Lạc Nhi Ý

Chương 100




“Thái hậu cô cô, Lạc Nhi từ nhỏ đã biết viết tay trái.”

Lời này vừa thốt ra, mọi người trong điện đã ‘trong cháy ngoài mềm’ như bị sét đánh, nghẹn họng nhìn trân trối.

Viết chữ tay trái… E là trong suốt lịch sử của Kỳ Hạ cũng chưa có vị thiên kim tiểu thư nào biết tuyệt chiêu này. Thôi, hôm nay đã có một vị, chính là Vân Tử Lạc bị mọi người đồn thổi là bất tài vô dụng ròng rã suốt mười sáu năm trời!

Quả thực khiến người ta sửng sốt.

Thái hậu cũng không ngờ, vẻ mừng rỡ hiện lên nét mặt: “Thật ư? Quá tốt rồi. Vậy Lạc Nhi viết tay trái đi.”

Nhiếp Chính vương khó mà kiềm chế được sự ngỡ ngàng trong ánh mắt, nhìn nàng cõi lòng xao động, thanh âm cũng có phần kích động: “Được, vậy… mang thêm giấy tới, bắt đầu thôi.”

Rồi chàng đuổi mấy người cũng đang ngẩn tò te như Sở Tử Uyên, Thập vương gia, Tiêu Đồng ra ngoài.

Lúc này đây kẻ thấy quái dị nhất chính là Vân Khinh Bình.

Cây bút nàng ta cầm chặt trong tay chợt rơi xuống tờ giấy, thấm một vệt mực đen lên mặt giấy sạch sẽ trắng phau.

Không thể nào, không thể nào!

Sao Vân Tử Lạc lại biết viết tay trái?

Chẳng ai hiểu mình bằng kẻ địch! Nếu nói trên đời này ai hiểu Vân Tử Lạc nhất thì ngoại trừ chính nó ra, chỉ có nàng ta Vân Khinh Bình!

Vân Tử Lạc vốn chưa từng học qua cách viết chữ tay trái mà! Lẽ nào… lẽ nào nó đã có tâm kế từ lâu, nên giấu nhẹm?

Nghĩ tới đây, sự chấn động trong lòng nàng ta không sao diễn tả thành lời.

“Tứ vương phi, người thất thố rồi.” Một cung nữ thận trọng nhắc nhở nàng ta một câu, rút mảnh giấy bẩn đó đi, thay một tờ giấy khác cho nàng ta.

Lúc ấy Vân Khinh Bình mới giật mình tỉnh lại, phát hiện có không ít người đang nhìn mình với vẻ lạ kỳ, gò má chợt nóng bừng.

Cây hương trong chiếc lư bằng đồng xanh đã được châm lên, làn khói vấn vít từ từ lượn lờ giữa điện.

Mọi người nín thở yên lặng chờ đợi kiệt tác của mười tám thiên kim tiểu thư ngồi đó.

Vân Tử Lạc nhấc bút lên, mặc dù trong lòng đã có chủ ý sẽ viết cái gì nhưng nàng lại không gấp gáp xuống bút ngay. Nàng cúi xuống nhìn mảnh giấy rồi đánh mắt liếc Vân Khinh Bình ngồi đối diện ở đầu kia so với Diêu Linh Linh.

Vì nàng cảm nhận được tỷ ta cũng đang chú ý tới mình.

Vân Khinh Bình cầm bút tay phải, giả vờ như đang suy ngẫm, thực chất đuôi mắt nhắm chặt lấy Vân Tử Lạc.

Vân Tử Lạc nhếch môi cười, khẽ nhấc bút bằng tay trái, lòng bàn tay phải hơi ấn lên mảnh giấy, thuần thục viết chữ.

Viết chữ tay trái là việc nàng bị ép khi còn ở hiện đại, mục đích là để rèn luyện tính linh hoạt của tay trái. Độ chuẩn xác khi đồng thời bắn súng bằng cả hai tay sẽ cao hơn rất nhiều.

Thấy nàng viết, Vân Khinh Bình cũng lập tức xuống bút, hơn nữa tốc độ rất nhanh, giống như đang đua với nàng vậy.

Vân Tử Lạc sững người, nghiêng đầu nhìn qua, nhìn vị trí đầu bút chuyển động, tim nàng cũng run lên.

Vân Khinh Bình, tỷ ta lại đang viết bài thơ đó của Vân Tử Lạc?

Việc này…

Vân Tử Lạc nhìn mãi tới khi Vân Khinh Bình dừng bút nộp bài, nàng ta ngẩng mặt lên, cười với nàng bằng vẻ khiêu khích.

Vân Tử Lạc cảm thấy nực cười bèn cúi đầu, tiếp tục viết bài thơ còn đang dang dở, vốn dĩ định dùng kiểu chữ trâm hoa mà Vân Tử Lạc thời cổ đại sở trường nhất nhưng hiệu quả khi viết ra bằng tay trái không đọ được với tay phải, nàng thẳng thừng viết kiểu chữ lưu vân mà mình quen.

Lúc này, Vân Khinh Bình đã nộp bài.

Thái hậu, Sở Hàn Lâm, Thập vương gia đều tập trung xem bài thơ của nàng ta, Sở Tử Uyên cũng liếc nhìn, mọi người đều gật gù.

Khi Vân Tử Lạc nhìn qua thì Nhiếp Chính vương đang ngồi trên ghế thái sư khẽ động, dùng ánh mắt sốt sắng hỏi dò xem nàng đã viết xong chưa.

Vân Tử Lạc thổi khô vết mực, nhẹ nhàng gấp giấy thành góc đối nhưng không đè chặt rồi từ tốn bước qua.

Nàng lúc này đã là người nộp bài cuối cùng.

Nhiếp Chính vương nhào tới, cẩn thận đón lấy mảnh giấy trong tay nàng, mở ra nhìn nhanh, đầu mày lập tức rướn lên. Chàng nhìn nàng rồi đưa tờ giấy cho Diêu thừa tướng xuất thân là một trạng nguyên.

Diêu thừa tướng đang cầm bài thơ của Vân Khinh Bình trong tay, ngay cả bài của con gái mình ông cũng không quá để tâm.

Ông vang giọng đọc: “Kìa đào kia hạnh chửa đâm bông – Mai đã ngoài sương cợt gió đông – Đại Dĩu hồn bay xuân khó biết – La Phù ráng phủ mộng chưa thông.”

“Một bài thơ thất ngôn tứ tuyệt thật hay! “Mai đã ngoài sương cợt gió đông – Đại Dĩu hồn bay xuân khó biết”, quả đúng là tả thực hoa đào*.”

*Đào còn gọi là mai đỏ.

Diêu thừa tướng khen ngợi không ngớt: “Câu cuối dư âm vẫn còn, khiến người đọc có cảm giác hứng thú còn chưa cạn.”

Hứng thú chưa cạn?

Vân Tử Lạc cười khẩy, sợ là chưa viết xong thôi, vậy mà cũng viện cớ cho được.

Nhiếp Chính vương nhíu mày, sải bước lên trước: “Ngươi xem Lạc… thơ của nàng ấy đi.” Bây giờ bảo chàng nói ra ba chữ ‘Tứ vương phi’ sẽ cực kỳ khó khăn, thà gọi thẳng là Vân Tử Lạc.

Diêu thừa tướng vội vàng đỡ lấy bài thơ của Vân Tử Lạc, Thái hậu cũng tươi tỉnh đợi chờ.

“Aiya, là chữ Lạc Nhi viết bằng tay trái sao? Đẹp vậy!”

Sở Tử Uyên ở bên khen ngợi.

Diêu thừa tướng cũng kinh ngạc, gật đầu lia lịa: “Thể chữ này như mây bay nước chảy, khí khái hào hùng, thật không giống như chữ Vân nhị tiểu thư viết ra. Chữ của Tứ vương phi cũng đẹp lắm rồi nhưng so sánh thì thiếu chút rắn rỏi.”

Diêu thừa tướng trong lúc cảm thán buột miệng nói ra nhưng lại chạm tới vết sẹo trong lòng Vân Khinh Bình.

Chữ của nàng ta so với kiểu chữ trâm hoa Vân Tử Lạc viết bằng tay phải hình thức giống, thần thái không giống, chữ cố tình bắt chước còn nói chi tới cốt cách?

Nhiếp Chính vương nghe vậy, bờ môi rướn lên một nụ cười đắc ý, cứ như đây là chữ chàng viết ra vậy. Chàng hạ giọng nói: “Đọc tiếp đi.”

Diêu thừa tướng cất giọng sang sảng đọc bài thơ của Vân Tử Lạc.

“Kìa đào kia hạnh chửa đâm bông – Mai đã ngoài sương cợt gió đông… Ấy? Cái này…”

Ông liếc nhìn mọi người, trong đôi mắt là sự hồ nghi rồi lại đọc tiếp: “Đại Dĩu hồn bay xuân khó biết – La Phù ráng phủ mộng chưa thông.”

“Sao giống y như của Bình Nhi vậy?” Thập vương gia lên tiếng trước.

“Phải, sao lại giống hệt của Tứ vương phi chứ?” Diêu thừa tướng cũng lẩm bẩm.

Sắc mặt Sở Hàn Lâm lập tức sa sầm lại. Hắn nói: “Vân Tử Lạc, ngươi không biết viết thì thôi, sao lại đi ăn cắp? Ăn cắp thơ của tỷ tỷ ngươi, ngươi không xấu hổ sao? Còn không mau lôi qua một bên.”

Nói rồi hắn giựt lấy mảnh giấy của Vân Tử Lạc nhét vào tay nàng, sắc mặt muốn khó coi bao nhiêu có bấy nhiêu.

Một giọng nói quái đản vang lên bên cạnh: “Làm sao ngươi biết là cô ấy ăn cắp của Tứ vương phi mà không phải Tứ vương phi ăn cắp của cô ấy?”

Sở Hàn Lâm nghe xong phẫn nộ, quay đầu liền nhìn thấy Tiêu Đồng đang nở một nụ cười lạnh nhạt, đứng bên cạnh Sở Tử Uyên sắc mặt cũng không tốt.

“Chuyện này còn cần giải thích ư? Bình Nhi là người nộp bài đầu tiên! Lúc đó cô ta còn chưa viết, ngươi nói xem ai ăn cắp của ai?”

Sở Hàn Lâm hừ một tiếng.

“Vậy làm sao ngươi biết bài thơ này trước đây không phải Vân nhị tiểu thư đã viết trong phủ, rồi Tứ vương phi ăn cắp?” Tiêu Đồng cười càng châm chọc.

Thật ra hắn cũng không biết sự tình, chỉ nói dựa theo cảm giác mà thôi.

Hắn không tin Vân Tử Lạc lại ăn cắp thơ của người khác.

Nếu là trước đây thì hắn không dám nói, nhưng nàng ấy của bây giờ chắc khinh thường mấy chuyện này lắm?

Thế nên nhìn thấy thơ của hai người giống nhau như vậy, trong lòng hắn chợt nổi lên suy đoán táo bạo này.

Sở Hàn Lâm quay lại nói: “Bài thơ này đích thực do Bình Nhi viết, năm xưa khi nàng viết ra ta đã đọc rồi, lúc đó e là Vân Tử Lạc còn chưa biết nhận mặt chữ.”

“Không nhận được mặt chữ mà lại có thể viết đẹp thế này?” Tiêu Đồng chỉ vào giấy: “Chữ này không phải một hai ngày là có thể luyện được đâu.”

Sở Hàn Lâm cũng không còn lời nào để nói, chỉ kiên quyết cho rằng Vân Khinh Bình là tác giả.

Bên cạnh có mười mấy vị thiên kim tiểu thư đang đứng, các đại thần gia quyến cũng bùng nổ, náo nhiệt tranh luận. Sắc mặt Thái hậu ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ, vẫn không nói câu nào.

Vân Tử Lạc lên tiếng: “Bài thơ này là do ta viết vào tháng Chạp năm trước tại dãy núi phía sau Vân phủ.”

“Vân Tử Lạc, ngươi có liêm sỉ hay không? Rõ ràng là tỷ tỷ của ngươi viết!” Sở Hàn Lâm không nhẫn nhịn được nữa.

“Tứ vương gia!” Mấy ánh mắt nghiêm nghị lạnh lẽo lập tức bắn về phía Sở Hàn Lâm.

Sở Tử Uyên lộ rõ phẫn nộ: “Mong huynh ăn nói chú ý một chút!”

“Đường đường là Tứ vương gia mà thái độ như vậy hay sao?” Thanh âm Nhiếp Chính vương mang theo chút châm chọc.

Sở Hàn Lâm đỏ bừng mặt: “Lẽ nào không phải sao?”

Vân Tử Lạc phì cười: “Liêm sỉ? Tứ vương gia, ngươi hỏi câu này nhầm đối tượng rồi, ai có liêm sỉ, ai vô liêm sỉ tới cuối cùng ngươi sẽ biết.”

Nhẹ nhàng thu nụ cười lại, nàng hướng ánh mắt về phía Nhiếp Chính vương: “Bài thơ này tổng cộng có tám câu, phía sau còn bốn câu. Nếu tỷ tỷ nói ta chép thơ vậy thì chúng ta cùng lật ra, đọc nốt bốn câu cuối.”

Sắc mặt Vân Khinh Bình hơi tái đi, ngụy biện: “Bài thơ này lúc trước ta chỉ viết có bốn câu, lấy đâu ra tám câu? Ngươi tự thêm vào chứ gì?”

Vân Tử Lạc mặc kệ nàng ta, cầm giấy bước lên, Diêu Linh Linh vội chạy tới mài mực cho nàng.

Sau khi viết xong, nàng tự cao giọng đọc: “Kìa đào kia hạnh chửa đâm bông – Mai đã ngoài sương cợt gió đông – Đại Dĩu hồn bay xuân khó biết – La Phù ráng phủ mộng chưa thông – Cuống xanh đuốc rọi tô màu đẹp – Rượu choáng tiên dìu vượt quãng không – Nhìn kỹ sắc này hồ dễ có – Ở hàng băng tuyết nhạt pha nồng.”

Tiếng ồn ào xung quanh bỗng chống ngưng bặt, bỗng nhiên nghe được bốn câu thơ phía sau, bọn họ mới bừng tỉnh ngộ. Liên kết với nhau như vậy dường như mới hoàn chỉnh.

Nhiếp Chính vương vỗ tay trước tiên: “Hay cho câu “Nhìn kỹ sắc này hồ dễ có – Ở hàng băng tuyết nhạt pha nồng.” ! Đây mới là câu thơ tinh túy nhất! Tứ vương gia, viết được hai câu thơ này, nàng ấy còn cần chép của Tứ vương phi không?”

Sở Hàn Lâm lập tức im bặt, giơ tay giật lại tờ giấy, lẩm bẩm đọc lại hai lần.

“Quả nhiên là một bài thơ hoàn chỉnh, hơn nữa câu thơ cuối cùng biểu đạt được tâm thái điềm nhiên, không tranh với đời, viết về mai hóa ra nói về người, cảnh giới cao hơn hẳn. Lẽ nào thơ này thật sự của Vân Tử Lạc?”

Những ánh mắt nghi ngờ bỗng chốc dồn về phía Vân Khinh Bình.

“Hàn Lâm, lẽ nào chàng cũng nghi ngờ thiếp hay sao?” Vân Khinh Bình bụng dạ rối như tơ vò, làm sao nàng ta biết khi đó Vân Tử Lạc viết những tám câu!

“Thiếp không biết bốn câu thơ này của nhị muội ở đâu ra, nhưng bốn câu trước đích thực là do thiếp viết! Nếu chàng nghi ngờ thiếp ăn cắp, sao không lấy luôn cả tám câu?”

“Là vì bốn câu phía sau lúc đó ta không viết ra, chỉ giữ trong lòng.” Vân Tử Lạc tiếp lời: “Dĩ nhiên ngươi sẽ nghĩ rằng bài thơ này chỉ có bốn câu.”

Diêu thừa tướng khẳng định: “Nếu không có tám câu về sau, chắc ta cũng ngỡ chỉ có bốn câu. Nhưng sau khi đọc thì bài thơ tám câu này tuyệt đối là một thể, dù về ý tứ hay vần điệu đều không thể chia tách.”

Vân Khinh Bình không nói được gì, cúi đầu lấy khăn tay rấm rức khóc.

Sở Hàn Lâm cũng rất rối loạn, lần đầu tiên nảy sinh nghi ngờ đối với Vân Khinh Bình. Khi nhìn lại thấy Vân Tử Lạc có chữ đẹp thơ hay, lòng hắn càng khó chịu.

Vân Tử Lạc khẽ nói: “Sau này Tứ vương gia vẫn nên giữ mồm giữ miệng mà tích đức, đừng vội khép người ta vào tội chết.”

“Hay hay hay!” Thái hậu từ trên thềm ngọc bước xuống, cười: “Hôm nay danh hiệu này trao cho Lạc Nhi là xứng đáng. Người đâu, trọng thưởng!”

Rồi bà ta quay sang Vân Khinh Bình, nói: “Lúc trước nhất định là Lạc Nhi và Bình Nhi đã trao đổi bài thơ này. Sợ là lâu quá rồi, Bình Nhi chỉ nghĩ rằng bài thơ này do nó viết, cũng không thể trách con bé.”

Khóe môi Vân Tử Lạc khẽ giật, trong ánh mắt mọi người cũng lộ ra vẻ kỳ quặc.

Còn có thể tưởng như vậy hay sao?

Buổi yến tiệc kết thúc trong ồn ào náo nhiệt như vậy.

Trước hết, Thái hậu gọi Vân Khinh Bình tới trách cứ một trận. Vân Khinh Bình cắn răng không thừa nhận. Sau khi thả nàng ta đi, Thái hậu gọi tiểu thái giám truyền tin tới, nói: “Chuyện ở Hằng Châu đã giải quyết rồi, lập tức để Kiến Thụ quay về.”

Chuyện này phải hỏi cho rõ ràng. Nếu Bình Nhi thật sự ăn cắp thơ của Lạc Nhi, bà ta cũng phải chuẩn bị dàn xếp sẵn, ngăn không cho chuyện này xảy ra lần nữa để con bé vừa thất thố lại mất mặt.

Mặc dù đề cao thanh danh của Vân Tử Lạc là chuyện cấp thiết nhất trước mắt nhưng Vân Khinh Bình mới là cốt nhục của nhà họ Vân…

Không thể thiên vị đầu này, lạnh nhạt đầu kia…



Trở về phủ, Vân Khinh Bình đáng thương vô cùng, Sở Hàn Lâm hờ hững với nàng ta, nàng ta đành giở mười tám loại thủ đoạn ra đối phó.

“Hàn Lâm, bốn câu thơ sau đó của nhị muội thật sự do nó tự nối vào. Nếu bắt buộc phải có nguyên nhân thì tức là bao năm nay nó giấu tài, muốn so với thiếp, nhưng cũng không thể xóa bỏ sự thật nó mượn bốn câu đầu của thiếp được!”

Nói rồi, nàng ta ngồi lên giường, thấy sắc mặt Sở Hàn Lâm hơi dịu đi, lại len lén bò lên chân hắn.

“Hàn Lâm… Thiếp lạnh lắm.”

Nàng ta cất giọng run run, trêu chọc nơi mẫn cảm của nam nhi như vô tình lại như cố ý.

Cả người Sở Hàn Lâm nóng ran, lửa dục vọng bùng bùng, lập tức bắt lấy đôi tay hư đó của nàng ta, thanh âm đã khản đặc: “Thế ư? Vậy để ta giúp nàng nóng lên.”

Chẳng mấy chốc, bọn họ đã lăn lên giường, những không vui lúc trước tự nhiên tan thành mây khói…