nhiều thị vệ có võ công cao cường thủ hộ Lạc gia trong thời gian tới. Đợi một khoảng thời gian cho việc này lắng xuống rồi hẳn tính tiếp".

Lạc lão gia nghe Tử Long nêu chủ kiến, ông gật đầu đồng ý:

" Được, ta sẽ nghe theo lời của đại hiệp".

Sáng sớm, tổ đội La Thần chào tạm biệt mọi người rồi khởi hành trở về Vô Nguyệt Sơn Trang. Trước khi rời đi, Bích Trà nắm lấy tay của Tuyết Thủy dặn dò:

" Lạc gia đang thời gian này cần cẩn thận hơn, tiểu thư cũng không nên ra ngoài một mình. Tiểu thư hãy luôn mang theo chủy thủ ta đã tặng bên người, hãy nhớ tự bảo vệ tốt bản thân".

" Bích Trà yên tâm, ta sẽ bảo vệ tốt bản thân. Bích Trà đi đường cẩn thận".

Rời khỏi Lạc phủ, tổ đội La Thần khởi hành trở về Vô Nguyệt Sơn Trang. Nàng đã không trở về trong một thời gian dài, trong lòng có chút nhớ nhớ nơi đó. Sau một thời gian chung sống, nàng đã thích nghi được cuộc sống tại thế giới cổ đại, nàng còn quen biết được rất nhiều người, đi đến được nhiều nơi mới lạ, trải nghiệm nhiều thứ thú vị. Nếu không có những lần xui xẻo suýt đoạt mạng nàng kia thì chuyến du hành đến thế giới này sẽ hoàn hảo hơn rồi, nàng tặc lưỡi tiếc nuối.

...

Phía Đông Vô Nguyệt Sơn Trang, tại lớp học thực chiến.

Nghỉ ngơi một ngày để dưỡng sức, Bích Trà háo hức tham gia lớp học cung thủ. Nàng từ lần đầu tiên nhập vào thân xác nguyên chủ đến nay đều chưa từng sử dụng lại bộ Cung tiễn được treo ngay ngắn trong phòng, lần này được tham gia lớp học, nàng phải nỗ lực học tập hơn.

Vị huấn luyện viên của lớp cung thủ là một nam tử tầm ngoài ba mươi tên Quy Du Hải, mọi người đều cung kính gọi người là Quy lão sư. Quy lão sư dáng người khỏe khoắn, thân hình gọn gàng, khả năng sử dụng phi tiêu và cung tiễn đã đạt đến trình độ bách phát bách trúng. Tính đến thời điểm hiện tại chỉ có duy nhất một học viên có thể theo kịp tiến độ dạy học của hắn, không ai khác chính là Bích Trà. Chuyện Bích Trà bị thương dẫn đến mất trí nhớ, toàn bộ người trong Vô Nguyệt Sơn Trang đều biết, nàng lại xem đây là một cơ hội để có thể học tập mọi thứ lại từ đầu.

Đứng ở sân bắn, nàng nhìn cung tiễn trên tay, lại không biết phải sử dụng như thế nào. Các học viên đều lần lượt bắn từng mũi tên vào bia ngắm, riêng bia ngắm của nàng lại trống rỗng. Quy Du Hải nhìn thấy nàng không ra tay, tiến đến hỏi han:

" Bích Trà, con có vấn đề gì về cung tiễn sao?"

Bích Trà gãi gãi sống mũi, rồi ngước đầu nhìn hắn trả lời:

" Học trò vô dụng, đã quên cách sử dụng cung tiễn. Mong Quy lão sư sẽ không trách phạt học trò".

Quy Du Hải nhìn sắc mặt nàng không giống như đang nói dối, lại nhìn xuống cung tiễn trên tay nàng. Đây là bộ cung tiễn do đích thân hắn làm ra để trao tặng cho vị học viên xuất sắc nhất trong cuộc thi cung tiễn vào năm trước, giờ đây chính miệng nàng lại nói rằng không biết sử dụng cung tiễn, trong lòng hắn ẩn ẩn nỗi buồn. Hắn buồn vì một thiên tài thiện xạ lại phải bắt đầu lại từ con số không, hắn cũng buồn vì không biết nàng còn có thể tiếp tục phát huy thiên phú tài năng của bản thân hay không.

Quy Du Hải nở nụ cười từ tốn dạy nàng:

" Không sao, để vi sư dạy lại con cách sử dụng cung tiễn".

Quy Du Hải đích thân hướng dẫn nàng cách cầm cung như thế nào, tư thế bắn cung ra sao. Những mũi tên đầu nàng bắn không đủ lực, mũi tên cứ đến giữa sân là hết lực rơi xuống đất. Sẽ có mũi tên đủ lực đến được bia ngắm, như tất cả đều trượt ra ngoài. Sau một hồi bắn cung, bia ngắm của nàng vẫn trống rỗng như cũ. Quy Du Hải vẻ mặt ngạc nhiên như không tin vào mắt mình, Bích Trà thì thì cố gắng cúi đầu thật thấp xuống vì sợ bị trách mắng. Tưởng chừng sẽ được lắng nghe tiếng nói giận dữ của Quy lão sư, nhưng Quy Du Hải chỉ mỉm cười lắc đầu chấp nhận hiện thực. Hắn đưa tay xoa nhẹ đầu nàng tựa như người bố xoa đầu đứa con mắc phải lỗi, giọng nói tràn đầy quyết tâm:

" Con yên tâm, vi sư sẽ một lần nữa mang con trở lại thời kì đỉnh cao".

Bích Trà không hiểu Quy Du Hải muốn nói gì, nàng chỉ có thể đưa ánh mắt mơ hồ nhìn về gương mặt hừng hực khí thế của Quy Du Hải. Và điều gì đến cũng sẽ đến, liên tục suốt một tháng ròng, lịch học của nàng chỉ xoay quanh việc học lý thuyết và thực hành cung tiễn. Quy Du Hải nhiệt tình đến mức chỉ cần hắn trống lịch dạy học đều sẽ đến phía Tây Vô Nguyệt Sơn Trang để tìm nàng, thậm chí ngay cả lúc giữa đêm nàng cũng bị kéo ra khỏi giường để luyện tập khả năng bắn tên trong không gian tối.

Cổ nhân có câu danh sư xuất cao đồ, sau một tháng cưỡng chế luyện tập, nàng đã có thể lấy lại được tài năng thiên phú của mình. Không hẳn là vì cách dạy học của Quy Du Hải có hiệu quả, mà là do phần ký ức xạ thủ của nguyên chủ đã được khai mở. Nàng giờ đây có thể sử dụng cung tiễn nhuần nhuyễn, khả năng võ học của nàng cũng được mở rộng thêm nhiều khía cạnh khác.

Nàng nhớ lần cuối cùng được Quy lão sư chỉ dạy, gương mặt ngài ấy đã hạnh phúc và tự hào về nàng đến nhường nào. Nàng mang danh là học trò, nhưng khi nhìn tiền bối biểu lộ cảm xúc như vậy, trong lòng nàng cũng vui vẻ theo không ít.