Là Tôi Bỏ Anh Rồi!

Chương 88: Váy cưới




Mặc dù lời nói của Makky có thể tịnh lại chút tinh thần cho tất cả mọi người nhưng với vấn đề mà chỉ còn 4 tiếng để giải quyết như thế này thì lại là một câu chuyện hoàn toàn khó khăn.

Bởi hơn ai hết đều có thể nhìn thấy trên nét mặt của tất cả mọi người ở nơi đây đều hiện lên một sự thật là không thể thay đổi.

Một cổ đông trong công ty đập tay xuống bàn nhìn Lý Nhất Hoan và Ngải Huế mới tức giận mà lên tiếng:

"Mấy người làm ăn như thế này đấy hả? Mang danh là một công ty lớn vậy mà lại làm ăn không có đầu có cuối không hề biết chỉnh chu như vậy sao? Nếu như buổi triển lãm ngày hôm nay không thể diễn ra được thì sự tổn thất này mấy người bù đắp như thế nào đây?"

Vừa nói xong ông ta lại nhìn vào mắt của Khế Phương mà thêm tức giận:

"Cô tháo ngay bộ trang sức trên cổ mình ra ngay! Bây giờ trang phục không có thì diện những thứ trang hoàng như thế kia để làm gì? Chỉ làm thêm mất mặt thôi."

Khế Phương cùng Lý Nhất Hoan đều một mực im lặng không dám hé răng lấy nửa lời. khế Phương chỉ lặng lẽ tháo chiếc vòng cổ đặt lại trên người của manơcanh. Bây giờ cô có một mực giữ nó lại trên cổ thì cũng không hề có giá trị gì nữa.

Makky nhìn thấy tình huống lưỡng lự khó xử như thế mới chỉ tay thẳng mặt người đàn ông đang lớn giọng hung dữ trong văn phòng mà quát lớn:

"Không phải chỉ là một bộ trang phục thôi hay sao? Tôi sẽ làm, tôi sẽ thiết kế, tôi sẽ may! Gọi tất cả những người có thể giúp được tới đây. Tôi không tin rằng tất cả kinh nghiệm làm trang sức của tôi trong vòng 4 tiếng này không thể may ra được một bộ trang phục phù hợp."

Khế Phương cũng như tất cả mọi người ngồi trong văn phòng ngay bây giờ đều mắc chữ o mồm chữ a mà ngạc nhiên không nói thành lời. Makky là người thiết kế trang sức, cậu ta thì làm sao có thể hiểu gì về thiết kế thời trang được? Nhưng trước cái sự bảo vệ này của người em trai cũng có thể khiến cho Khế Phương hiện nụ cười tươi ngay trên khuôn miệng hạnh phúc.

"Makky! Cậu không..."

"Không được đâu!"

"Đừng nói như vậy..."

"Hay là chúng ta liên lạc với nhà thiết kế khác?"

Trong văn phòng vừa nghe thấy lời nói của Makky, tất cả mọi người đều mau chóng hiện lên những lời nói khuyên ngăn ngay lập tức đồng thanh cùng có rõ ý hướng.

Nhưng đến bây giờ Dư Vu Quân là người từ đầu đến cuối im lặng mới lên tiếng:

"Không cần phải phiền phức gọi thêm nhà thiết kế làm gì! Tôi có sẵn một bộ trang phục rồi! Chúng ta bây giờ chỉ có thể đánh cược vào bộ trang phục đó thôi!"

Lời nói của Dư Vu Quân ngay lập tức khiến cả bầu không khí trầm lặng mà thở phào nhẹ nhõm. Gương mặt của mọi người cũng nhanh chóng giãn nở ra mà hình thành nên những tiếng vui tươi. Nó như chiếc phao cứu sinh cho tất cả mọi người đang lênh đênh trên biển lớn giữa muôn trùng sóng gió ập tới đầu.

Khế Phương nhìn Dư Vu Quân, ánh mắt có nhiều phần ngạc nhiên pha lẫn những hỗn tạp của dư vị khó hiểu.

Hắn ta từ bao giờ mà lại có riêng một chiếc váy của nữ nhi như thế?

Mặc dù bây giờ đây là chuyện khá tốt nhưng xét về nhiều phương diện lại vô cùng đáng ngờ. Để một người đàn ông có thể giữ lại chiếc váy của phụ nữ bên người thì chắc hẳn người con gái đó phải vô cùng quan trọng. Mà Khế Phương lại không hề biết về chuyện đó!

Ánh đèn pha lê sáng rực soi sáng cả khắp hội trường sân khấu hoành tráng. Người xem đông đúc tấp nập, những biển hiệu băng rôn, những ánh đèn neông đề tên của những minh tinh hàng đầu trên khắp cả nước đều tụ tập về đây. Không khí nhiều phần ngột ngạt nhưng lại nhiều phần tươi vui. Vì đêm nay không những là một đêm quan trọng mà còn là một đêm so tài giữa tất cả những công ty, so tài giữa tất cả những minh tinh đứng đâu và cả những bộ trang sức, những nhà thiết kế ngay đằng sau ánh hào quang rực rỡ trên sân khấu đó.

Biển hiệu tên của Khế Phương là vô cùng lớn, hầu như bao trùm khắp tất cả bầu không gian ngay bên dưới. Khế Phương vẫn như mọi khi, vẫn đứng từ trên tầng thượng nơi cao nhất mà phóng tầm mắt xuống bên dưới nhìn về khoảng không tĩnh lặng kia. Thứ cô đạt được trong những tháng ngày qua, trong cả cuộc đời này bây giờ thực sự cần phải chiêm ngưỡng. Nơi phía xa xa bên ngoài Trường Thành kia là một Hà Dương vẫn còn đang tĩnh lặng chìm vào trong những màn đêm nhẹ nhàng yên ắng.

Bây giờ trong lòng của Khế Phương chí ít vẫn còn hiện lên cái khung cảnh tàn nhẫn trong gia đình nhà họ Trịnh ấy. Nếu như không phải ngày đó Tĩnh Nhi cướp Trịnh Đăng Bảo khỏi tay của cô, ngày đó nếu như không phải Trịnh Đăng Bảo lạnh lùng đẩy cô vào bước đường cùng thì bây giờ có lẽ Khế Phương cũng không thể đứng được trên đỉnh vinh quang. Tất cả mọi chuyện cô trải qua đều là những nguyên nhân phát triển tích cực cho bây giờ, chí ít tên chồng cũ tàn nhẫn cũng là một người có công rất lớn trong những tháng ngày để cho cô có thêm nghị lực đi tới tận đây.

Tiếng pháo nổ, tiếng sâm banh mở vang báo hiệu buổi triển lãm đã được bắt đầu.

Nhân viên trong phòng hậu kỳ đã chạy tới hốt hoảng dừng trên sân thượng nhìn thấy Khế Phương mà vui vẻ hớn hở ra mặt:

"Cô Khế! Cô nhanh vào sau cánh gà chuẩn bị thôi! Trang phục đã được đưa tới rồi! Tuy cô là Vedette nhưng lại là người quan trọng nhất trong hôm nay! Tuyệt đối không thể có bất kỳ chuyện gì xảy ra được!"

Khế Phương thở dài một hơi nhìn xuống đám đông bên dưới rồi nhanh chóng bước chân theo nhân viên hậu kỳ đi về phía sau cánh gà.

Ngồi bên trong chuẩn bị thêm 3 tiếng đồng hồ nữa thì buổi triển lãm mới đến hồi kết thúc. Khế Phương đứng dậy để cho tất cả nhân viên hậu kì trang điểm nhanh chóng sửa soạn lại một lần nữa thật chỉnh chu lại bộ trang phục mới bước ra.

Ánh hào quang bên phía đối diện Dư Vu Quân mặc lên mình bộ vest lịch sự, trên ngực cái đóa hoa hồng tươi thắm, tươi cười ra mặt với Khế Phương.

Nhanh chóng những tiếng reo hò ở bên dưới phá vỡ ngay cái không gian ngượng ngùng của hai người, Khế Phương có chút ngạc nhiên trong lòng run lên những phần khó tả. Cô đưa mắt nhìn ra bên dưới rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, đặt lại nụ cười trên môi, sải những bước chân thon dài uyển chuyển dứt khoát trên sàn diễn, bước tới mặt đối mặt với Dư Vu Quân.

Hắn ta lập đưa tay ra bên hông chờ đợi Khế Phương đưa tay ra.

Ngay lập tức ở phía bên dưới vang lên những tiếng hò reo đến chấn động cả gian triển lãm:

"Người kia có phải là mẫu nam mới của công ty Vạn Kim không? Sao bây giờ tôi mới nhìn thấy lần đầu?"

"Nhưng mà phải công nhận anh ấy đẹp trai thật đó! Ước gì có thể chạm tay được...nhiều hơn."

"Nhưng phải công nhận nhìn hai người này như trình diễn trang phục váy cưới trong ngày trọng đại vậy đó, không hề giống với buổi triển lãm trang sức!"

"Nhưng nhìn hai người trông đẹp đôi như thế này. Nếu như họ mà có thực sự lấy nhau thì tôi cũng sẽ hết mình mà ủng hộ."

...

Cả một bầu trời pháo đỏ, một bầu trời tiếng hò reo đến chấn động cả lòng người. Cả những lời chúc phúc cho chiếc váy cưới xinh đẹp mà Khế Phương đang mặc trên mình. Những người hâm mộ gần như dán mắt không rời vào cả hai người đẹp đôi tới mức chấn động không thể kìm hãm lại những niềm vui sướng, càng ngày càng phấn khích.

Nhan sắc không phải chuyện đùa của Dư Vu Quân chẳng mấy chốc đã khiến biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ mỏng manh ở bên dưới phải nhanh chóng tan chảy. Thậm chí có người còn nhanh chóng tự nhận hắn ta sẽ là người chồng tương lai của mình. Bởi vì mỗi bước chân uyển chuyển của Khế Phương cũng như rắn chắc của Dư Vu Quân vừa đi tới đâu đã lập tức nghe thấy cả bầu trời tiếng 'chồng ơi' vang dội.

Khế Phương vừa nghe thấy đã không thể nín được cười nhưng vẫn phải cố tỏ ra bộ mặt nghiêm túc mà thì thầm sang bên tai:

"Hôm nay có khi anh phải thuê nguyên một dàn xe container để chở vợ về rồi!"

"Nhưng anh mà thuê nguyên một dàn xe như vậy, em làm sao có thể ngồi được hết? Chẳng lẽ cứ đi được một đoạn em lại nhảy sang cái xe khác để ngồi sao? Như vậy có phải không hay lắm? Hay là chúng ta cứ ngồi trên xe của anh mà về thẳng nhà vẫn còn thoải mái."

Khế Phương chỉ muốn nói đùa một chút thôi nhưng ai ngờ cái tên này lại lúc nào cũng bày ra cái dáng vẻ thật chân nhất.

Đi trên sàn diễn được một nửa lớn Dư Vu Quân mới siết chặt tay Khế Phương lại, bàn tay to lớn lắm lấy khế Phương mới cúi xuống bên dưới ấp cũng một lúc mà nói:

"Anh muốn tạo cho em một bất ngờ. Nhưng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, bây giờ thì không thể nào mà làm em bất ngờ được nữa rồi!"

Trong phòng chờ lúc chiếc váy chưa được vận chuyển tới, Khế Phương đã rất tò mò, chỉ nghĩ rằng là một bộ trang phục cầu kỳ nào đó mà Dư Vu Quân có thể chú tâm thì chắc chắn sẽ vô cùng tuyệt vời. Nhưng tới khi bộ trang phục được đưa tới trước mặt, Khế Phương đã không thể kìm lòng mà rơi ra những giọt nước mắt hạnh phúc, đến bây giờ cũng vẫn như vậy.

"Em...chưa từng hết hạnh phúc!"

Đúng vậy từ khi cô quen Dư Vu Quân tới bây giờ, đối diện với hắn là những tháng ngày cuộc sống đều ngập những màu hồng tươi hạnh phúc. Chưa bao giờ Dư Vu Quân có thể khiến cô phiền lòng, dù chỉ là một chút. Đối với hắn Khế Phương chính là cả một bầu trời, là cả một tương lai sánh bước phía trước.

"Anh nghĩ rằng sau khi công bố chuyện chúng ta đã đăng ký kết hôn với nhau thì sẽ tổ chức đám cưới. Chiếc váy này chính là anh đã dặn người thiết kế theo số đo của em. Nhưng không ngờ bây giờ nó lại bị tất cả mọi người nhìn thấy trước rồi."

Từng lớp váy bông bên, Khế Phương tựa như nàng công chúa trong câu chuyện cổ tích ở xứ sở sương mù mà bước trên sân khấu bước, trên những tầng lớp cánh hoa hồng tươi trải dài trên sàn diễn cũng như là đang trải dài trong cuộc sống tương lai của cô. Mỗi bước đi đều tràn ngập những dư vị của hạnh phúc và cả những tiếng hân hoan tiếng vỗ tay chúc mừng và cả những ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả mọi người xung quanh.

Bộ trang sức lấp lánh hòa mình vào những viên pha lê trong suốt tinh sảo gắn trên từng lớp váy mà ẩn hiện trong ánh đèn sáng rực. Bộ trang sức mà khế Phương đeo trên mình ngày hôm nay quả thực nếu như không phải trình diễn cùng với chiếc váy cưới trắng tinh này thì cũng khó có thể tỏa sáng được hết cái vẻ đẹp vốn có của nó.

Dư Vu Quân đưa Khế Phương tới điểm cuối của sàn trình diễn nhưng toàn thân không cự tuyệt muốn buông tay cô ra dù chỉ một chút, ánh mắt không thể nào rời khỏi được Khế Phương mà đầy thâm tình ẩn ý.

Khế Phương mới hiện lên nụ cười tươi tắn:

"Đợi tới khi chúng ta giành được giải quán quân thì em sẽ chỉ mặc cho mình anh ngắm thôi! Được không?"

Dư Vu Quân nghe câu nói của Khế Phương mặc dù trong lòng có chút hoảng loạn nhưng gương mặt lại cố tỏ vẻ trấn tĩnh, nhưng vẫn không thể nào qua được ánh mắt của những kẻ si tình, ngay lập tức đỏ bừng mặt mà chạy vội sau cánh gà.