Lạc Nhi Ý

Chương 228




Quỳ HÌnh và Quỷ Hồn tiến đến hỏi thử.

"Lạc nhi" Tiếu Đồng hơi rướn người xuống gọi.

Phía dưới, dạ minh châu sáng như tuyết có thể nhìn rõ ràng mặt từng người một.

Vân Tử Lạc cùng Sở Tử Uyên đang lơ lửng, không biết là đang bám vào đâu, nhưng từ động tác của họ có thể nhìn ra bọn họ đang gắng hết sức.

"Để ta"

Sau một tiếng gầm nhẹ, một bàn tay đẩy bọn họ ra, Nhiếp chính vương quỳ rạp trên mặt đất, nửa người đã vươn xuống miệng giếng.

Vừa nghe được chuyện Vân Tử Lạc bị ngất đi, chàng đã bị hù dọa đến mềm nhũn cả chân, quỳ xuống trên mặt đất.

Chàng nheo mắt phượng nhìn, lúc nhìn thấy gương mặt của Vân Tử Lạc, lửa giận trong lòng chàng lại bùng lên.

"Sở Tử Uyên"

Chàng gầm lên một tiếng, đem những lời chất vấn nuốt xuống cổ họng.

Bởi vì chàng biết rõ, những chuyện đó nói ra thì có ý nghĩa gì.

Ánh mắt chàng đặt trên người Vân Tử Lạc, nhìn thấy quần áo người con gái ướt nhẹp dính sát vào cơ thế, thân thể gầy yếu dường như đang run lên,ánh mắt chàng liền dịu dàng đi hơn nữa còn hơi run rẩy.

Chàng không có cách nào che dấu được tâm tình của mình lúc này, ánh mắt chàng hơi trầm xuống lóe lên vẻ đau lòng.

"Lạc nhi, đừng sợ,ta đến cứu nàng đây"

Giọng của chàng ôn nhu mà kiên định.

Vân Tử Lạc giật giật môi, vẫn không lên tiếng, lại ngước mắt nhìn lên miệng giếng.

Nếu như, vung Tuyết sát hết mức thì có thể đến đó được.

Nhưng mà, nàng còn chưa kịp ra tay thì Nhiếp chính vương đã quay đầu lại, nhanh chóng lấy một sợi dây thừng từ tay Quỷ Mị.

"Giữ lấy"

Chàng trầm giọng phân phó một câu, rồi nắm một đầu dây, tung người nhảy xuống miệng giếng.

"Vương gia cẩn thân!"

Tam quỷ không hẹn mà đồng thanh lên tiếng dặn dò

Tiếu Đồng cũng cầm lấy một đầu sợi dây với Quỷ Mị, giữa hàng mày thoáng vẻ ảm đạm.

Bóng dáng Nhiếp chính vương cao lớn, giống như một con chim ưng từ trên cao bay xuống, đáp thẳng xuống đáy giếng

Đôi môi đỏ mọng của Vân Tử Lạc hơi nhếch lên, tâm tình cũng rạo rực.

Sắc mặt Sở Tử Uyên trầm xuống.

Vốn võ công của Nhiếp chính vương cao siêu, khi mũi chân vừa chạm vách đá chàng mượn lực nhảy lên một cái, cổ tay quấn quanh sợi dây, cả thân hình liền lơ lửng.

"Lạc nhi"

Lúc đến gần, nhìn thấy Vân Tử Lạc gò má tái nhợt hơi đỏ ửng lên, gương mặt nhỏ nhắn gầy rộc đi của nàng, tim chàng liền sít sao đau đớn.

Bao lâu rồi, chàng không dám nhìn nàng như vậy!

Mỗi lần nhìn thấy nàng gầy đi, chàng sẽ không nhịn được mà tự trách mình.

Chàng không nghĩ rằng, nàng lại gầy đến như vậy!

Mũi nàng dường như nhọn ra nhưng lại càng làm nổi bật thêm đôi mắt hạnh sáng của nàng, đôi mắt đó đã biết bao lần chàng đắm chìm vào đó, đôi môi đỏ mọng hơi mím lại của nàng.

Nửa năm qua, nàng đã sống thế naò?

Đau lòng như trận thủy triều nhấn chìm Nhiếp chính vương, chàng cố gắng cười, nói: " Lạc nhi, không sao rồi, Ta đưa nàng lên"

Chàng không biết rắng, giọng của mình thay đổi đến thế nào.

"Ngươi mang Tử Uyên lên trước đi"

Vân Tử Lạc cố tỏ vẻ bình thản nói.

Ánh mắt Sở Tử Uyên cảm động, ở phía sau đẩy nàng một cái: " Lạc nhi, muội lên trước đi! Thân thể ta khỏe hơn, muội không thể để bị lạnh lâu như vậy được"

Nhiếp chính vương thuận thế ôm chặt eo nàng, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn:" Đúng vậy, tự hắn có thể lên được"

Eo nàng lại nhỏ như vậy, giống như không xương vậy, Nhiếp chính vương chỉ cần một ôm có thể ôm trọn nàng.

Trong lòng chàng cực kỳ chua xót.

Khoảng khắc được ôm nàng, ấm áp lấp đầy chàng, mùi hương của nàng tỏa vào mặt mùi, Nhiếp chính vương đột nhiên cảm thấy thỏa mãn vô cùng.

Đã lâu như vậy, chưa bao giờ chàng cảm thấy thỏa mãn như bây giờ.

Chính chàng cũng không nghĩ rằng, thì ra, điều chàng mong muốn chỉ đơn giản như vậy!

"Kéo"

Nhiếp chính vương ngẩng đầu, môi mỏng bật ra một câu.

Tiếu Đồng ở trên bắt đầu kéo dây thừng, hình ảnh hai người ôm nhau ngày càng gần, trong nháy mắt hắn liền cảm thấy đau đớn.

Hắn không thể không thừa nhận, bóng dáng cao lớn của Nhiếp chính vương cùng thân hình nhỏ bé của Vân Tử Lạc ở cùng một chỗ thực sự rất xứng đôi.

Huống chi, hai người họ đều ưu tú như vậy!

Chỉ là, hắn cảm giác mình cũng ưu tú, hắn chỉ kém may mắ hơn Nhiếp chính vương là quen biết Vân Tử Lạc muộn hơn.

Nhiếp chính vương một tay nắm chặt sợi dây thừng, tay kia ôm trọn người con gái vào trong lồng ngực.

Giờ khắc này, ngoài trừ cảm giác hạnh phúc cùng đau lòng, chàng không còn cảm nhận được gì khác nữa.

Thế nên ở cùng nữ nhân có gương mặt giống hệt Lâm Thanh Thanh chàng cũng triệt để lãng quên.

Hoặc là, chuyện này không đủ để ảnh hưởng đến tâm tình của chàng.

Chàng chi biết, trong ngực mình, là người con gái duy nhất chàng yêu sâu sức, chàng yêu sâu sắc người con gái này, quyến luyến người con gái này.

Chàng muốn yêu thương, che chở nàng như bảo bối.

Nghĩ vậy chàng liền hôn nhẹ lên trán bóng loãng ướt đẫm của nàng, từng nụ hôn từng nụ hôn một, đôi mắt phượng hơi cong lên, giờ khắc này, chàng thấy mình cực kỳ hạnh phúc.

Vân Tử Lạc không nới tay, sợ bị rơi xuống.

Nàng cúi đầu, không cách nào ngăn cản hành động của Nhiếp chính vương.

Không có cách nào ngăn cản, cũng không muốn ngăn cản.

Đôi môi nóng hổi kia lại dừng lại trên trán nàng, làm cho nàng cảm thấy gương mặt mình bỗng chốc nóng lên, thậm chí toàn thân đều nóng rực.

Nhưng nàng lại không dám biểu lộ ra ngoài.

Bởi vì, nàng hiểu rõ, khúc mắc trong lòng Nhiếp chính vương vẫn chưa gỡ bỏ được.

Nhưng tình hình trước mặt cho nàng thấy, chàng dường như không quên được nàng.

Nghĩ đến chuyện chàng không vì thù hận với mẹ nàng mà phân biệt ranh giới rõ ràng với nàng, ngược lại còn lưu luyến bản thân mình. Tâm tình Vân Tử Lạc bỗng nhiên sáng lên.

CHàng chịu đi bước này, quan hệ của họ có phải sẽ tốt lên không?

Chỉ sợ là, chàng không chịu đối diện với khúc mắc này, giống như lúc ở Nam Xuyên, ngay cả một cơ hội giải thích chàng cũng không cho nàng.

Thấy nàng liên tục cúi đầu Nhiếp chính vương rất muốn nâng gương mặt nàng lên, muốn nhìn thẳng vào ánh mắt nàng hỏi xem nàng đang nghĩ gì.

Nhưng dù sao hai người cũng xa cách lâu ngày như vậy, chàng đối với nàng bây giờ lại cực kỳ áy náy nên giờ khắc này chàng cực kỳ tự ti, chàng không dám lên tiếng nói chuyện với nàng, chỉ dám dùng hành động để biểu đạt tâm tình của mình.

Càng gần miệng giếng, ánh sáng càng mạnh hơn, Vân Tử Lạc một lần nữa nhắm nghiền mắt lại.

Nhiếp chính vương vừa ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Tiếu Đồng đang nhìn Vân Tử Lạc, chàng liền nhẹ nhàng ôm chặt Vân Tử Lạc vào lòng mình.

Tay trái chàng buông lỏng dây thừng, hơi nhướn người một cái, thân thể cường tráng nhảy lên, vững vàng ôm chặt Vân Tử Lạc đứng trên mặt đất.

"Lạc nhi thế nào rồi?"

Tiếu Đồng tạm gạt suy nghĩ linh tinh sang một bên, tiến đến hỏi

Tam quỷ cũng bước đến, lo lắng nhìn nàng.

Sở Tử Uyên đứng dưới giếng kêu to:"ầy, các ngươi sẽ không cứ như vậy mà đi chứ? Nhiếp chính vương, ngươi đây là giệt khẩu sao?"

Vân Tử Lạc từ trong ngực Nhiếp chính vương giãy fuaj ra, nghe được tiếng của Sở Tử Uyên, liền mở mắt ra, nhưng rất nhanh liền bị ánh sáng mạnh chiếu vào.

Nhiếp chính vương vội vàng phân phó: " Kéo Bát vương gia lên"

Quỷ Mị nhún vai, thả sợi dây thừng xuống lần nữa rồi kéo lên.

Cảm giác ấm áp không còn, tâm tình Nhiếp chính vương lập tức cảm thấy trống rỗng, tựa như vừa mất đi một thứ bảo bối trân quý, toàn thân chàng liền cảm thấy không thoải mái.

Nhìn thấy người con gái đứng đó đang nhắm nghiền mắt, toàn thân như bị lạnh bao phủ, theo bản năng chàng liền cởi áo choàng của mình ra, khoác lên người nàng.

"Lạc nhi, nàng không thể để thế này được. Ta dẫn nàng đi thay y phục"

Giọng chàng chắc nịch.

Vân Tử Lạc cắn môi dưới, cũng không từ chối.

Tiếu Đồng cầm lấy tay nàng nói: " Lạc nhi, đi thay y phục nhanh lên, nếu không sẽ bị cảm lạnh đó"

Cảm giác tay mình bị nắm chặt, đôi môi đỏ mọng của Vân Tử Lạc mấp máy, nàng mở to mắt, lúc này cũng con mắt cũng đã dễ chịu hưn, nàng cúi đầu liền nhìn thấy những ngón tay thon dài của Tiếu Đồng.

Đột nhiên nàng cảm thấy rất có lỗi với Tiếu Đồng.

Chính nàng đã từng đồng ý cho huynh ấy một tháng, nhưng vừa mới được vài ngày, nàng lại phát hiện ra mình vẫn không thể quên được Hách Liên Ý, chuyện này chẳng phải sẽ làm tổn thương huynh ấy sao.

Mà lúc này, ánh mắt Nhiếp chính vương lại nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm của bọn họ, đôi mắt phượng lóe lên vẻ phức tạp

Vân Tử Lạc vội vàng rút tay lại, giả bộ dịu mắt, cười nói:" Ngâm mình trong nước lâu như vậy, làm mắt ta đau quá, ta về thay y phục trước đây"

Giọng nói của nàng đã khàn khàn, nhưng nghe vẫn hết sức dễ chịu.

Thấy nàng cười, Tiếu Đồng nhịn không được cũng cong môi cười.

Từ lúc nàng đi lên đến giờ vẫn không nói nào, làm hắn cực kỳ lo lắng.

Trong lòng Nhiếp chính vương lúc này đủ loại xúc cảm.

Vì sao nàng lại cười với Tiếu Đồng, còn đối với mình lại có vẻ mặt lạnh nhạt như vậy?

Nhưng chàng cũng không có ý định hỏi nàng, lại càng không có ý định để nàng cứ vậy mà rời đi.

Vừa đi được vài bước, bàn tay nhỏ bé của Vân Tử Lạc liền bị một bàn tay nắm lấy, giọng Nhiếp chính vương vang lên: " Ta đưa nàng đến Bảo Đức Cung thay y phục"

Tiếu Đồng lập tức nhìn về phía họ.

Vân Tử Lạc muốn rút tay,lại phát hiện bị bàn tay kia sít sao nắm chặt, bàn tay lớn bao phủ toàn bộ tay nàng.

Ngón tay Nhiếp chính vương thon dài nhưng rất lạnh, lòng bàn tay có nhiều vết chai không giống bàn tay Tiếu Đồng, cực kỳ mềm mại trơn bóng.

Nhưng lại mang đến cho Vân Tử Lạc cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Nắm tay Nhiếp chính vương mới làm cho nàng có cảm giác an toàn.