Là Tôi Bỏ Anh Rồi!

Chương 62: Thêm người hợp tác hay thêm tình địch?




Khế Phương nằm lặng im trong vòng tay của Dư Vu Quân. Hôm nay cô cảm thấy thật sự rất là mệt mỏi cần một người đến nương tựa vào thật may quá có Dư Vu Quân ở đây. Khế Phương thì thầm:

"Tại sao cục bông nhỏ của em lại bị cạo hết lông?"

Dư Vu Quân cười tươi ôm chặt khế Phương vào lòng hai tay vuốt nhẹ mái tóc bồng bềnh màu nâu sẫm:

"Anh bị dị ứng với lông mèo. Từ trước đến bây giờ chưa hề nuôi thú cưng trong nhà nhưng em thích thì anh để lại."

Khế Phương trong lòng tràn đầy nghi hoặc hỏi lại:

"Anh không nói dối em chứ?"

"Trông anh giống có khả năng nói dối lắm hay sao? Anh thực sự bị dị ứng."

Dừng lại một lát, Dư Vu Quân lại tiếp tục lên tiếng:

"Lúc trước khi em rời đi anh từng bị lên cơn hen một lần. Sương Phong đã cạo hết lông mèo và từ đó trở đi nó không hề còn lại một cọng lông nào nữa luôn."

Khế Phương vòng tay trong lòng ngực Dư Vu Quân áp sát khuôn mặt bé nhỏ nũng nịu:

"Vậy Anh có muốn em đem cục bông nhỏ đi hay không? Em thực sự muốn nuôi nó mỗi khi anh đi làm không có ai ở nhà nói chuyện thì em có thể ôm cục bông nhỏ vào trong lòng như thế sẽ cảm thấy ấm áp hơn."

Dư Vu Quân xoa đầu cô gái bé nhỏ trong lòng tươi cười trả lời:

"Em nói như vậy là muốn mang nó đi hay là không muốn?"

Khế Phương lại tủm tỉm cười trong hả dạ. Hai người lâu lắm rồi mới có thể nói chuyện thỏa mái như thế này. Nếu ngày trước không xảy ra những hiểu lầm đáng tiếc thì có lẽ quãng thời gian tươi đẹp của hai người đã kéo dài từ rất lâu rồi.

Thế Phương vừa lim dim một hồi chưa kịp chìm vào trong giấc ngủ đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

"Alo! Chuyện gì vậy?"

"Cậu Makky đã chủ động liên hệ trước! Cậu ấy nói rằng ngày mai chúng ta có thể gặp mặt bàn về việc ký kết hợp đồng."

Sương Phong ở đầu dây bên kia một hơi nói hết toàn bộ câu chuyện. Hắn cũng biết bây giờ trời đã quá khuya việc đánh thức chủ tịch như thế này quả là không thỏa đáng. Hơn hơn nữa lâu lắm rồi Chủ tịch của hắn mới có thể ôm mỹ nhân vào trong lòng và yên một giấc ngủ ngon như vậy.

Dư Vu Quân nhạt ý hỏi lại một lần nữa:

"Như vậy là xong rồi sao? Hết chuyện rồi đúng không?"

Không để Sương Phong đầu dây bên kia trả lời, Dư Vu Quân đã tập lập tức dập tắt máy. Hắn vòng lại tay kéo khế Phương vào trong lòng ôm chặt. Đêm nay hay những đêm khác thôi chỉ cần như vậy là quá đủ rồi.

Khế Phương hỏi lại trong mơ màng:

"Nửa đêm như vậy Sương Phong có chuyện gì?"

"Một bán hợp đồng chắc chắn ngày mai có thể được ký kết."

Khế Phương nghe vậy cũng chẳng buồn hỏi thêm cô nữa, trực tiếp dúi mặt vào trong lòng Dư Vu Quân ngủ thiếp đi.

Mới sáng hôm sau cô bị gọi dậy bằng một âm thanh dịu dàng của tình yêu nhẹ nhàng nóng bỏng. Dư Vu Quân đặt lên nụ hôn ấm áp:

"Em yêu buổi sáng đầy ngọt ngào!"

Như thế này có phải là quá lãng mạn rồi hay không? Dư Vu Quân bình thường mà cô biết chỉ là một người dịu dàng điềm đạm nhưng hôm nay có vẻ như đã bị một tình yêu mạnh mẽ chiếm hữu toàn bộ và không thể nào kìm hãm tới mức sến sẩm. Khế Phương hôn nên môi Dư Vu Quân nụ hôn ngọt ngào:

"Anh dậy sớm như vậy có phải là đang chuẩn bị hợp đồng hay không?"

"Đúng vậy hôm nay anh sẽ gặp một người trong ngành trang sức. Em có muốn tới tham dự cùng không? Với tư cách là người đại diện của công ty."

Chuyện tuyển Thế Phương thành người đại diện trang sức của công ty Vạn Kim, Dư Quân cũng đã từng cân nhắc qua nhưng đến bây giờ mới có thể nói cho cô biết. Đây không phải là về vấn đề tình yêu hay là hôn nhân trong tương lai chỉ là hắn cảm thấy cô thực sự hợp với vai trò này.

Rất nhanh chuông đồng hồ đã điểm 9:00 sáng. Phòng họp không một tiếng động chỉ có nghe thấy tiếng thở dài từng nhịp từng nhịp chờ đợi người quan trọng xuất hiện. Dư Vu Quân nhìn lại đồng hồ trên tay hỏi Sương Phong:

"Cậu ta có thói quen đến trễ?"

"Tôi không chắc lắm. Nhưng nghe trợ lý nói có thể cậu ấy sẽ đến muộn một chút do từ quê ra tắc đường."

Dư Vu Quân im lặng nhìn lại bản thiết kế đã yên lặng trên mặt bàn. Rồi lại nhìn lại chỗ Khế Phương, không biết đến bao giờ cô ấy cũng mới tới. Hai người này quả thực có năng khiếu làm cho hắn điềm tĩnh cũng phải trở nên khó chịu.

Nhưng nhanh chóng ngoài hành lang truyền lại tiếng bước chân vang dội. Tiếng bước chân truyền lực mạnh mẽ khỏe khoắn của một thanh niên cương trực cứng rắn. Makky xuất hiện trước mặt Dư Vu Quân không cầu kỳ không bóng loáng Nhưng thực sự để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người nhìn.

Dư Vu Quân nhìn lướt qua một lượt mới quay sang Sưong Phong ngạc nhiên:

- Không phải mấy tên theo chủ nghĩa sáng tạo thường đầu tóc lòe loẹt hay quần áo chỉnh chu sao tại sao tên này trên đầu còn không có lấy một sợi tóc?

Makky thấy vẻ mặt kỳ lạ này mà có nhiều phần khó chịu nên trực tiếp đưa một tay vuốt mái tóc không còn yên vị trên đầu:

"Ngài là Chủ tịch Vạn Kim? Hân hạnh quá!"

Dư Vu Quân thấy dáng vẻ này cũng đưa tay ra trực tiếp nắm lấy. Nhìn qua có thể cảm nhận rằng hai người đang bắt tay nhưng thực chất chính là một cuộc gọi sức không hề có một chút nhường nhịn nào ở trong đây. Dư Vu Quân vừa chiếm được thế ưu nhưng Makky cũng không hề nhượng bộ hắn cũng nhanh chóng lấy lại được địa vị đẳng cấp của chính bản thân mình. Cuộc gặp mặt mới bắt đầu nhưng cái bắt tay đã kéo dài tới tận 10 phút chưa có dấu hiệu dừng lại. Sương Phong thấy sự chẳng lành bèn lập tức lên tiếng ngăn cản:

"Bắt tay làm nóng không khí như vậy cũng quá đủ rồi nhỉ Vậy chúng ta có thể ngồi xuống từ từ bàn bạc về chuyện hợp đồng hay không?"

Bây giờ hai người trước mặt mới chịu buông tay nhau ra nhưng ánh mắt lại nhìn nhiều phần khó hiểu. Makky vắt chéo chân ngồi xuống ngay trước mặt Dư Vu Quân điềm tĩnh:

"Nghe nói ngày đây không những có tài mà còn có cả lực bây giờ gặp mặt quả thực không sai."

Dư Vu Quân nhăn mặt nhưng vẫn cố tạo nét giả bộ tươi cười:

"Không dám là tôi đã đánh giá quá thấp về những người trong ngành sáng tạo của cậu đây. Tôi từng nghĩ những người sáng tạo thì chỉ cần ngồi yên một chỗ không hề chú ý đến thể lực nhưng hóa ra mọi chuyện chỉ là một hiểu nhầm."

Makky quạt đầu mấy lần tỏ ý hiểu đây cũng không phải là một câu chuyện kỳ lạ gì cả trong giới sáng tạo ngày thường. Vì gặp nhiều nên thành quen có khi nếu bàn hợp tác mà không gặp những cảnh này sẽ cảm thấy quá khó chịu.

Makky không lập tức liếc qua bản hợp đồng trên bàn mà vòng vo ý:

"Tôi có một thiên nga đen giữa bầu trời lung linh ánh sáng nhưng Ngài đây nghĩ sao nếu như một ngày một Thiên Nga Trắng sẽ phá vỡ tất cả?"

Dư Vu Quân nhớ lại bản thiết kế hôm trước mình đã từng lướt qua. Đó là thiên nga đen sao? Giữa bầu trời lung linh ánh sao đó thực sự là thiên nga mà là một thiên nga đen? Một bầu trời đen mà có thể nhìn thấy một thiên nga đen quá là nực cười!

Dương vô Quân với lấy tách cà phê trên tay từ từ thưởng thức:

"Tôi không nghĩ thứ Cậu đang nhắc tới là một thiên nga đen. Một bầu trời lung linh ngàn vạn ánh trăng sáng có thể soi rõ một thiên nga chỉ có thể là một thiên nga đang bay giữa bầu trời lung linh bằng đôi cánh phát sáng!"

Makky cười thầm trong lòng với lấy tách cà phê trước mặt:

"Ngài nghĩ sao về những cây thông?"

"Tôi không thích chúng lắm nhưng nếu như một người nào đó thích tôi có thể suy xét lại. Tôi là một người làm ăn nên chuyện kiếm tiền sẽ là mục đích yếu."

Makky chỉ cười không nói thêm lời nào rồi trực tiếp với lấy bản hợp đồng trên bàn lướt qua một lượt.

Khế Phương kéo theo Lý Nhất Hoan chạy lại thang máy không ngờ mọi chuyện lại muộn như thế. Cô không nghĩ rằng ngày hôm nay cô có thể đến trễ một cuộc họp quan trọng như thế này. Đứng trước cánh cửa phòng yên lặng Khế Phương nhìn vào bên trong không có một động tĩnh chỉ thấy bóng dáng của bốn người đang ngồi yên lặng nghiên cứu giấy tờ. Nhưng ngoại trừ Dư Vu Quân và Sương Phong thì có phải bóng lưng còn lại trông rất quen thuộc hay không?

Chẳng cần nghĩ nhiều Khế Phương lập tức quay người đến khu pha chế pha lấy bốn tách cà phê đặt lên trên khay mỉm cười uyển chuyển bước vào bên trong gian phòng họp lớn:

"Cà phê mới pha, mọi người thưởng thức!"

Khế Phương lướt qua người đàn ông ngồi đối diện với Dư Vu Quân. Tên này Khế Thương Vỹ sao? Sao hắn ta lại ở đây? Sao có thể đến một nơi như thế này, trong chính một buổi họp quan trọng như vậy? Chẳng lẽ nó là Makky?

Khế Phương nhìn chằm chằm không chịu buông ánh mắt. Makky cảm giác không thoải mái cũng nhìn lại. Bốn mắt nhìn nhau cười tươi.

"Cậu..."

"Cô..."

Dư Vu Quân ngước mắt lên thấy hai người mà cảm thấy khó chịu. Hắn ta nghi hoặc hỏi:

"Hai người biết nhau sao?"

Makky cảm thấy không đúng lắm, lại nhìn qua Dư Vu Quân. Ánh mắt hắn ta nhìn Khế Phương không giống với một ánh mắt của sếp lớn nhìn nhân viên mà có chút pha tạp khó hiểu:

“Không quen! Sao tôi có thể quen một mỹ nữ như vậy?”

Khế Phương nghe vậy mà tức nổi bong bóng mắt. Tên điên này lại định làm trò quái đản gì vậy? Không quen sao? Có thể không quen thật sao?

Khế Phương lắc đầu nhìn lại người ngồi trước mặt hỏi Dư Vu Quân:

"En đến muộn không biết mọi người đã họp tới đâu rồi? Anh có thể giới thiệu lại cho em người trước mặt có phải là Makky không?"

Makky đứng dậy với tay khế Phương xoa xoa mu bàn tay dịu dàng ân cần, ánh mắt tràn đầy tình mê hoặc trả lời:

"Để tôi tự giới thiệu bản thân với mỹ nữ này. Tôi tên Makky là nhà thiết kế chính của Vạn Kim bắt đầu từ bây giờ.”

Khế Phương cũng nắm chặt bàn tay thô ráp kia vào trong lòng tươi cười:

"Rất hân hạnh được gặp cậu! Hi vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.”

Lời nói cử chỉ của Khế Phương và người đàn ông trước mặt này khiến cho Dư Vu Quân không một chút nào hài lòng. Hắn ta nhìn vào hai người rồi lại nhìn sang bản hợp đồng, đây có phải là một mối quan hệ không nói trước nào đó, một mối quan hệ mà hai người này đã biết nhau từ trước nhưng hắn ta một người mà Khế Phương yêu lại không hề biết chuyện gì đang xảy ra.

Buổi họp cuối cùng cũng đã kết thúc thành công Khế Phương đưa Makky ra ngoài sảnh. Đến khi tất cả mọi người đi hết Khế Phương mới xoay người lại nhìn vào tên em trai trước mặt hét lớn:

"Giỏi lắm! Bây giờ là người nổi tiếng rồi không cần phải nói trước với chị một câu.”

Cậu ta bám lấy tay Khế Phương nũng nịu:

“Là em không có số của chị đấy! Chị cho em số của chị đi!”

Qua lớp kính trong suốt bên bàn làm việc, Dư Vu Quân nhìn ra bên ngoài đã thấy hai người chụm đầu vào nhau tíu tít trao đổi điện thoại rồi cười lớn nói chuyện. Đây có thể là không quen biết từ trước, nhưng cũng không thể nhanh chóng làm quen tới mức như vậy! Có phải quá nhanh hay không? Hơn nữa, hai người mới quay lại bên nhau hoá giải hiểu lầm, chẳng nhẽ chỉ vì sự xuất hiện của một tên được thuê tới mà hai người mất đi nhau?

Dư Vu Quân cau có mặt mày, muốn bước ra nhưng lại không thể, muốn yên tĩnh suy nghĩ nhưng lòng lại như lửa đốt không yên.

Hắn ta sắp có một tình địch mới hay sao?