Lạc Mất Một Tiểu Điềm Tâm!

Chương 67: Mễ tuyết




[...]

Sau một thời gian thăm khám thì cuối cùng cũng xong. Trong suốt quá trình đấy Thiên Hạo luôn túc trực bên cạnh Yên Nhi. Vì nhỡ đâu bác sĩ có làm chuyện gì tổn hại đến cô anh còn biết đường ngăn cản.

Hên là vì anh mặt dày đòi ở lại nếu không thì cô ta sẽ tự tiện đưa cái mỏ vịt đấy vào người Yên Nhi mất rồi thấy chưa. Đúng là mặt dày đôi khi cũng mang lại khá nhiều lợi ích.

Nữ bác sĩ kia sau khi nghe thấy Yên Nhi vẫn còn trong trắng thì liền đổi sang thiết bị siêu âm. Không lột quần cô nữa. Nhưng vẫn không thấy có biểu hiện gì lạ thường trong cơ thể Yên Nhi cả.

- Anh có thể yên tâm rồi. Cô ấy không sao. Chỉ là đang tới tháng mà thôi.

Gì chứ? Đùa anh à. Cô đau như muốn chết đi sống lại mà chỉ là tới tháng thôi sao? Thiên Hạo vẫn không chịu tin kết luận đấy của bác sĩ liền hỏi lại thêm một lần nữa.

- Chỉ là đến kì kinh nguyệt thôi sao?

- Tôi chắc chắn một trăm phần trăm rằng cô ấy chỉ đến kì kinh nguyệt mà thôi. Còn về cô ấy đột nhiên đau bụng dữ dội và máu chảy ra nhiều như vậy là do tử cung của bệnh nhân co thắt mạnh. Việc này có rất nhiều nguyên nhân, có thể là stress hoặc do khí hậu bất ngờ thay đổi khiến cơ thể cô ấy không kịp thích ứng và cũng có thể là do thói quen sinh hoạt, ngủ nghỉ bị rối loạn.

Bác sĩ biết rõ Thiên Hạo tiếp theo sẽ hỏi cái gì nên liền giải thích một mạch cho đỡ phải tốn công. Anh gật gật đầu như đã hiểu, trong đầu dần suy nghĩ đến những gì mà bác sĩ vừa nói.

Dạo này thời tiết đúng thật là có chút thay đổi.   Bây giờ đang là cuối mùa đông và sắp đầu mùa xuân nên tiết trời có hơi chuyển biến từ se lạnh sang dần ấm lên nhưng nó cũng không phải là vẫn đề. Vả lại Yên Nhi hồi đó giờ không bị dị ứng với thời tiết. Trời lạnh trời nóng gì cô cũng có thể thích ứng được hết. Vậy chỉ còn hai lý do kia mà thôi.

- Vậy bây giờ phải làm thế nào?

- Tôi đã nhờ y tá mua chút đồ cần thiết đến đây rồi. Anh bây giờ chỉ cần ngồi đợi một chút rồi đưa bệnh nhân về chăm sóc là được. Anh có thể nấu trà gừng cho vợ uống. Nó có tác dụng làm ấm bụng rất tốt. Mua thêm túi chườm nhiệt cho cô ấy nhé. Tôi xin phép ra ngoài.

Một phần vì Thiên Hạo sắp tới sẽ là nhà đầu tư cho bệnh viện nên họ mới nhiệt tình như vậy. Bác sĩ dặn dò xong rồi cũng đi ra khỏi phòng. Thiên Hạo vội đi tới xem tình hình của Yên Nhi. Da dẻ cô đã có chút huyết sắc, không còn trắng bệch như lúc nãy nữa.

- Em làm anh hết hồn...

Cạch.

- Tôi là y tá được phân đến thay đồ cho cô ấy.

Cửa phòng lại một lần nữa mở ra. Anh vội quay sang nhìn xem là nam hay nữ. Nếu còn đưa đến đây một nam nhân nữa thì nghỉ luôn đi nhé.

Nhưng dường như họ cũng biết điều, là một nữ y tá khác với người lúc ban nãy. Trên tay cô ấy cầm theo một bịch băng vệ sinh cùng một bộ đồ bệnh nhân và một chiếc quần lót còn mới.

- Tôi không mua được đồ cho cô ấy nên dùng tạm quần áo bệnh nhân nhé.

Thiên Hạo gật đầu xem như đồng ý, rồi quay người sang hướng khác để nữ y tá đó bắt đầu công việc của mình.

- Đừng kéo quần của Yên Nhi mà.

Yên Nhi mặc dù không được tỉnh táo cho lắm. Đôi mắt vẫn nhắm đấy nhưng cô có thể cảm nhận được có người đang cởi quần của mình. Trong tâm trí liền gợi lên những hình ảnh khi còn ở Ba Lan, nỗi sợ kéo đến làm cô gái đấy oà khóc và không ngừng giãy dụa hai chân.

- Anh mau đến đây giữ cô ấy lại giúp tôi.

Thiên Hạo cũng biết ngại chứ bộ, anh sợ nếu mình tùy tiện quay lại sẽ nhìn thấy nơi đó của Yên Nhi mất. Gì thì gì không thể lợi dụng người ta lúc khó khăn được. Nhưng mà trong đầu anh cứ hiện lên những hình ảnh đen tối là sao?

Đợi cho đến lúc y tá hô hoán thì anh mới từ trong mộng tỉnh lại. Thiên Hạo vội chạy đến ôm lấy nửa thân trên cùng hai bắp đùi của Yên Nhi.

- Trời má...

Quần của cô đã được cởi ra rồi, vẫn may tà áo hơi dài phủ xuống che phủ đi một phần của vùng đất bí hiểm ấy. Nhưng cho dù là vậy thì cũng đủ cho cậu nhỏ của anh trỗi dậy rồi chứ đừng nói chi là thấy hết tất cả.

- Không được...mau nhịn xuống đi Thiên Hạo.

Anh vẫn ôm Yên Nhi nhưng mặt thì đã quay sang hướng khác nhìn thẳng vào tường. Nhóc con này lần nào có bệnh cũng hành xác cậu nhỏ của anh vậy. Cô chính xác là khắc tinh của Thiên Hạo mà.

- Xong rồi.

Sau năm mười phút thì y tá cũng thay đồ xong cho Yên Nhi. Được anh ôm lấy cô không còn nháo nhào lên nữa thay vào đó là ôm chặt lấy bắp tay của anh mà ngủ ngon lành. Làm phải khom người thấp xuống, ngồi cũng chẳng được mà đứng thẳng cũng chẳng xong.

Anh ấy đẹp trai quá đi mất!!

Lúc bấy giờ khi được nghỉ tay thì nữ y tá mới để ý đến người đàn ông này. Lại còn ở khoảng cách gần như thế càng khiến cho cô ta thêm say đắm.

- Xin...xin chào. Tôi là Mễ Tuyết, tôi hai mươi mốt tuổi, đang làm thực tập sinh ở đây!!

Cô ta giới thiệu tên tuổi kể cả nghề nghiệp hiện tại của mình như đang đi xem mắt, phỏng vấn vậy. Anh đâu có mượn cô ta giới thiệu đâu nhỉ?

- Ừ...cảm ơn.

Thiên Hạo không lạnh không nhạt ừ đại một tiếng và cảm ơn cô ta đã giúp bảo bối của anh thay đồ. Rồi lại chăm chú chơi đùa với hai bầu má núng na núng nính của Yên Nhi. Nhìn cô có gầy đi đôi chút nhưng hai cái má này không hề gầy đi chút nào. Thật là muốn cắn một cái quá đi thôi.

- Chúng ta có thể kết bạn trên mạng xã hội không?

Mễ Tuyết rút điện thoại ra mở vào một ứng dụng dùng để nhắn tin phổ biến nhất hiện nay. Cô ta đưa mã QR của mình đến trước mặt Thiên Hạo. Trong lòng thầm cầu nguyện mong anh sẽ đồng ý.

Thiên Hạo không phải dạng người cọc cằn, anh rất lịch sự với người khác đặt biệt là phụ nữ, người lớn tuổi. Chỉ có những lúc anh nóng giận nên có hơi lớn tiếng chút thôi. Nhưng không phải ai cũng nhận được sự tôn trọng từ anh đâu nhé.

- Điện thoại tôi hư rồi.

Reng...reng...reng.

- Alo, có chuyện gì không thưa mẹ.

Vừa mới viện được cái lý do hết sức hợp lý mà đột nhiên điện thoại trong túi áo lại reo lên. Là mẹ gọi đến nhưng sao lại gọi trong lúc này cơ chứ.

- Không có gì, mẹ định gọi cho Yên Nhi mà nhấn nhầm qua số của con thôi, mẹ ngắt máy đây.

Thì ra là Tâm Ly gọi lộn số, bà ấy giải thích xong cũng nhanh chóng cúp máy. Thiên Hạo không quan tâm là cô gái Mễ Tuyết kia sẽ nghĩ thế nào. Cứ thế mà đặt điện thoại sang một bên giường tiếp tục ngắm nhìn Yên Nhi.

- Sao anh nói là điện thoại hư rồi mà? Sao anh lại nói dối tôi?

Cái cô gái này cũng thật là. Lại còn dám bắt bẻ anh nữa chứ. Biết rõ là anh làm như vậy cũng đồng nghĩa với việc từ chối, thế mà cô ta vẫn còn mặt dày đu bám anh quài. Không biết ngại hay gì?

Rầm.

- Giờ thì hư rồi...cô đi được chưa? Ồn ào quá bảo bối của tôi không ngủ được.

Thiên Hạo không thương tiếc lia chiếc điện thoại của mình xuống sàn khiến nó vỡ nát banh. Tiếng động to đấy làm Yên Nhi hơi khó chịu trở người, còn ưm ưm lên vài tiếng nghe vô cùng dễ thương. Chính anh là người làm ồn vậy mà lại vô cớ quay sang nói Mễ Tuyết.1

- Oaaaaa....đau quá.

Cô gái Mễ Tuyết kia vừa quê vừa tức mà không có nơi nào để phát tiết liền đổ tất cả lên người Yên Nhi. Mễ Tuyết dùng một lực vô cùng mạnh véo vào phần đùi non của cô. Yên Nhi đau đớn giật nảy cả người, oà khóc thật to như méc với Thiên Hạo rằng cô đau đến nhường nào.

- Đáng đời cô ta, ai bảo anh không chịu để ý đến tôi.

Mễ Tuyết lè lưỡi khiêu khích Thiên Hạo rồi cong giò chạy nhanh ra bên ngoài. Cô ta quả là một cô gái chưa trải sự đời. Chúc mừng cô ta đã quay vào ô tự hủy. Đã thành công chọc giận đến người đàn ông này rồi đấy.

- Chết tiệt...cô cứ đợi đấy!!

Thiên Hạo tức giận chửi thề, anh mà bắt kịp ả ta thì sẽ giáng ngay cho ả một bạt tai rồi. Đến bước này anh sẽ chẳng nể nang, mặc kệ Mễ Tuyết có là phụ nữ đi chăng nữa. Động đến người yêu của anh thì đừng trách anh tàn nhẫn.

- Hưm... hức.

Chỉ là anh tay anh vẫn đang bị Yên Nhi nắm lấy, anh không nỡ để cô lại một mình trong phòng. Yên Nhi ấm ức nấc lên từng đợt. Anh mò tay xuống vùng da bị nhéo của Yên Nhi nhẹ nhàng xoa xoa, Thiên Hạo không biết hành động này có tác dụng giảm đau hay không nhưng mà Yên Nhi cũng dần thả lỏng cơ mặt.

- Ngoan...anh đưa em về.

Thiên Hạo bế Yên Nhi rời giường. Cao ngạo đi ra khỏi phòng. Muốn anh đầu tư mà lại đối xử như vậy với bảo bối của anh. Thôi thì một con sâu làm rầu nồi canh. Họ làm Yên Nhi đau một anh sẽ trả lại họ gấp mười.