Lạc Mất Một Người Thương

Chương 22




Má Lý dọn cơm trưa rồi mời Thịnh Khải Luân và Diệp Hạ Lam xuống ăn cơm, hai người ngồi vào bàn ăn thì má Lý liền đi vào bếp. 

Thịnh Khải Luân chờ má Lý đi rồi liền thở dài nói với Diệp Hạ Lam “ Nhìn thấy mặt cô đúng là nuốt cơm không trôi mà”.

Diệp Hạ Lam liền biết thân biết phận mà đứng dậy đi lên phòng, má Lý quay ra thấy cái chén trên bàn vẫn còn chưa được ai động tới còn Diệp Hạ Lam đang đi lên lầu nên liền hỏi “ Tam thiếu phu nhân cô hình như cô chưa ăn cơm?!”.

Diệp Hạ Lam quay đầu lại nhìn má Lý rồi mỉm cười “ Con thấy hơi mệt không muốn ăn con lên phòng nằm nghỉ một lát khi nào thấy đói thì sẽ ăn sau”.

“ Dạ, khi nào tam thiếu phu nhân thấy đói cứ gọi tôi nha”.

“ Dạ được”.

Diệp Hạ Lam đi vào phòng đóng cửa lại rồi đứng tựa người vào cánh cửa tự hỏi bản thân mình “ Diệp Hạ Lam nếu được lựa chọn lại một lần nữa cô có đồng ý kết hôn với Thịnh Khải Luân hay không đây??? “, cô đi tới ngồi nhìn qua cửa sát đất, mắt rũ xuống.

Người nắm giữ trái tim đó trước đây rất yêu thương cô,luôn bảo vệ cô, xem cô như một phần sinh mạng của mình còn người bây giờ nắm giữ trái tim đó lại đối xử với cô rất lạnh lùng còn có cả khinh miệt và chán ghét.

Diệp Hạ Lam nhìn xa xăm rồi lẩm bẩm “ Chí Bằng, anh đang trừng phạt em có đúng không???”.

Đột nhiên tiếng của Thịnh Khải Luân vang lên” Cô cũng giỏi quá nhỉ, đã kết hôn với tôi mà trong lòng vẫn tơ tưởng tới người đàn ông khác còn dám nhắc tên của người đó trước mặt tôi nữa”.

Diệp Hạ Lam giật mình quay lại phía sau thì thấy Thịnh Khải Luân đang dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn mình, cô vội lên tiếng giải thích “ Khải Luân à, anh đừng hiểu lầm, thật ra Chí Bằng là…”.

Thịnh Khải Luân liền lên tiếng chặn câu nói của Diệp Hạ Lam lại “ Không cần giải thích tôi không muốn nghe, dù sao thì cô và cái người tên Chí Bằng đó có quan hệ gì thì tôi cũng chẳng quan tâm”.

Ba chữ “chẳng quan tâm “ quả thật rất đơn giản nhưng lại cũng là ba từ tàn nhẫn nhất trong bất cứ mối quan hệ nào.

Diệp Hạ Lam cứng họng không nói được gì nữa nên cô lặng lẽ đi xuống lầu ăn cơm, ăn cơm rồi thì mới có sức mà tiếp tục chiến đấu chứ. 

Trước giờ có sống to gió lớn gì mà cô chưa từng vượt qua chẳng lẽ một Thịnh Khải Luân lại làm cho cô gục ngã hay sao, cô không cho phép bản thân buông xuôi theo số mệnh... không bao giờ chấp nhận như vậy.

Buổi tối, Thịnh Khải Luân nằm trên giường lướt điện thoại, tư thế rất nhàn nhã, Diệp Hạ Lam chỉ dám ngồi từ xa mà nhìn anh thôi, Thịnh Khải Luân nhìn vào màn hình điện thoại thì thấy Diệp Hạ Lam đang ngồi ngơ ngác nhìn về phía mình anh cau mày rồi quay qua nhìn cô. 

Diệp Hạ Lam vội quay mặt nhìn ra hướng cửa sổ, cô rất sợ ánh mắt sắc lạnh của anh.

Thịnh Khải Luân lạnh giọng hỏi“ Cô muốn ngủ trên giường hay trên sofa???…nếu cô ngủ trên giường thì tôi sẽ ngủ trên sofa”.

Diệp Hạ Lam đứng dậy đi tới chỗ công tắc bấm tắt đèn rồi đi qua giường lấy một cái gối sau đó lẳng lặng đi qua sofa nằm xuống, cô không muốn khóc mà tự nhiên nước mắt lại cứ rơi, nếu biết yêu một người là khổ như vậy thì thà từ đầu không yêu có lẽ sẽ tốt hơn…

Thịnh Khải Luân đưa mắt nhìn thấy bóng lưng của Diệp Hạ Lam tự nhiên lại cảm thấy dáng vẻ của cô rất cô đơn rất đáng thương nhưng anh cũng chẳng để tâm tới.

Lúc Thịnh Khải Luân mở mắt ra thì trời đã sáng, anh ngồi dậy nhìn về phía sofa thì không thấy Diệp Hạ Lam đâu cả, anh đi làm vệ sinh cá nhân rồi xuống lầu.

Má Lý thấy Thịnh Khải Luân đi xuống liền kéo ghế ở bàn ăn ra “ Tam thiếu gia, mời cậu qua dùng bữa sáng”.

Diệp Hạ Lam thấy Thịnh Khải Luân bước chân tới bàn ăn liền buông muỗng đũa trong tay ra đứng dậy.

Má Lý liền nói “Tam thiếu phu nhân sao cô ăn ít vậy??”.

Diệp Hạ Lam mỉm cười nhạt “ Dạ con ăn no rồi…con lên phòng thay đồ đi học kẻo muộn mất”.

Thịnh Khải Luân cũng chẳng mấy quan tâm anh nhàn nhã ngồi vào bàn ăn, nâng tách cà phê uống một ngụm rồi bắt đầu cầm muỗng đũa lên ăn bữa sáng. 

Lúc ăn xong, Thịnh Khải Luân hỏi má Lý “ Má Lý, mấy món này ngon đấy, sao trước giờ không thấy bà nấu món này ở Thịnh gia trang vậy?”.

Má Lý nhún vai “ Dạ mấy món điểm tâm hôm nay là tam thiếu phu nhân đích thân nấu cho tam thiếu gia ăn đó chứ, tôi nào có biết món này đâu mà nấu”.

Thịnh Khải Luân tỏ vẻ ngạc nhiên rồi gật đầu “ Ừ”.

Thịnh Khải Luân thoáng nghĩ " Nuôi thêm một Diệp Hạ Lam trong nhà cũng không đến nổi tệ, ít nhất cũng biết cách làm thỏa mãn cái bao tử của mình...cũng không phải là phế vật, thôi thì tạm chấp nhận vậy".