Là Tôi Bỏ Anh Rồi!

Chương 29: Bên nhau dịu dàng




Khế Phương ngồi yên trên ghế phụ, bên cạnh vẫn là cảm giác nhẹ nhàng yên bình như lần đầu tiên cô lên xe Dư Vu Quân. Hắn ta im lặng tập trung lái xe, thi thoảng khẽ liếc mắt lại nhìn dáng vẻ mệt mỏi tựa người vào cánh cửa nhìn dòng người tấp nập của Khế Phương.

“Em có muốn nghe nhạc không?”

“Anh thích bài gì thì bật bài đấy. Em cũng không có gì đặc biệt.”

Đúng là Khế Phương không có sở thích đặc biệt nhưng cô lại không ngờ Vu Quân có sở thích đặc biệt như thế.

Hắn ta mở nhạc thiền. Cả một list nhạc Khế Phương nhìn qua cũng chỉ là mấy bài thư giãn tinh thần.

“Anh thường nghe mấy bài này sao?”

“Ừ. Công việc khá áp lực, nghe chúng để bản thân bớt tạo nghiệt.”

Khế Phương cười, một tay chống cằm hướng về phía Vu Quân chăm chú. Bây giờ cô mới thực sự để ý tới toàn bộ khuôn mặt của người đàn ông này. Dáng dấp thanh tú, mặt vuông chữ điền, sống mũi thẳng nhưng ánh mắt với hàng lông mày hoàn toàn khác biệt với những lúc cười. Giống như thể chúng được sinh ra không phải để thực hiện nhiệm vụ kéo giãn cơ mặt khi cười, mà để nghiêm nghị khi im lặng.

Xe vòng qua chiếc cổng lớn với hàng hoa hồng bao bọc trên tường. Chiếc xe đã đi qua dòng người tấp nập từ khi nào, họ đã bỏ lại những ồn ào phía sau lưng từ bao giờ mà Khế Phương lại không để ý. Cô đang mải chiêm ngưỡng dung nhan của một quý ngài vừa lên chức bạn trai.

“Đến nơi rồi, chúng ta xuống thôi!”

Khế Phương giật mình ngơ ngác, bản thân im lặng bất động tự nhìn chốt an toàn bị người ta tháo trắng trợn mà toàn thân lại không biết phản ứng.

Cô chưa kịp mở cửa xuống xe thì cánh cửa đã được một người bên ngoài mở ra. Là một người đàn ông tầm trung niên, dáng vẻ tầm 50 tuổi nhưng rất nhanh nhẹn.

“Cậu Quân đã khoẻ chưa?”

Tuy mở cửa cho cô nhưng ông ấy vẫn không thể ngừng lại sự quan tâm mà hướng đến hắn.

“Bác Khương không cần lo. Tôi nằm viện đến bây giờ là hoàn toàn khoẻ mạnh rồi.”

Nom ông bác chắc là người đã làm ở đây nhiều năm, tình cảm chủ tớ khá tốt nên vừa nghe thấy Vu Quân nói không sao mới thở phào một hơi.

Khế Phương quan sát một hồi toàn bộ bên ngoài ngôi nhà nhưng vẫn không thể nào tin nổi mắt mình. Tất cả những thứ cô có thể thu vào đáy mắt chỉ vỏn vẹn một chữ: lớn. Rất lớn. Căn nhà xây theo phong cách mang hơi hướng cổ điển với những lớp gỗ mang hương trầm ấm vương trên người Vu Quân quen thuộc. Không khí bên ngoài hoàn toàn được bao bọc bởi vô số hàng bạch trinh biển tươi mát dịu mướt. Những ống hoa dài vươn nhau rủ cánh ngọt ngào đong đưa trong ánh nắng.

“Sao trước cửa nhà lại trồng nhiều cây bạch trinh vậy? Sao không trồng thêm hoa giống như ngoài tường cổng vậy anh?”

Khế Phương có chút tò mò.

“Nếu em thích sau này có thể trồng thêm.”

Khế Phương đỏ ửng mặt không thèm trả lời. Rõ ràng là câu hỏi, vậy mà hắn lại có thể biến thành câu chuyện khác như thế sao?

Hàng bậc cửa một thân gỗ trầm. Đúng là bước trên tiền hoàn toàn khác với bước trên sỏi đá.

Gian nhà lớn lấp lánh bầu không gian ấm cúng nhưng đầy rực rỡ của ánh đèn pha lê cầu kì thành chùm lớn hoà quyện với ánh phản chiếu gỗ mịn tạo sắc trầm nhẹ. Mùi hương trầm nâu ấm nhưng có phần nhẹ sắc càng làm con người ta muốn dừng chân mãi không rời.

“Chú Khương, anh Chính tới đây sao?”

Dư Vu Quân gương mặt có chút trầm xuống, hạ giọng lên tiếng hỏi người đằng sau.

“Đúng vậy! Cậu ấy tới đây mấy lần nói muốn nấu chút đồ bổ mang tới viện cho cậu.”

“Lần sau anh ấy có tới thì chú nhớ trông chừng cẩn thận. Hơn nữa không để anh ấy thay hương lung tung.”

“Nhưng em thấy mùi hương này khá hợp mà, hơn nữa cũng dễ chịu hơn mùi nồng anh hay dùng.”

Khế Phương chỉ là bản thân thấy sao nói vậy.

Nhưng câu nói vừa xong đã thấy bất giác lạnh toát sống lưng. Không gian giữa 3 người lặng xuống một nhịp còn nghe rõ từng tiếng đồng hồ trên tường thay đổi.

Dư Vu Quân giãn cơ mặt, cao hứng:

“Vậy chú để hương này. Còn hương cháu hay dùng thì đặt trong phòng làm việc. Chắc nơi đó em sẽ để riêng cho anh chứ?”

Hắn ta quay sang Khế Phương như một đứa trẻ nũng nịu muốn cầu xin đồ chơi mới. Dáng vẻ khác hẳn khi nãy.

Khế Phương chỉ khẽ cười không nói.

Cô mới đến đây lần đầu, đâu phải cái gì cũng lên tiếng như vậy. Hơn nữa mọi chuyện vẫn chưa hề chắc chắc.

“À, để cháu giới thiệu.”

Bây giờ Dư Vu Quân mới chú ý bản thân đã quên chuyện quan trọng, vội vàng kéo Khế Phương quay lại trước mặt chú Khánh:

“Đây là Khế Phương vợ chưa cưới của cháu. Từ bây giờ cô ấy chính là một phần của nơi đây. Bất kẻ khi nào cô ấy muốn làm gì đều có thể tuỳ ý.”

Chú Khương vừa nghe xong suýt đã lớn tiếng ôm bụng cười một trận thật sảng khoái may mà kịp bụm tay che miệng lại. Nhưng trên gương mặt vẫn không dừng lại được những đường gân cố nén nhin.

“Vâng, thưa cậu. Vâng, cô Phương.”

Mãi một lúc lâu sau chú Khương mới có thể hoàn hồn mà cất tiếng.

“Cô cậu có cần gì cứ căn dặn, tôi ra ngoài có chút chuyện.”

Khế Phương nhìn theo bóng lưng già dặn biến mất, mới định thần chưa kịp lên tiếng đã bị chặn trước:

“Chú ấy chắc định đi gọi điện cho anh Cả. Sau này nếu em đến đây thì thường xuyên nói chuyện với chú ấy. Dù sao một thân đơn độc không người bầu bạn cũng rất cần an ủi.”

- Còn anh thì không giỏi chuyện đó.

Dư Vu Quân đặt lại câu cuối trong lòng.

“Đây là nhà chúng ta. Trước khi em chuyển đến chỉ có một mình anh với chú Khương cùng vài người giúp việc. Bên tầng trên là phòng ngủ và làm việc. Ờ, chúng ta có thể ngủ chung phòng, anh sẽ thay đổi lại chút thiết kế để em dễ chịu. Còn dưới góc phòng bếp kia là phòng ngủ cho khách. Thường khi anh Cả qua sẽ ngủ ở đó.”

“Sao phòng ngủ cho khách mà anh lại dựng trong góc vậy? Như vậy có phải không quý khách sao?”

Khế Phương hơi ngạc nhiên với kiểu thiết kế bủn xỉn như này mới hỏi lại.

“Đây là không gian riêng của chúng ta. Có thêm người thì không phải cho một chút là được rồi sao?”

Hết nói nổi luôn. Đây là cái suy nghĩ gì vậy chứ? Cả gian nhà to tổ chảng như vậy mà làm như không gian riêng ọp ẹp chi?

Nhưng Khế Phương loát lại, cái gì mà hai người chung phòng? Hai người còn chưa cưới, mới hẹn hò mà hắn đã tính tới chung phòng luôn sao?

Khế Phương đỏ bừng mặt, quay chủ đề khác:

“Dạo này em mới nhận công việc mới. Chắc thời gian hẹn hò của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng lớn. Anh sẽ không giận chứ?”

“Anh sẽ thường xuyên nhắn tin cho em. Khi nào em rảnh có thể trả lời. Khi nào tiện có thể cùng nhau ăn cơm. Công việc của anh cũng tương đối thôi.”

“Vâng ạ.”