Lạc Nhi Ý

Chương 206




Một tháng này, Vân Tử Lạc ở Trấn Quốc Tự "giải hạn", Sở Hàn Lâm và Sở Tử Uyên vẫn thường xuyên đến thăm nàng.

Chỉ là Vân Tử Lạc đối với chuyện đó vẫn lãnh đạm.

Đến mùng năm tháng hai, Vân phủ phái Vân Hằng đến Trấn Quốc Tự đưa thư cho nàng

Ở cửa trấn, Vân Hạo mặc quần áo màu lam rộng thùng thình, hai tay cầm một tớ giấy mỏng, nhìn về phía Vân Tử Lạc ánh mắt đầy cung kính.

Vân Tử Lạc nhận lấy xem, Vân Hằng đã quay sang hỏi Viên Không đại sư đang đứng bên cạnh: " Có phải thân thể nhị tiểu thư nhà chúng tôi đã khá hơn chưa?"

Hắn hỏi cũng cực kỳ khéo léo, dù sao hai chữ " đại họa" ở Kỳ Hạ cũng là điềm xấu.

Vân Tử Lạc ngước lên quét mắt nhìn về phias hắn, tiếp tục xem thư, đôi môi đỏ mọng thoáng ý cười lạnh.

Thì ra ngày mai là mùng tám tháng hai, đúng dịp sinh nhật Vân K.hinh Bình, mà đứa bé Chu thị sinh lại là ngày mồng tám tháng một

Vân Kiến Thụ ở trong thư có nói trong phủ đã chuẩn bị yến tiệc ăn mừng, Sở Hàn lâm cũng đồng ý để năm nay Vân Khinh Bình tổ chức sinh nhật ở Vân phủ.

Dù sao, đây cùng là sinh nhật lần đầu tiên của vân Khinh Bình kể từ sau khi lấy chồng, trở thành phu nhân của Sở Hàn Lâm, nhất định sẽ rất xem trọng chuyện này.

Trong thư còn nói, nếu như Viên Không Đại sư nói nàng có thể trở về thì nhất định phải đưa Vân Tử Lạc về chung vui.

Vân Tử Lạc đọc thư xong, năm ngón tay nhẹ nhàng gấp lại, rồi vân vê thành cục dưới tay áo.

"Vân Hằng, trở về đi, hiện tại ta không thể trở về, nếu như có gì với tiểu thiếu gia, tội này ta cũng không gánh nổi"

Nét mặt của nàng không một tia thay đổi, cực kỳ bình tĩnh.

Kỳ thực, nàng cũng không trách Vân Kiến Thụ, dù sao thời đại này, không có khoa học kỹ thuật, mọi người đều rất mê tin, huống chi, vẫn còn tư tưởng trọng nam khinh nữ.

Phụ thân đối với nàng, thực đã rất tốt,nàng cũng nên thông cảm cho ông ấy.

Mặc dù, từ tận đáy lòng nàng thực không thoải mái...

Từ trước đến nay, nàng vẫn ở trên cao nhìn xuống, quen với việc cường thế chiếm hữu, cũng không có thói quen chia sẽ tình cảm với người khác...

Vân Hằng vừa nghe liền sợ hãi, " Nhị tiểu thư, đại sư đã nói người không sao!"

Vân Tử Lạc nhướn môi: " ta không muốn mạo hiểm như vậy, dù sao đó cũng là tiệc đầy tháng của tiểu thiếu gia, một chút sai sót cũng không thể được. Được rồi, Vân Hằng, mau trở về đi, ta không tiễn nữa"

Nói xong nàng xoay người bước vào Trấn Quốc Tự.

"Nhị..." Vân Hằng chỉ nói được một tiếng,, không khỏi than một tiếng. Hắn dậm chân một cái rồi nói cáo từ với viên Không đại sư.

Sau sương phòng, Vân Tử Lạc mở ngăn tử đầu giường ra, dặn dò Đào nhi: " Thu dọn đồ đạc, chúng ta xuống núi"

Đào nhi "A" lên một tiếng

"tiểu thư, không phải cô nói không muốn quay về sao? Hơn nữa, lúc đi chúng ta mang nhiều đồ như vậy, giờ lại mang về sao"

Vân Tử Lạc đưa tay gõ trán trêu muội ấy, cười nói: " ta nói trở về sao? Là chúng ta xuống núi, không phải trở về vân phủ! Em còn sợ bị chết rét đầu đường sao?"

"Thật tốt quá!"

Đào nhi biết vậy, trên mặt bỗng chốc ngạc nhiên cùng mừng rỡ.

Trong khoảng thời gian này ở Trấn Quốc Tự, mặc dù muội ấy theo Vân tử Lạc liền tiến bộ lên nhanh chóng, nhưng dù sao ở mãi trong chùa cũng rất nàm chán khó chịu.

Cho dù muội ấy ăn uống cũng không kén gì, nhưng Vân Tử Lạc vẫn không chút kiêng dè, không để ý đến đám hào thượng ăn chạy niệm phật kia, mỗi ngay không phải là một ít món ăn dân dã cho muội ấy nầu thì cũng là cho người của Túy Vân Lâu đưa đồ ăn ngọn đến, nhìn bề ngoài chín mười phần chỉ là bánh rán, nhưng kỳ thực bên trong toàn là thịt nha!

Nhưng mà, cuộc sống trong chùa quá vắng vẻm trên núi ngoại trừ mình với tiểu thư, ngay cả tìm một nha đầu nói chuyện cũng không có

Đừng nói đến việc muốn Triển Hưng mang muội ấy ra ngoài du ngoạn,

Sau khi hai người thu dọn đồ đạc xong, liền ở trong phòng chờ, chỉ một lúc sau, liền nhận được bồ câu do Trương thúc đưa thư đến, ý bảo lên núi đón các nàng

Lúc Cáo từ viên không Đại sư, vẻ mặt Viên Không đại sư rất kinh ngạc: " Không phải tiểu thư nói không về vân phủ sao?"

"Ai nói ta về vân phủ?" vân Tử Lạc ưu nhã nhấp đôi môi đỏ mọng: " Không phải đại sư nói ta đi được sao?"

Cảm kích là nhất định có, nhưng đối với việc Viên Không Đại sư tự nhiên úp cho nàng cái mũ " sao chổi" nàng vẫn cực kỳ phẫn nộ.

Nhưng mà, vẫn còn chuyện quan trọng hơn chuyện này.

"Đại sư"

Vân Tử Lạc sắc bén nhìn về phía Viên Không đại sư, chậm rãi kéo mạng che mặt của mình xuống, chú ý đến sự biến hóa sắc mặ của Viên Không đại sư.

Quỷ nhiên, giống như suy nghĩ của nàng, Vẻ mặt Viên Không đại sư vặn vẹo một tý,từ trong miệng bật ra tiếng kêu: "Thanh Thanh

Đó là một loại cảm giác không thể không chế được, đột nhiên bật ra khỏi đầu ông ấy, Viên Không đại sư nhanh chóng trấn tĩnh lại, ý thức được lúc này mình thất thố.

"Thanh Thanh..."

Nhìn gương mặt giống hệt gương mặt năm đó, sắc mặt Viên Không đại sư thay đổi kịch liệt, đôi môi mỏng hơi run, thật lâu sau mới cười như không cười,từ từ bình tâm lại.

"Đại sư biết mẹ ta?"

Vân Tử Lạc tùy ý hỏi.

Nhưng trong lòng nàng bất đắc dĩ nghĩ, chẳng lẽ, đây cũng là người ái mộ mẹ nàng?"

Nhìn ánh mắt đó, nàng cảm giác được suy nghĩ của mình không sai.

Xem ra, nàng không thể không bội phục mị lực của mẹ nàng, ngay cả một cao tăng đắc đạo nổi danh thế này thế nhưng cũng đã từng gục dưới chân váy của mẹ nàng.

Viên Không đại sư duy trì vẻ trấn tĩnh, tâm tư bị Vân Tử lạc nói toạc ra, khẽ mỉm cười nói: " Con đã biết thân thế của mình, ta cũng không cần phải giấu nữa, ta là bằng hữu của mẹ con, nhưng mà, chuyện này không nói với phụ thân con biết, được không?"

Sự cảnh giác từ tận đáy lòng nàng dâng lên, gương mặt nhỏ nhắn của vân Tử Lạc nhăn lại, " Nếu là bằng hữu của mẹ ta, vì sao không muốn để cha ta biết? chẳng lẽ...."

Nàng đảo mắt nhìn về phái áo cà sa của Viên Không đại sư, dừng lại chỗ ngực trái ông ấy một tý, hỏi ngược lại: " Chẳng lẽ mẹ ta không biết tâm tư của ông?"

"Con..." Viên Không đại sư không nói gì nữa, lắc đầu: " Đứa trẻ này, miệng lưỡi sao lại đanh đá lợi hại như vậy, ngươi thật không giống mẹ con, cũng chưa biết là giống ai..."

Chữ "Ai" cuối cùng dường như nói nhẹ đi vài phần, ánh mắt Viên Không đại sư có vài tia mịt mờ.

Vân Tử Lạc buồn cười nhìn ông ta: " vậy mẹ ta như thế nào?"

Nhắc tới chuyện này, ánh mắt Viên Không Đại sư hơi sáng lên, nhu tình nhàn nhạt thoáng qua cặp mắt trước giờ vẫn được xem là minh bạch, giọng nói cũng cực kỳ nhẹ nhàng, từ tốn: " Nàng ấy thoạt nhìn xinh đẹp thanh tao, nhưng cũng rất quật cường, nếu ai phạm vào cấm giới của nàng ấy, nàng ấy cũng không cần lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt cũng có thể giết người được"

Vân tử Lạc im lặng, từ nét mặt và giọng nói của Viên Không đại sư, nàng có thể nhận ra, ông ấy đối với mẹ nàng, thực sự là có tình cảm.

Nàng nhíu mày hỏi: " gia tộc mẹ ta là ai? Sao người lại trở thành các chủ Lưu Ly các"

Những tin tức nàng muốn biết, có lẽ Viên Không đại sư sẽ cho nàng một chút.

Đáng tiếc là, Viên Không đại sư lại lắc đầu, trầm tư một lúc rồi mới mở miêng khuyên nhủ: " Các chủ Lưu Ly các, không thích hợp với con, không cần quan tâm vào công việc của bọn họ"

Nhìn thấy vẻ mặt không thèm quan tâm của Vân Tử Lạc, ông ấy lại nói tiếp:" Mẹ con khi còn sống chỉ muốn con giống như người bình thường, vì vậy mặc dù ta biết rõ thân phận thật của con, nhưng cũng không nói cho con biết. Lần trước, thử máu cho Vân Đại tiểu thư múc đích cũng chỉ để làm cho Nhiếp chính vương thêm tin tưởng vào thân phận các chủ Lưu Ly các của nàng ta, có như vậy con mới có thể an toàn được"

Đối với những lời nói chân thành này của Viên Không đại sư, nói Vân Tử Lạc không cảm động là giả.

"Cảm ơn người, chỉ là cuộc sống của ta, ta muốn tự mình làm chủ, có thể nói cho ta một ít chuyện về mẹ ta được không?"

Viên Không đại sư chày mày: " Chuyện này, con nên hỏi phụ thân của con, kể từ sau khi nàng biến mất, chuyện của nàng, ta đều không biết rõ nữa"

"Trước kia thì sao?" Vân Tử LẠc tiếp tục hỏi: " Trước kia người biết mẹ con"

Viên Không đại sư khẽ mỉm cười: " Biết, đâu chỉ là biết, trước kia mẹ con là muội muội đồng môn của ta, chúng ta là đồng môn học nghê,, sư phủ của ta cũng là phụ thân của mẹ con, là ngoại công của con" (Ngoại công là ông ngoại nhé, nhưng ở thời cổ đại hay gọi là ngoại công, nên tớ để ngoại công"

"Ngoại công" Vân tử Lạc lấy làm kinh hãi: ' Con còn có ngoại công sao?"

"Không có ngoại công, vậy mẹ con từ khe đá sinh ra à?" tâm tình Viên Không đại sư có vẻ tốt hơn lúc này, trêu ghẹo nàng một câu.

Nhìn thấy vẻ mặt thắc mắc của Vân tử Lạc, ông ấy trầm giọng nói: " Ông ấy nhiều năm trước đã đi phiêu bạt giang hồ, ta cũng không biết bây giờ ông ấy ở đâu"

Nói đến đây, sắc mặt ông ấy có phần ảm đạm.

"Ngoại công còn phiêu bạt giang hồ?" vân Tử Lạc nhiên, phát hiện đối với thân thế người mẹ này của nàng, nàng thực không biết gì.

Viên Không đại sư "Ừ" một tiếng, bộ dáng không muốn nói gì thêm nữa: 'Con đi về hỏi cha con, có lẽ ông ấy biết nhiều hơn ta. Chuyện ta nói với con hôm nay, đừng nói cho ông ấy biết, được không?"

Vẻ mặt vân tử Lạc không cam lòng, nói: " Đại sư, ông không thể nói thêm một chút sao? Nói đi, dù sao cũng chỉ có mình ta"

Xem ra, phụ thân cũng không biết quan hệ của Viên Không đại sư và mẹ nàng.

Cũng không nghĩ rằng, Viên Không đại sư là sư huynh của mẹ nàng.

Huynh muội sư môn, một đôi trời sinh nha! Haii người bọn họ lúc tước nhất địn là có tình cảm không thể nói, chẳng trách ông ấy không muốn nói nhiều...

Ánh mắt Viên Không đại sư nhìn nàng bất đắc dĩ: " Không có chuyện gì nưa"

Hỏi lại mất lần vẫn không được thêm gì, nàng cũng không muốn ép buộc Viên Không đại sư nữa, chỉ đành xuống núi trở về Túy Vân Lâu trước.

Dù sao, nàng cũng không biết liệu mình có phải là đối thủ của ông ấy không.

Nhưng dù sao, ông ấy là sư huynh của mẹ nàng, lại là cao tăng đắc đạo..

Đôi mặt hạnh của vân Tử lạc chuyển động, đem chuyện này suy tính xong, ngoài mặt vẫn không biến sắc.