Sáng hôm sau.
- Yên Nhi, Yên Nhi... mười giờ sáng rồi cậu mau dậy đi.
Đêm qua ngủ muộn quá nên đến tận mười giờ sáng hôm sau, khi mặt trời đã lên tới mông thì Yên Nhi vẫn chưa chịu tỉnh lại. Phải đợi Nhu Linh xách mông đến tặn phòng kêu réo.
- Đừng lay nữa...tớ dậy rồi, dậy rồi nè.
Yên Nhi đột nhiên bừng tỉnh. Cô bây giờ mới sực nhớ ra đây không phải là Lý Gia, không phải là nhà cô. Đến ở nhờ nhà người ta mà lỡ ngủ quá trớn đến tận bây giờ mới dậy thì hơi không phải phép cho lắm.
- Linh Linh... giờ tớ phải làm sao đây? Ba mẹ cậu có quánh giá tớ không? Bình thường mình dậy sớm lắm, chỉ là...chỉ là tối qua...
Nhìn dáng vẻ hớt ha hớt hải của Yên Nhi mà Nhu Linh bật cười. Ba mẹ Nhu Linh khá dễ tính, không quan trọng quá mấy việc này. Con gái muốn ngủ đến bao giờ thì ngủ.
- Yên Nhi, hôm qua... lúc cậu chạy đi thì Thiên Hạo anh ấy đột nhiên bất tỉnh ngay sau đó. Hiện tại đang nằm ở bệnh viện Maxim.
Yên Nhi chau mày khi nghe thấy Nhu Linh nhắc đến Thiên Hạo. Mới vừa quên được anh vài phút thì lại nghe thấy cái tên đấy. Trong lòng hơi khó chịu, cô có chút lo lắng cho người đàn ông ấy, nhưng cũng có đôi chút ghét bỏ anh ta.
- Cậu đừng cáu...tớ chỉ thông báo cho cậu biết thôi. Nếu cậu không thích thì mình sẽ không nhắc đến nữa.
Sợ Yên Nhi sẽ tức giận với mình liền vội vàng giải thích. Ý của cô ấy thật sự chỉ có như vậy thôi. Còn về quyết định có đi thăm Thiên Hạo hay không tất cả đều nằm ở Yên Nhi.
- Không sao đâu...cậu cho tớ mua một chiếc điện thoại được chứ? Cậu có rất nhiều điện thoại mà, đừng có dối mình.
Cô ngỏ lời muốn Nhu Linh bán lại cho mình một cái điện thoại. Vì hiện tại trong người cô không có tiền mặt, chỉ có thể chuyển khoản qua ứng dụng Internet Banking mà thôi.
- Chắc là không được rồi. Điện...Điện thoại của mình vừa...à vừa rơi xuống nước mấy hôm trước rồi. Tớ chỉ còn mỗi chiếc vừa mua đây thôi.
Nhu Linh ấp a ấp úng mãi mới nghĩ là một cái cớ. Nhưng mà nghe nó hơi vô lý kiểu gì ý. Sao tất cả điện thoại lại có thể rơi hết xuống nước như thế? Bộ cô ấy xem Yên Nhi là con nít lên ba hay sao vậy.
Nhưng thật sự việc không cho Yên Nhi mượn điện thoại là một quyết định hết sức đúng đắn. Vì hiện tại trên hot search trên các diễn đàn mạng xã hội lớn đều nói về đám cưới của Yên Nhi. Còn có cả báo lá cải đưa tin với nội dung: "Con gái nuôi của Lý Gia cứ ngỡ là tiểu bạch thỏ nào ngờ lại đi quyến rũ anh trai, cướp chồng của người khác. " cùng với vô số tin tức khác nói xấu, bịa đặt về tính cách và cuộc đời của Yên Nhi.
Những tin tức này nhanh chóng được nhiều cư dân mạng quan tâm và chú ý. Hầu hết mọi người đều chỉa mũi dao phía của cô. Họ nhận xét, đánh giá Yên Nhi bằng những lời nói thậm tệ nhất có thể, thậm chí còn có những lời chửi rủa tục tĩu. Không biết họ lấy đâu ra những hình ảnh mà Yên Nhi uống say rồi lên trên sàn nhún nhảy ở Hulaly phát tán đầy rẫy ra bên ngoài. Cái danh gái hư chính hiệu cũng được gán ghép cho Yên Nhi.
Nhìn thôi cũng biết là mụ Vân Anh bỏ tiền ra đẩy hot search rồi. Có khi những người bâu vào chửi rủa, cắn xé Yên Nhi cũng do ả ta thuê cũng nên. Con mụ Vân Anh đó đang sử dụng bạo lực mạng để dồn ép Yên Nhi đến bước đường cùng đây mà!! Nhu Linh đọc bình luận mà tức sôi cả máu, ruột gan muốn lộn ra ngoài. Nhu Linh cùng hội chị em mà mình quen biết trên mạng ngay lập tức thành lập một nhóm đáp trả bọn họ, lên tiếng bảo vệ cho Yên Nhi.
- Vậy thôi.
Yên Nhi biết rõ là Nhu Linh đang nói dối mình. Nhưng chắc hẳn cũng là vì muốn tốt cho cô. Nhu Linh sợ người bạn của mình sẽ thấy được những thứ tiêu cực ấy mà thôi. Tâm trạng Yên Nhi chưa ổn lắm, cô không thể chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa.
Dạo gần đây trong giới showbiz có rất nhiều thần tượng tự tử cũng chỉ vì bạo lực mạng thôi đấy. Nên Nhu Linh cũng hơi lo sợ người bạn thân yêu của mình sẽ xảy ra chuyện gì đó mất.
[...]
Yên Nhi đi theo Nhu Linh xuống nhà dùng bữa trưa. Chứ giờ này mà còn ăn sáng cái gì nữa. Cô ngồi ăn dưới ánh nhìn của ba mẹ Nhu Linh mà không tự nhiên chút nào.
Nhu Nhạc và Nhu phu nhân không có ý gì xấu. Ban nãy trong lúc đang xem tin tức trên tivi, thấy cô đi xuống liền nhấn tắt cũng vì sợ Yên Nhi hay thấy.
- Mẹ à...mẹ ăn đi, nhìn như thế Yên Nhi sợ đấy mẹ ơi.
- Cái con nhỏ này, mẹ biết rồi mà. Một lát nữa ăn xong con đem túi chườm lên cho bạn dùng đi nhé.
Có lẽ vì đêm hôm quá cô khóc nhiều quá nên sáng nay bọng mắt sưng lên thấy rõ. Làm cho Nhu phu nhân lo lắng, hỏi thắm. Còn chu đáo sai con gái lấy túi đá chườm mắt cho Yên Nhi nữa cơ đấy.
- Con cứ để đấy đi Yên Nhi, trong nhà có người giúp việc hết mà.
Bữa ăn cũng mau chóng kết thúc, sau khi đợi mọi người ăn xong thì cô phụ giúp người làm trong nhà bê đống chén bát xuống phòng bếp. Mặc cho Nhu phu nhân liên tục lên tiếng ngăn cản. Yên Nhi cũng chỉ mỉm cười và đáp.
- Dạ không sao đâu ạ.
Ở nhờ nhà người ta mà không phụ giúp cái gì thì kì cục quá. Nhu phu nhân không lấy tiền thì cô sẽ hoá thân thành người giúp việc trong nhà vậy. Dù gì mấy việc này cũng chẳng khó nhọc với cô lắm. Lúc nhỏ làm suốt ấy mà.
- Được rồi, được rồi. Đi lên phòng với tớ đi Yên Nhi.
Nhu Linh nhận được tín hiệu từ mẹ, đến gần đấy khoác tay Yên Nhi, lôi kéo cô đi lên lầu nghỉ trưa.
- Này...tớ chưa phụ xong mà.
- Kệ đi, để đó cho họ làm cũng được mà. Cậu làm hết thì nhà tớ thuê người giúp việc làm gì chứ. Mau lên đây chơi với tớ nào.
Yên Nhi được đưa vào phòng ngủ của Nhu Linh. Năm phút sau liền có người mang túi chườm lên phòng cho cô. Yên Nhi nằm trên giường vừa nhắm mắt vừa thư giãn sự mát lạnh mà túi chườm mang lại. Còn Nhu Linh lại đang bục đầu với đống bài tập chưa giải xong đây này. Sao mà giáo viên cho nhiều bài tập thế không biết. Giải mãi mà chẳng thấy xong.
- Nhi sư phụ, người có thể giúp con không dạ?
Hết cách Nhu Linh liền quay sang nhờ vả với Yên Nhi. Không phải là cô ấy không biết làm mà là làm không kịp. Sắp đến hạn nộp mất tiêu rồi. Một tiếng nữa thì giáo viên sẽ đóng web không cho làm nữa...huhu.
- Ok... nhưng sau khi làm xong cậu đi với tớ đến nơi này nhé!!