Lạc Long Truyền Thừa

Chương 64: Hồn Địa.




Từ khoảng thời gian trước đó tổ đội Thiên Kiệt bước vào lãnh địa khô cằn cũng đã quá nửa ngày, nơi đây kình khí có vẻ nặng hơn rất nhiều nên cũng không thể dụng cánh phi hành được nữa, hắn cùng Cát Phượng liền phải hạ chân xuống lãnh địa khô cằn.

Bước mãi cũng chẳng được là bao, nhìn mặt đất khô cằn nứt lẻ nhưng nơi này lại có cảm giác âm lãnh…Sắc trời cũng cứ thế lại tối dần đi mặc dù đang là ban ngày.

“Hôi chết đi được hic…”

Cát Phượng cũng sớm không chịu được cái không khí ở nơi đây liền than thở.

Xung quanh khắp nơi đều là xương ma thú chết cũng đã lâu, cái nào cũng có chút mục nát chỉ còn chút da sót lại trên nền đất cằn cỗi.

“Trời thế mà lại tối hẳn rồi?”

Thiên Kiệt bước đi một hồi rồi nhìn lên bầu trời cũng phải thốt lên, cảm giác như là ánh chiều tà nhưng lại mơ hồ giống bầu trời đại họa, không có ánh nắng mà chỉ có khói bụi tro tàn bay trên bầu trời.

“Hức…Sư phụ…có phải là sắp có ma không?”

“Tiểu nha đầu ngốc này!...Bị con cá sấu ám đến sợ chết khiếp sinh hoang tưởng à?...Ngoài Đại Ma Thần ta ra thì làm gì còn con ma nào ở đây?”

Thiên Kiệt liền búng vào trán Cát Phượng cho cô bé trấn an, cô nàng cũng liền tỉnh ngộ ra liền quay quanh quát lớn.

“Đúng đúng! Sư phụ ta là con Ma độc địa nhất thế gian!....Các ngươi có giỏi thì bước ra đây!!!”

Cát Phượng theo sau liền bấu lưng áo Thiên Kiệt toàn thân run rẩy, nàng có chút lạnh sống lưng luôn nhìn qua lại để kiểm tra xung quanh.

[sẹt….vù….éc….éc….]

Một đàn quạ liền kêu ầm trong màn không có chút chạng vạng bay tứ tung khiến Cát Phượng sợ hãi liền chúi sau lưng hắn nhắm chặt mắt lại gào ầm lên.

“á!....Ác ma!!! Hu hu….Ngươi ám thì ám sư phụ, đừng có ám ta!”

Thiên Kiệt cũng sớm đã quá quen bản văn rách của Cát Phượng nên cũng không chấp nàng.

Hắn liền bước đến mô đất trước mặt, nơi bị xới tung lên bởi vết chân quạ, trên đó còn lưu một bia đá.

“Đây là cái gì?...”

Hắn bước đến đâu Cát Phượng liền cũng bám đít theo đến đó chẳng rời một mét.

“Nhân Sinh Bất Tài

Đánh Không Lại Ai

Ma Thú Trà Đạp

Chết không nhắm mắt?”

“Con mẹ nó!...Đã bất tài còn chết không nhắm mắt? Đây lại là cái thể loại gì!....”

Hắn phủi bụi đọc xong dòng chữ trên tấm bia liền khinh bỉ, rồi cũng lại bước qua một mô đất khác.

[vù….phạch…]

Quả đen lại ầm ầm bay đi khi thấy hắn bước đến, cứ mỗi lần như vậy văn rách của Cát Phượng lại được tấu lên.

“Thú Triều Loạn Lạc

Tan Nhà Nát Cửa

Mất Vợ Mất Con

Còn Ta Mất Xác.”

“Thế này cũng quá là tang thương a!...Mà mất xác cũng lại có bia mộ sao? Như vậy cũng quá ảo diệu rồi!”

Hắn đọc mỗi tấm bia đều là tứ ngôn tử nghĩa đầy bi thương đau đớn, đi một hồi càng ngày càng nhiều bia mộ hiện ra như nấm rơm mọc sau mưa.

“Cái này không lẽ gần đây có một vương triều bị ma thú tấn công làm cho sụp đổ sao?”

Mỗi bia đá đều khắc chữ có liên quan đến Ma thú khiến hắn cũng phải có chút bất an, nếu Ma thú kia còn tồn tại thì tổ đội của hắn chẳng phải là chết chắc chứ không nghi ngờ.

“Chỗ này sao lại trống không thế này?”

Hắn bước một hồi cũng đến một cái bãi đất to ở dưới đã đào sẵn huyệt cùng một phiến đá lớn dựng sẵn ở đó.

Đột nhiên hồi sau tiếng quạ dần im lặng đi, làn khói sương lại bay nhè nhẹ tầm nhìn vì thế cũng thu hẹp lại.

“ư…hu..Sư phụ!...Có ma thật kìa!!!”

Cát Phượng liền chỉ đến phía bên mộ đất rồi thét lên hoảng sợ khiến Thiên Kiệt cũng giật nảy liền quay ra.

Hắn mang vẻ mặt cũng đã tái nhợt khô không còn giọt máu, nhưng nhìn đến lại không thấy gì.

“hừ tiểu nha đầu ngốc…Ta đánh cho thứ đồ đệ ngốc ngươi tỉnh ngộ!”

[bụp…]

Hắn bị Cát Phượng hết lần này đến lần khác dọa ma liền bực tức gõ cho Cát Phượng một gõ vào đầu, nàng đau đớn nhăn nhó mặt mũi rồi cũng nhìn đến không thấy cái bóng trắng đâu nữa.

“Ảo thật đấy! Sư phụ…Chắc do đệ tử sợ quá rồi…”

Nàng liền thay đổi sắc mặt rồi cẩn trọng dùng khí lực tạo lên một khối hỏa diễm bùng cháy trên tay làm cái đuốc sáng soi màn đêm.

[vụt…]

Ngay đó một cơn gió lạnh ập đến khiến khối hỏa diễm tắt đi.

“Hức….các đại ca ma quỷ đừng chơi đùa ta nữa a!...”

Nàng nhanh chóng dùng khí lực tỏa ra tạo thêm lửa…Nhưng liên tục lại bị thổi tắt một hồi cũng dần trở lên sợ hãi.

“Cát Phượng!....Tiểu nha đầu ngươi đâu rồi!!!”

Đột nhiên tiếng Thiên Kiệt từ bốn phương tám hướng vọng đến liền lọt vào tai Cát Phượng. Nàng cũng thoáng giật nảy rồi thầm nghĩ.

“Không phải nãy giờ ta vẫn đi theo lưng Sư Phụ đốt lửa soi đường sao?.”

Bị liên tục chơi đùa nàng bước theo sau cầm đuôi linh hồn con Ngạc Ngư Thứu lúc nào không hay.

“hức….u….oa….Con cá sấu ngươi không được ám ta!...hu hu…..Sư Phụ….Có ma….Cứu đệ tử với a!......”

Nàng sợ hãi tái mặt liền buông tay chạy đi vô hướng không quên gào khóc rất đáng thương.

Ngay sau đó Thiên Kiệt cũng nghe được âm thanh gào thét của Cát Phượng từ bốn phương tám hướng vọng đến tai một xa dần.

Hắn liền phóng thần thức kiểm tra nhưng cũng không thể phát hiện được thứ gì xung quanh quá mười trượng.

“Hừ!...Cái đồ ngốc nghếch này sao lại buông tay ra làm gì chứ!....”

Hắn chút bực bội rồi cũng vuốt nhé cái đầu nhỏ Thiên Lân Xà gọi nàng ra.

Diệp Lân cũng liền rung động rồi phóng ra liền hóa thành cô gái mặc bộ váy trắng đứng trước mặt hắn.

“Chủ nhân có việc gì phân phó sao?”

“à Diệp Lân! Ngươi có biết gì về nơi này không?”

Nghe Thiên Kiệt hỏi, nàng nhanh chóng bằng nhãn qua sắc bén kiểm tra xung quanh rồi mặt cũng thoáng biến sắc liền nói.

“Nơi này âm khí nặng quá!....Có vẻ như là một hồn địa…”

“Hồn địa sao?...Vậy là tiểu nha đầu ngốc thực sự lại bị con cá sấu đó ám…Như vậy, cũng quá đáng sợ rồi.”

Hắn thầm nghĩ rồi cũng phải có chút kinh hãi cái nơi quái dị này, một hồi suy nghĩ rồi cũng ra lệnh cho Diệp Lân.

“Giúp ta tìm cô bé ngốc kia đi!”

“Tuân mệnh chủ nhân!”

Diệp Lân nhận lệnh rồi cũng lập tức dùng khả năng cảm nhiệt của bản thân, đá lưỡi nhẹ hai cái đã liền biết hướng đi của Cát Phượng, nàng nhanh chóng dẫn đường cho Thiên Kiệt đi tìm cô đệ tử ngốc.

Sau đó mội lúc đi sâu vào trong nghĩa địa, những âm thanh cười quái dị vang khắp không gian mờ ảo cùng nhiều cái bóng trắng lướt bay trong sương mù ngày một nhiều hơn.

Thiên Kiệt giờ lòng càng dâng lên sợ hãi trước những âm thanh quỷ dị, hắn dừng bước chân còn đang có chút run rẩy, nhẹ nhàng đưa tay lên miệng ho nhẹ rồi nói.

“Này Diệp Lân!...Không phải ngươi cũng sợ ma đấy chứ?”

“Chủ nhân thật khéo đùa…,Nô tì sống cũng đã hơn vạn năm rồi! Làm sao mà lại sợ ma được chứ!”

“Vậy…Ngươi lấp sau lưng ta chỉ đường lại là thế nào?”

Thiên Kiệt lại quay ra nhìn khuôn mặt đang mang chút vẻ sợ hãi của Diệp Lân, hồn trắng phảng phất bay qua lại khiến nàng nãy giờ run sợ phải chúi sau lưng hắn dụt dè chỉ đường đi nước bước.

“Không phải là…Nô tì vì bảo vệ phía sau cho ngài sao?...Hướng đó, đi…!”

Nàng lại tiếp tục chỉ tay về đằng trước, Thiên Kiệt cũng thở dài một hơi lại tiếp bước trong màn sương khói.

Ngay sau đó phía trước từ làn sương mờ nhân ảnh bước ra vài thân hình quỷ dị chân đi đều bước hụt.

Giọng nói khàn khàn mang đầy oán độc hướng đến tấm trí còn đang hoảng loạn của hắn.

“hé hé hé…Ma mới sao!!!”



Thiên Kiệt liền sợ hãi lui lại một bước liền thấy không gian trống trải phía sau, ngay sau đó giọng nố của Diệp Lân cũng liền vọng lại.

“Chủ nhân ngài nhớ bảo trọng…..”

“hừ…Diệp Lân chết tiệt vậy mà lại dám bỏ ta chạy trước….”

Hắn nhìn đến mấy cái thây ma trước mặt bước đến từ tứ phía lại càng thêm hoảng sợ hơn, lối chạy cũng đã mất.

“Có cái gì mà phải sợ chứ!...Đại Ma Thần ta mà lại phải sợ mấy cái oan hồn sao!...”

Hắn liền quát lớn ra uy, vung tay lấy thanh đao quỷ dị ra ngoài hướng đến bùng lên hỏa khí ngút trời, tàn hồn nhện lửa liền nhìn đến tứ phía rồi cũng nổi lòng tham lam, bốn con mắt tím lại càng lóe sáng hơn trong bầu trời chạng vạng.

“Lão nhện!...Hồn ma nhiều như vậy, hôm nay ta cho lão ăn no lê…!”