Là Tôi Bỏ Anh Rồi!

Chương 21: Dễ bị thủ tiêu




Quay trở lại gian ký túc xá của công ty. Khế Phương đưa mắt nhìn xung quanh bốn bức tường. Cái cảm giác như thể bản thân là một cô thiếu nữ đôi mươi đang e ấp hàng vạn giấc mộng đẹp lại quay trở về.

Bây giờ Khế Phương chỉ có thể sống cuộc đời do chính mình lựa chọn. Một cuộc đời mới không còn lại những tiếc nuối mới.

“Khế Phương, hôm nay cô nghỉ có chuyện gì vậy?”

Phía sau truyền lại giọng ngập ngừng êm nhẹ.

Khế Phương nhận ra người đang nép sát cánh cửa phòng. Cô ấy ở ngay gian bên cạnh, chỉ cách một tấm vách mỏng ngăn giữa giường. Thi thoảng cũng có chào hỏi qua vài câu nhưng không ấn tượng mấy.

“À, chuyện gia đình…”

Khế Phương cũng chỉ định trả lời qua loa vài câu nhưng thật không ngờ cô gái ấy lại lập tức chạy về trước mặt Khế Phương.

Hai tay nhỏ giơ thẳng chiếc bánh kem lơ lửng trước mặt Khế Phương. Ánh mắt tinh nghịch cười lớn:

“Đây cho cô! Mọi chuyện sẽ ổn rất nhanh thôi!”

Trong đầu Khế Phương khi thu tất cả những biểu hiện đáng yêu của cô gái lại thì lập tức quay mòng mòng vài câu hỏi.

Cô gái này có phải là một võ sĩ không chứ?

Với cái dáng vẻ nhí nhảnh kia khi ra ngoài đường có sợ bị bắt nạt?

Hay cô ấy sẽ chống đối lại bằng những động tác mèo cào kia?

“Hay chúng ta cùng ăn nhé!”

Khế Phương đỡ lấy chiếc bánh, ánh mắt mong chờ hướng về cô gái bé bỏng khẽ cười.

Thời gian cứ thế trôi đi, những năm tháng vội vã trôi qua tuổi trẻ cũng ngày một dịu dàng biến mất.

Khế Phương không còn là một người cô độc một mình trải qua những thăng trầm cuộc sống. Bởi vị bây giờ bên cô còn có gia đình, có người bạn cũ từ thủa xưa, những người bạn mới sẵn sàng kề bên. Và có lẽ là còn một người bạn lặng thầm vài lời hỏi thăm.

“Hôm nay cô thích xem phim gì? Lát tôi rảnh sẽ gửi qua cho.”

Dòng tin nhắn cứ đều đặn vài hôm lại phát sáng màn hình một lần.

“Phim gì cũng được, anh thấy hay thì gửi cho tôi.”

Khế Phương khẽ cười đáp lại.

Từ ngày cuối cùng Khế Phương gặp lại Dư Vu Quân thì cũng đã qua hơn hai tháng. Thứ duy chỉ để Khế Phương nhớ đến một người lạ có chút quen thuộc đó là dòng tin nhắn.

Nhưng hôm nay có chút khác lạ. Bình thường anh ta chỉ hỏi một câu và một câu Khế Phương trả lời, còn riêng hôm nay, điện thoại Khế Phương lại sáng thêm một lần nữa.

“Có thể hôm nay tôi không tìm phim sớm cho cô được. Nếu 22 giờ mà chưa thấy tôi nhắn cô cứ ngủ sớm nhé.”

Khế Phương cười.

Đâu phải cô sẽ đợi tới khi anh ta gửi rồi mới ngủ?

Nhưng có phải có chuyện gấp hay không? Tại sao chưa bao giờ Khế Phương lại có cảm giác không tốt như hôm nay?

Phải chăng là tin nhắn không được xem phim? Hay là người nhắn tin đó?

Hai tay Khế Phương bắt đầu hoảng loạn run run, từng chữ cái trên bàn phím điện thoại bình thường nhắm mắt cũng có thể viết vậy mà hôm nay chúng lại trở lên cứng đầu tới vậy?

“Anh có chuyện gì sao?”

Tin nhắn gửi đi. Không hiện lên câu trả lời.

Tất cả những thứ Khế Phương thấy được chỉ là một màn hình tối thui và dòng tin nhắn chưa xem.

“Khế Phương!…”

Bạch Đăng Kỳ đứng sát ngay bên cạnh Khế Phương nhưng có gọi như thế nào cũng không kéo được cô xuống mặt đất.

Lý Nhất Hoan bên cạnh thấy vậy liền huých vào vai Khế Phương một phát đau điếng.

Bấy giờ Khế Phương mới hoàn hồn ngó xung quanh.

“Sếp!…”

“Cô còn biết tôi là sếp cô sao? Hôm nay tâm hồn cô đang lưu lạc hướng nào? Mau gọi về đây để tôi giáo huấn cho trận.”

Bạch Đăng Kỳ thường ngày vui tính nhưng chẳng hiểu sao hôm nay lại bày ra vẻ mặt khó coi. Đến bàn tay mình cũng bị hắn dày vò bên ly cafe đá lạnh ngắt đến độ muốn bỏng lạnh.

“Khế Phương, cô có nghe thấy những gì tôi nói trước đó hay không?”

Khế Phương lắc đầu.

“Thôi được rồi, là tôi rộng lượng nên sẽ nói lại một lần. Sáng nay, sau khi cô dạy xong lớp thì thông báo cho học viên nghỉ buổi chiều. Tất cả nhân sự hôm nay được nghỉ nửa buổi và tuyệt nhiên không được bén mảng tới phòng tập. Đặc biệt là cô đấy Khế Phương.”

Vừa dứt lời Bạch Đăng Kỳ đã quay ngoắt thái độ, nhàn nhã thưởng thức nốt ly cafe.

Khế Phương cũng từng nghe vài người nhắc đến câu chuyện đột ngột được nghỉ nửa buổi như vậy nên cũng không có gì quá lạ.

Hơn nữa tâm trạng Khế Phương hôm nay cũng chẳng có mấy phần hứng thú để tìm hiểu xem cái người có thể đường hoàng bước lên sàn đấu với anh Cả là một thân bí ẩn như nào.

“Cô đã gặp qua người đó chưa?”

Khế Phương hỏi qua Lý Nhất Hoan.

“Chưa gặp. Nhưng chắc phải khủng khiếp lắm. Có thể là võ đạo khủng khiếp hoặc là một minh tinh điện ảnh tới tập luyện. Dù sao sếp không chỉ đích danh thì cũng không nên tò mò. Biết nhiều dễ bị thủ tiêu đó!”

“Vậy hôm nay tôi có thể ra ngoài đúng không?”

Lý Nhất Hoan vốn dĩ định nói thêm vài lời ngăn cấm Khế Phương bỏ suy nghĩ nhìn lén đi nhưng không ngờ tâm tình Khế Phương vốn là không đặt tại chuyện tò mò.

“Được chứ! Tan làm cô muốn đi đâu cũng được. Không nhất thiết phải đợi hôm nay đâu!”