Là Tôi Bỏ Anh Rồi!

Chương 16: Tìm việc




Vu Quân quay lại homestay đã quá chiều, trên tay vẫn cần nguyên hộp đồ ăn nóng hổi. Hắn ta không hiểu những chuyện chăm sóc người khác nhưng không hiểu vì lý do gì Khế Phương đối với anh lại có những hứng thú đặc biệt.

Cánh cửa phòng 502 mở toang, căn phòng ngập tràn ánh sáng trắng, tràn đầy những hương thơm quyến rũ của buổi chiều đầu hạ tươi mát.

Nhưng hoàn toàn trống vắng. Không có bất kỳ âm thanh sự sống nào ngoại trừ hơi thở đều đặn vang lên của chính bản thân. Vu Quân ngó nghiêng một hồi xác nhận:

“Quả đúng là cô đã rời đi rồi!”

Đêm qua Khế Phương đã hỏi anh rằng khi nào có thể nói lời tạm biệt nhưng không ngờ lời tạm biệt của cô ấy lại nhanh chóng tời như vậy. Cứ đơn giản biến mất.

Có thể Vu Quân sẽ ở đây một thời gian nữa, cũng có thể sẽ nhanh chóng quay trở lại nhà, cũng có thể sẽ gặp lại Khế Phương vào một ngày đầy nắng hay phải chăng cô ấy sẽ không quay trở lại nơi đây.

- Tôi sẽ rời đi. Trước khi đi chỉ muốn nói cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi nhiều như vậy.

Vu Quân nhớ lại câu nói cuối cùng khuôn mặt ngây thơ ấy, trong lòng lại có chút khó chịu:

“Biết trước vậy tôi đã đưa luôn cô về nhà cho rồi.”

“Tinh…tinh…tinh.”

Lời vừa dứt, tiếng chuông điện thoại liền vang lên khiên cả không gian căn phòng có chút xáo động.

“Alo!”

Vu Quân liếc qua điện thoại rồi nhanh chóng nhấc máy.

“Quân, khi nào cậu về đây?”

“Khoảng vài ngày nữa. Có chút công chuyện phát sinh tại đây.”

“À, chuyện công ty Kính Nghị sao? Chuyện đó lại có sức ảnh hưởng vậy sao? Hay là lại định âm mưu gì nữa?”

Vu Quân hít một hơi dài. Trong đầu hiện lên vài dòng văng tục nhưng vẫn điềm nhiên cười lại. Hắn ta không phải không hiểu đầu dây bên kia chính là muốn nghe mấy lời như vậy. Nếu đã muốn nghe thì Vu Quân lại càng không cho biết.

“Vậy cậu gọi cho tôi có chuyện gì không? Nói chuyện phiếm thì khỏi cần đi.”

“Hôm nay tôi nhận thêm một cô gái trong lớp đào tạo kiếm thuật…à…phải nói sao nhỉ? Bên ngoài trông khá dịu dàng nhưng khi vào lớp thì hoàn toàn khác. Rất có tiềm năng.”

“Rồi sao?”

“Tôi biết cậu có thể giúp tôi đưa cô gái này thành người đóng thế những phân cảnh võ thuật hay thậm chí đào tạo người nổi tiếng. Như vậy càng nâng cao danh tiếng công ty.”

“Chỉ là người mới nhận vào, mà cậu đã nghĩ xa tới vậy sao? Đợi tôi về, tôi sẽ tự mình quan sát. Chuyện giới giải trí không phải câu nói của tôi là được. Cậu đừng có manh động đấy.”

Vu Quân dập điện thoại nhưng vẫn không quên nhắc nhở cậu bạn Bạch Đăng Kỳ vài lời. Tuy rằng hai người bằng tuổi nhưng không ai có thể nghĩ rằng hai ngừoi có thể là bạn. Đăng Kỳ tính tình cởi mở hơn Vu Quân rất nhiều hơn nữa thi thoảng cậu ta lại có những suy nghĩ rất non nớt kiểu thanh niên trẻ trâu chưa trải sự đời. Cuộc điện thoại vừa rồi chẳng phải minh chứng rõ nhất hay sao?

Tại Trường Thành…

Khế Phương kéo theo vali vẫn ngồi nguyên cả buổi trong văn phòng ngập nắng. Đã là tách cafe thứ mấy trong buổi chiều ngày hôm nay mà cô không thể nào nhớ hết. Cứ mỗi lần gã đàn ông dáng vẻ tinh nghịch ấy bước vào là trên tay lại mời cô một ly cafe. Có lẽ đây chính là nghi thức lịch sự để chiêu đãi một người đến cầu công việc như Khế Phương.

Cánh cửa phòng chờ lại một lần nữa mở ra nhưng trên tay người đàn ông đó không còn cầm ly cafe. Hắn ngồi xuống đối diện Khế Phương, hai tay đan vào nhau dáng vẻ như đang suy nghĩ:

“Có chuyện gì không ổn vậy, thưa anh?”

“Không có gì đâu!”

Ngập ngừng một chút lại nói tiếp:

“Vừa rồi tôi có thấy qua kĩ thuật của cô, cô nói lâu rồi không tập luyện nhưng có vẻ thân thủ cô vẫn rất tốt. Tôi biết rằng việc cô tới Nhật Tinh này là muốn theo đuổi kiếm thuật, tôi rất muốn giữ cô ở lại nhưng không thể vì thế mà nói dối được. Nhật Tinh chúng tôi hướng đào tạo kiếm thuật nhưng sẽ hơi hướng trong làng giải trí. Rất có thể một ngày nơi cô bị thương không phải sàn đấu mà là trước máy ảnh, hoặc một ngày người mà cô đào tạo không phải một người đam mê giống cô mà chỉ là một người muốn biến mình trở thành người giống cô.”

Hắn ta ngừng lại, một hơi nói dài như thể vận đan dồn toàn bộ nước bọt trong khoang họng. Vừa với tay lấy ly nước đã uống hết sạch.

Khế Phương ngồi một bên tuy rằng đang cố gắng nghiêm túc nhưng cũng không thể che giấu ánh cười trong đầu

- Hắn ta như vậy mà cũng có thể leo tới chức này sao? Quả là gốc chắc không sợ quả lai.

“Tôi nói nhiều như vậy chắc cô đã nắm sơ qua được tình hình.”

“Vâng, tôi đã hiểu. Bây giờ tìm kiếm một công ty chuyên về kiếm thuật thực sự rất khó, còn với độ tuổi này của tôi thì việc chuyên kiếm thuật để dự thi theo quốc gia là điều không thể. Nên tôi hy vọng ở công ty mình có thể tự hoàn thành những ước mơ dang dở trước kia.”

Đúng vậy. Khế Phương đã vì tình yêu mà phí hoài những năm tháng thanh xuân mạnh mẽ, phí hoài những ước mơ khao khát cháy bỏng.

Bây giờ cô không thể mãi vì tình yêu mà đến phương hướng của bản thân cũng không có. Bây giờ cô chỉ có thể sống cho chính mình, làm những điều mà chính bản thân hằng đêm ấp ủ.

Rồi một ngày mai sẽ không còn Khế Phương nấp sau Đăng Bảo bẽn lẽ. Sẽ chỉ là một Khế Phương là chính bản thân mình.