Lạc Hoang

Chương 10: Khách không mời mà đến




Vào mỗi ngày cuối tuần gần đây, Tương Kiều dường như trở nên bận rộn hơn vì có thêm công việc cho nàng là dạy Hoàng Chiêu. Những cuộc hẹn vui chơi của bạn thân cũng được nàng từ chối khéo léo. Bình thường lúc trước, ngoài dạy trên trường, mỗi tuần vào hai tối ngày lẻ nàng đến trung tâm luyện thi dạy thêm cho các em học sinh khác, cuối tuần là thời gian nàng nghỉ ngơi, hò hẹn với bạn bè. Nhưng kể từ ngày hôm nay, cuối tuần của nàng lại dành cho Hoàng Chiêu, hôm nay cũng là ngày đầu tiên Hoàng Chiêu ghé đến nhà của nàng.

Sau giờ tan học sáng, Tương Kiều có gặp Hoàng Chiêu tại trường và gửi nàng địa chỉ nhà. Còn nhẹ nhàng nhắc Hoàng Chiêu ngày hôm nay là buổi học thêm đầu tiên, Hoàng Chiêu đón nhận địa chỉ rồi khẽ gật đầu đồng ý. Chiều tối đến, Tương Kiều sắp xếp tươm tất phòng sách để sẵn tài liệu học tập hôm nay. Tiếng chuông cửa vang lên, Tương Kiều vội bước ra mở cửa, không ngờ người tới không phải là Hoàng Chiêu mà là cô bạn thân mấy tháng rồi nàng không gặp. Không hiểu sao hôm nay cơn gió nào lại đưa người đến đây, vẻ mặt rạng rỡ đón chào của Tương Kiều bỗng trở thành ánh nhìn liếc ngang. Nàng cất giọng nói như nữa đùa nữa trách:

- Là cậu sao? Tự dưng đến không báo trước?

Cô gái đứng trước cửa với một thân váy ngắn năng động, mang đôi giày cao gót mười phân, tay khoác túi LV đời mới nhất, đeo kính mát râm nhạt cùng làn môi son đỏ tươi, khoé miệng cong cong, tay nhẹ lấy mắt kính ra rồi nhìn vào người đối diện.

- Là không chào đón sao? Có gian tình bên trong?

Người vô tình không mời mà đến này là bạn thân của Tương Kiều tên An Nhiên, nghề nghiệp làm trong mảng truyền thông sự kiện, tính cách có hơi quái đảng trái ngược hoàn toàn với bản tính hiền dịu ôn nhu của Tương Kiều. Để nói làm sao hai người trở thành bạn thân là một câu chuyện dài sẽ được nhắc đến sau.

Tương Kiều nghe An Nhiên nói vậy liền gừ nhẹ:

- Gian tình nếu có cậu sẽ thấy được sao? (ánh mắt Tương Kiều cũng mang ít phần trêu ghẹo)

An Nhiên cười cười rồi đẩy cửa vào, gạt nhẹ người đang đứng chắn cửa bước vào một cách ung dung tự tại rồi đột ngột ngoái người nhìn Tương Kiều và nói:

- Không có thì tốt, mà có thì cũng không sao.

An Nhiên bước vào, tự động tới tủ lạnh lấy một chai nước mát lạnh, nàng quay người tới ngồi chễm chệ trên ghế sofa nhìn Tương Kiều gõ gõ vào vị trí kế bên ngầm ý kêu Tương Kiều tới ngồi cạnh. Tương Kiều lắc lắc đầu rồi đóng cửa đi đến gần nàng.

- Cậu vẫn chưa nói cho tớ biết vì sao lại tới đột ngột như vậy? Có chuyện gì sao?

An Nhiên quét mắt nhìn Tương Kiều rồi mở lời:

- Cũng có mà cũng không. Dạo này kiếm cậu khó lắm a? Chỉ mới đầu năm học sao bận rộn thế?

Tương Kiều khẽ cười rồi tới gần An Nhiên, nàng nhẹ mở lời:

- Ừ rất bận rộn đây, tối hôm nay cũng sắp bận rộn. Cậu tới chắc không chỉ để quan tâm tới vấn đề này không thôi đi!

- Dĩ nhiên là không? Tới kiểm tra xem cậu có giấu diếm gì mình không? Có anh nào không mà lặn biệt tâm như vậy?



Tương Kiều nhếch nhẹ môi vẻ biểu cảm xem thường đối phương:

- Mình không đủ tầm cỡ như cậu, nay anh này mốt anh kia đâu!

An Nhiên cười cười tiến gần khuỵ tay vào hông Tương Kiều rồi tiếp chuyện:

- Ừ vì cậu có hôn phu khế ước rồi thì sao dám lăng nhăng đây?

Lại nghe bốn từ "hôn phu khế ước" làm Tương Kiều sầu sầu ủ rũ, trong lúc định tiếp chuyện với An Nhiên thì lần nữa tiếng chuông cửa vang lên. Lần này Tương Kiều biết chắc chắn là ai nên nét mặt ủ rũ vừa rồi tự dưng tan biến, sự thay đổi nét mặt nhanh chóng như vậy không thoát được quan sát của An Nhiên. An Nhiên nhìn theo dáng đi ra mở cửa của Tương Kiều và nhìn thấy bóng dáng một mỹ nữ mà từ trước giờ An Nhiên chưa từng thấy qua!

Hoàng Chiêu đứng trước cửa, mở lời chào Tương Kiều, Tương Kiều nở nụ cười tươi mời nàng vào nhà. Hoàng Chiêu bước vào bắt gặp ánh nhìn của An Nhiên làm nàng không được tự nhiên. Hoàng Chiêu đứng ngây người một lúc lâu thì Tương Kiều bước đến gần nói với nàng:

- Đừng ngại, đây là bạn của Tôi. Cô ấy tên là An Nhiên.

Nói xong nàng quay đầu nhìn An Nhiên:

- Còn đây là Hoàng Chiêu, học trò của mình.

Ánh mắt hai người xa lạ nhìn nhau một hồi lâu, An Nhiên bật cười to một tiếng rồi mở lời:

- Không ngờ học sinh bây giờ lại có nét trưởng thành xinh đẹp nhanh như vậy? Nhớ ngày xưa Ta và nhà ngươi ở độ tuổi này mặt còn non non nớt nớt.

Tương Kiều hừ lạnh rồi nói:

- Ý cậu là sao đây? Đang khen đó sao?

An Nhiên cười cười:

- Khen khen, thật sự không ngờ cậu có cô học trò xinh đến khuynh thành như thế, mặt tỉ lệ vàng nha, hay là sau khi tốt nghiệp cho cô nàng theo mình học nghề đi.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||



Tương Kiều tỏ ra bực bội rồi đẩy đẩy An Nhiên:

- Bớt nói nhảm được không? Mình tới giờ dạy rồi. Câu còn có việc gì nữa không?

An Nhiên vẫn nhìn nhìn Hoàng Chiêu một hồi lâu rồi quét ánh mắt đến Tương Kiều tiếp tục nói:

- Đuổi sao?

An Nhiên đứng lên, tới gần Tương Kiều khều khều cánh tay nàng cười cười nói tiếp:

- Thôi không tiếp tục phiền cậu, à quên nữa, vội vội về tới thành phố là ghé ngay nhà cậu để đưa quà thôi. Quà của câu đây! Mình về trước.

Trước khi ra khỏi cửa, An Nhiên ngoái đầu lại nháy mắt Tương Kiều một cái rồi nói:

- Lúc nãy là mình nói thật đó. Cô bé rất xinh đẹp a, rất phù hợp với lĩnh vực của mình.

An Nhiên như chợt nghĩ ra gì đó, quay lại đến gần Hoàng Chiêu cười cười nói:

- Đây là danh thiếp của chị, suy nghĩ lời chị nói.

Nàng quay qua nhìn Tương Kiều nói một câu rồi quay lưng đi một mạch!

- Thôi đi đây, cậu làm việc đi. Hẹn gặp lại.

Bóng dáng mang nét đẩy đà kiều mị của An Nhiên khuất sau cánh cửa, mùi hương thơm ngát trên người nàng cũng theo sau đó! Hoàng Chiêu vẫn còn ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì thì Tương Kiều đến gần nàng nói:

- Học thôi, em đừng để ý lời nàng ta nói.

Hoàng Chiêu nghe Tương Kiều nói vậy cũng nhẹ gật đầu rồi đi theo bước chân của Tương Kiều đến bàn học tập. Buổi đầu tiên ghé nhà Tương Kiều học thêm, Hoàng Chiêu nhìn xung quanh và nhìn kệ sách to đặt ở vị trí sát cửa kính nhìn xuống thành phố về đêm. Lần đầu tiên, nàng thấy được vẻ đẹp diệu kỳ của màn đêm qua lăng kính cửa sổ ở tầng cao. Len lén nhìn nét mặt góc nghiêng của Tương Kiều đang rất ân cần giảng dạy cho nàng những bài tập mới. Ánh mắt thu hồi quay về bài vở trước mặt. Những ánh đèn xa xa soi rọi bóng dáng hai con người mang vẻ ân cần của sự tận tâm.

"Là màn đêm ta không rõ

Nhưng tâm tư dần sáng tỏ vì ai.."