Lạc Long Truyền Thừa

Chương 57: Trừng Phạt Đệ Tử.




Đã một tháng trôi đi ở cái nơi Diệp Lục Cốc Vực quỷ dị, Thiên Kiệt cùng Cát Phượng hàng ngày đều tách nhau ra đi tìm kiếm lối thoát cùng thu thập thiên tài địa bảo.

Gần như đã thu hoạch hết sạch thảo dược chân quý nơi đây lại bước về hang động gặp nhau.

“a Sư Phụ! Hôm nay đệ tử tìm được thứ hay lắm nè!”

Cát Phượng hớn hở nói cười lại chạy đến lấy ra một quả trứng bằng hai bàn tay.

“Quả trứng này!...”

Thiên Kiệt liền nhìn đến với ánh mắt Tham Lam, cả một tháng qua hắn và Cát Phượng chỉ ăn thịt lợn thịt gấu nên cũng đã chán, nay có quả trứng thì lại quá tuyệt vời.

“Cát Phượng!...Đưa cho sư phụ xem chút!”

“Không được!”

“Này ta chỉ xem thôi có gì mà không được!”

“Cả tháng nay có thứ gì ta đem về mà sư phụ người không xem chứ!...Cây cỏ hoa lá người đều bỏ vào miệng!...hứ…Quả trứng này còn lâu ta mới đưa!.”

Cát Phượng liền dấu quả trứng nhỏ rồi lại đi vào trong hang, nàng đến cạnh đống lửa lại đặt quả trứng bạch lục xuống nhẹ nhàng vuốt ve.

“Trứng nhỏ ơi trứng nhỏ, ta sẽ bảo vệ ngươi khỏi ác nhân!...Ngươi phải mau lớn đi a!”

Nói xong cô bé cũng liền ôm chặt quả chứng vào thân.

“Đây!...Tiểu nha đầu này!..Là đang ấp trứng sao?.”

Thiên Kiệt nhìn đến cũng chỉ muốn ngã ngửa ra, cứ suy nghĩ trong đầu cầu xin nàng tí nữa chỉ cần cho hắn cắn một miếng. Vậy mà giờ cô bé là chỉ để ấp chứ không ăn.

“Này Cát Phượng! Ấp thứ đó không sợ một ngày nó nở ra liền thành quái thú sao?”

“Người đừng hòng lừa ta! Hứ…Quả trứng bé nhỏ đẹp đẽ như vậy…Làm sao mà thành quái thú được!.”

Cát Phượng liền phản đối gay gắt, sau đó lại vuốt ve quả trứng rồi ngủ say…

“haizz Thiệt là!”

Hắn chán nản lại đưa mấy loại quả, lá , rau đưa lên miệng…Thực ra thì cái nào cũng là linh dược trên cấp Lam phẩm.

Cả sáu ải Thạch Tượng cũng đã vượt qua hết, giờ hắn có vào đấm đá thì cũng chẳng tăng được mấy cơ bì, cảnh tốc độ thì cũng qua được hai ải, cảnh thì ong độc đuổi, cảnh thì chạy cột gai lăn đến. Song, lần nào cũng mang cho hắn cảm giác trầm cảm phải mất đôi ba ngày mới khôi phục lại tâm trí.

“Cũng muộn rồi đành ngủ vậy! Đợi vài ngày nữa đại đao thu phục xong linh hồn rắn thì lại tìm lối ra!.”

Nói rồi Thiên Kiệt cũng nằm cạnh đống lửa ngủ say.



Lại như bao ngày mặt trời lại lên và hắn lại khẽ run mắt rồi tỉnh dậy.

“ư…oáp….Cái gì lại mềm thế này!”

Hắn mắt còn chưa mở nhưng tay đã vớ được thứ vô cùng mềm mại lại bóp lấy bóp để…

“ư….ư…Sư phụ….á….Biến thái!”

[bụp!]

Vừa thức dậy hắn liền nhận ngay một đấm vào mặt…Cũng chẳng hiểu tại sao từ cái ngày hắn bị chúng độc, Cát Phượng liền tránh xa hắn ba mét với khuôn mặt đỏ ửng…Hôm nay thế nào lại đến nằm cùng hắn.

“Này! Tiểu nha đầu…Ngươi ra chỗ ta nằm, sáng dạy còn đấm ta thế là thế nào!”

“hứ…Đệ tử chỉ muốn đến cùng ấp trứng cho mau nở!...mắc gì sư phụ người bóp mông…”

Cát Phượng nói xong cũng liền quay đi.

“aizz Đúng là hết nói a!...”

Thiên Kiệt thấy vậy cũng không thèm chấp cái cô bé này nữa, hắn lại bước ra cửa động nhìn đến làn nước trong xanh thanh tịnh, rồi cũng liền phóng cánh bay đến chỗ xác của Diệp Lục Thiên Lân Xà.

“hừ…Sư phụ độc ác, cứ sờ đến làm ta ướt nhẹp,…hức…Trứng ngoan, ngươi sau này tuyệt đối đừng có như ác nhân đó!”

Cát Phượng thấy thế lại vuốt ve quả trứng rồi cũng phóng cánh bay đi theo Thiên Kiệt.

Một hồi qua hắn cũng đã bước đến cái xác khổng lồ của Thiên Lân Xà rồi cũng bước đến thanh đại đao…Lửa cũng bùng lên báo hiệu hoàn thành, lão nhện có vẻ làm ăn cũng tốt.

“haizz một tháng trời của ta lại cứ thế mà bay rồi!...”

Thiên Kiệt nhìn đến lòng lại than thở, nhưng ít nhiều gì thì đó cũng là cổ đại ma thú, cũng không phải là thứ rắn rết phế vật gì.

“Sư phụ…Thứ đó, đã xong rồi sao?”

Cát Phượng cũng liền bay đến cùng hai tay ôm quả trứng lại hỏi.

“ừm!...Giờ chỉ đợi ta thu phục!”

Thiên Kiệt cùng nói rồi bước chân đến đại đao đưa tay vào liền rút lên.

Mỗi tấc đều cùng kéo theo luồng sắc xanh quỷ dị, thanh đại đao cũng nặng dần lên.

“Con mịa! sao lại nặng thế này?”

Hắn liền rút được hai tấc đã phải dừng lại, có vẻ thanh đại đao cũng đã thu thập thêm linh hồn rắn vào trong…Hắn lại tiếp tục gồng lực cả hai tay kéo đến.

[bịch…]

“Phù!...Này lão nhện ông làm ăn kiểu gì thế?”

Hắn liền kéo một hồi ngã ra đất lại nhìn đến đại đao, con mắt quỷ dị không ngừng đổi sắc tím xanh liên hồi, rồi cũng liền chuyển qua mắt xà lục sắc.

“Đây chẳng lẽ?...”

Thiên Kiệt cũng liền bất ngờ nhìn đến, hắn bằng với cảm nhận thiên địa đã thấy linh hồn lão nhện đang bị con rắn đe dọa.

[phụt!]

Thanh đại đao liền bắn thẳng lên trời cùng với màu xanh lục sắc quấn quanh.

“Quay lại cho ta!”

Hắn vung tay cùng Hỏa nhãn giới chỉ vung đến hấp lực nhưng cũng chẳng mấy tác dụng…Có lẽ Hồn Thiên Lân Xà đã thôn phệ ngược cả thanh đại đao.

“Sư phụ…Nhìn khiếp quá đi!”

Cát Phượng nhìn đến liền sợ hãi, tay lại ôm chặt quả trứng

[rầm…rầm…]

Từ thanh đại đao khí lực ba động bạo phát lại bắn đến khắp cốc vực, hồn Thiên Lân Xà đã huyễn hóa thành hình dài cả ba mươi trượng.

“hahaha…Hai đứa nhóc! Chúng ta lại gặp nhau rồi…Nhóc con ngươi cũng được lắm! Giết ta rồi còn muốn dùng linh hồn ta nô dịch trong thanh đao!...Ngươi tưởng ta là rắn ăn cỏ sao!!!”

Thiên Lân Xà cay cú lại nhìn đến cùng gào ầm lên.

[vụt…]

Cả hồn rắn cùng đại đao liền phóng ầm ầm đến trườn lượn trên không nhìn rất quỷ dị.

“Chết tiệt! Cát Phượng mau tránh ra để ta đối phó với nó!”

Thiên Kiệt quát lớn cùng dung hòa vạn vật liền nhảy lên lăn qua một vòng né kích chí mạng. Song, thanh đại đao liền uốn lượn một vòng phóng đến.

“Sư phụ người không sao chứ!”

Cát Phượng đứng bên ôm quả trứng nhìn Thiên Kiệt né tránh chật vật cũng có chút lo lắng…

[vút….rầm!]

Một cái quật liền phóng đến cũng may là Cát Phượng kịp né được, sau đó màn nước cũng bắn lên tung tóe cả chục mét.

“hừ….Trứng ta mà rụng thì làm sao đồ con rắn đáng ghét!”

Ổn định được hồi Cát Phượng liền chỉ tay mắng con Thiên Lân Xà rồi cũng cất quả trứng đi.

“Ta đấm chết ngươi!”

[vù….bùm…]

Một kình phong kèm theo hỏa diễm ngút trời ầm ầm lao đến, thanh đại đao nhanh chóng né vút ra còn Thiên Kiệt thì ăn chọn một đấm liền đen cả mặt.

Thấy Thiên Kiệt ăn chọn một kích mặt mũi nhăn nhó lại thở ra làn khói đen kịt…Cát Phượng cũng chân tay run rẩy liền dấu tay đi rồi nói.

“á…Sư phụ! Đệ tử không cố ý! Không cố ý!”

“Nha Đầu Thối…hừ…..Chết tiệt a!!!”

Hắn điên cuồng gào lên dùng hết long lực cùng thi triển công pháp Ma hóa Chân thân dần dần to lên đến cả chục mét, liền sau đó vung tay điên cuồng đấm cho hồn thể Thiên Lân Xà bay đi va đập khắp nơi.

[rầm….rầm…đoàng….]

Càng ngày tiếng oanh kích càng to hơn, qua một hồi rồi hắn cũng cầm chọn thanh đại đao nhắm chặt mắt…Khí lực xanh cũng đã vụt tắt đi.

“Nha Đầu Thối!!!”

Hắn liền cùng mặt mũi đen nhẻm lại nhìn đến Cát Phượng đang nâng bước chân chuẩn bị chạy không khỏi điên lên lại quát…

Chân thân ma thần của hắn cũng đã cao đến hai mươi mét.

Cát Phượng nhìn Thiên Kiệt lại chẳng khác nào tà thần cũng sợ hãi run lẩy bẩy đã phóng ra cái cánh.

“Chạy Đi Đâu!”

[phụt!]

Hắn vừa quát lên vung tay một cái, sợi dây hoàng kim liền phóng vụt đến trói chân tay của Cát Phượng lại khiến nàng nằm sấp ra xác rắn.

“hức…Sư phụ…có gì từ từ nói a!..”

Cát Phượng liền quay lại nhìn Thiên Kiệt đang xoay cổ tay trông rất hung hiểm.

[phừng!]

Mội lần lòng nàng dân lên sợ hãi thì cái bản thể Ma Thần của hắn lại càng khủng khiếp.

“Thì ra cái chân thân lại là như vậy! Càng ở nơi đông người! Càng nhiều sự sợ hãi cùng kính nể gửi đến thì tốc độ huyễn khí lại càng nhanh!”

Hắn cùng bước đến trước sự sợ hãi của Cát Phượng như đang muốn tè dầm kia, lại liền cảm ngộ được công pháp cách vận dụng.

Vài bước cũng đã đến hắn liền đưa bàn tay lên.

“Này thì đấm!” [phạch]

Hắn liền là một Long Trảo táng vào cái mông của Cát Phượng.

“á..ư….ư….Sư phụ….Đệ tử biết sai rồi!...hức….”

Ăn một đánh đau đớn nàng liền rẫy nẩy cong cả người.

“à…Này thì trứng…”

[tẹt…]

Hắn lại cho thêm một phát cực mạnh vào cái mông cong tớn của Cát Phượng.

“a…hu…hu…Sư phụ chết tiệt…Trước giờ còn chưa ai dám mắng ta một câu!....người…”

Cát Phượng liền cay cú quay ra mắng Thiên Kiệt cùng nước mắt cá sấu.

[phạch]

[tẹt]...

Thiên Kiệt liền dùng tay vỗ thêm mấy cái khiến Cát Phượng dần dần cũng phải rên lên âm thanh vang khắp cốc vực.

“ư…ư…..á….kimochi”