Lạc Thiếu, Ly Hôn Đi

Chương 10




Lúc An Nhiên đến công ty, một tốp đồng nghiệp liền vây lấy, sôi nổi biểu hiện sự quan tâm của mình.

“An Nhiên, nghe nói bệnh cũ của cậu đột nhiên tái phát phải nhập viện?”

Người nói chính là bạn tốt nhất của An Nhiên ở công ty, bình thường cũng rất hay giúp đỡ cô – Tiếu Tiếu. Vẻ mặt Tiếu Tiếu lo lắng nhìn An Nhiên, nhiều ngày An Nhiên không tới công ty, gọi điện thọai cô cũng không nghe máy, công ty chỉ nói nguyên nhân cô xin phép nghỉ là vì sinh bệnh nằm viện, cũng không nói cụ thể là vì sao mà nhập viện vài ngày liên tiếp khiến cô lo lắng gần chết.

An Nhiên cười với mọi người, nói bản thân không có việc gì, sau khi đám đồng nghiệp đã tản ra, An Nhiên liền bị Tiếu Tiếu kéo vào trong góc, Tiếu Tiếu đang nín thở ra một hơi trừng mắt nhìn cô “ Nhiên Nhiên, cậu phải khai ra, mấy ngay nay rốt cuộc là cậu đã đi đâu?”

An Nhiên nhìn động tác trẻ con của cô ấy, cười khẽ một tiếng, sợi tóc mềm mại vì động tác này của cô mà hơi trượt qua vai, Tiếu Tiếu nhớ lại thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy An Nhiên , trong cả văn phòng chỉ có mình cô im lặng ngồi trong góc, thường dùng ngón tay vén sợi tóc rơi xuống của mình ra sau tai, chỉ liếc mắt một cái, Tiếu Tiếu đã cảm thấy cô gái trẻ này rất hợp khẩu vị với cô, cho nên sau đó về cơ bản chính là nước chảy thành sông, hai người bọn họ đã trở thành chị em tốt nhất cả công ty, khi không có việc gì thì đi dạo phố cùng nhau.

Sau khi nhìn chằm chằm An Nhiên một lúc lâu, Tiếu Tiếu bỗng nhiên cười nói: “Nhiên Nhiên, cậu có biết không, tuy rằng cậu không xinh đẹp, nhưng lại có một hương vị rất riêng, khiến người ta không thể rời mắt!”

Tiếu Tiếu cười một cái, đôi mắt liền híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, răng khểnh đáng yêu lộ ra ngoài, nhìn qua không khỏi khiến cho người ta thấy ấm áp, An Nhiên đột nhiên nổi ý đùa cợt cô một chút, ngay lập tức chìa tay nắm cằm của cô, sau đó dùng dáng vẻ lưu manh nói: “Thế nào? Giờ mới coi trọng người chị em này sao?

Tiếu Tiếu hiếm thấy cô thoát khỏi quan niệm lễ giáo này, lại bị vẻ không quen thuộc của cô chọc cười liền ha ha cười to. An Nhiên cũng bị cô cuốn hút, một cặp chị em hoàn toàn quên hoàn cảnh xung quanh nở nụ cười.

Đột nhiên, Tiếu Tiếu không cười nữa, biểu cảm trên mặt … An Nhiên không xác định hỏi một câu: “Đớp phải ruồi sao?”

Tiếu Tiếu đờ ra lắc đầu: “So với đớp phải ruồi còn đáng sợ hơn…”

Bỗng nhiên cảm thấy từng luồng gió lạnh sau lưng, An Nhiên cứng người rồi nửa nghiêng đầu xoay lại, sau lưng cô, không biết Lạc Lãnh Thần đã đứng bao lâu rồi, đang nhìn chằm chằm các cô, tầm mắt … dừng ở bàn tay đang đặt dưới cằm của Tiếu Tiếu …

Rút tay mình về giống như bị điện giật, hai má An Nhiên ửng đỏ, cúi đầu xấu hổ vén tóc ra sau tai, một mặt là vì thời gian trước kia ở công ty cô và Lạc Lãnh Thần gần như chưa từng gặp nhau lần nào, mà hiện tại bọn họ vừa ly hôn, An Nhiên thật sự không biết phải chào hỏi với anh như thế nào, mặt khác là do động tác của cô và Tiếu Tiếu …

Vẫn là Tiếu Tiếu phản ứng trước, gật đầu với Lạc Lãnh Thần: “Chào, chào Lạc tổng.”

Lạc Lãnh Thần gật đầu, đôi mắt thâm thúy liếc mắt nhìn An Nhiên thật sâu sau đó vòng qua hai cô rồi rời đi.

Trở lại vị trí làm việc của mình, An Nhiên vẫn bởi vì cái liếc mắt thâm sâu kia của anh mà trở nên thẫn thờ, ánh mắt kia của Lạc Lãnh Thần, đến cuối cùng là có ý gì?

“Nhiên Nhiên?” Ở vị trí đối diện, Tiếu Tiếu chăm chú nhìn An Nhiên đã ngẩn người rất lâu, hỏi cô, “Cậu làm sao vậy?”

“Không sao.” An Nhiên cười miễn cưỡng, “Có thể là do tối qua ngủ muộn, hơn nữa… tuy rằng đã phẫu thuật xong nhưng miệng vết mổ vẫn hơi đau.”

Điều này cũng không phải cô nói bậy, không biết vì sao, cô luôn cảm thấy nửa thân dưới dường như không ngừng truyền đến đau đớn, lúc đầu cô tưởng là vì một đêm trước đó với Lạc Lãnh Thần, nhưng qua vài ngày, cơn đau này vẫn chưa tan đi, cô cũng không biết tại sao, mà chỗ đó… cô lại ngại đi khám bác sĩ.

Tiếu Tiếu khẽ đập một tập tài liệu lên người cô: “ Nhiên Nhiên, mình không biết trong đầu cậu rốt cuộc là nghĩ gì nữa, nếu công ty cho cậu nghỉ phép có lương, thì cậu phải ở nhà dưỡng bệnh cho tốt mới đến công ty chứ, cậu hay rồi đó, vết mổ còn đau mà đã về công ty làm, mình thật không biết phải nói gì với cậu mới tốt đây!”

Đến nửa đường thì tập tài liệu lại được Tiếu Tiếu thu về, cô chẳng qua chỉ làm bộ đánh An Nhiên, An Nhiên đúng là ngốc nghếch mà, nhưng cũng không thể trách cô ấy được, nếu như cô từ nhỏ đến lớn đều nhận sự giáo dục tam tòng tứ đức từ xưa của người cha làm giáo sư, không biết chừng cô cũng giống như cô ấy.

An Nhiên không biết Tiếu Tiếu đã quy kết bản thân là tư tưởng phong kiến cũ kỹ cổ xưa, quơ quơ tài liệu trong tay: “Mình đâu làm chuyện trẻ con như vậy chứ, hơn nữa vài ngày nữa ba mẹ mình sẽ trở về, mình cũng không muốn làm cho họ lo lắng.”

Tuy rằng vết mổ vẫn còn đau nhưng so với việc ở trong nhà bị Bùi Thi Thi nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng, thà ở công ty cô còn tự do thoải mái hơn nhiều, cô cũng nghĩ kỹ rồi, cho dù nhà có tiện lợi đi thế nào đi nữa, đó cũng không còn là nhà của cô, mấy ngày gần đây cô đang tìm nhà, sau khi thu xếp ổn thỏa sẽ nói chuyện ly hôn cho ba mẹ biết, hy vọng họ có thể hiểu.

Hôn nhân với Lạc Lãnh Thần đi từng bước đến ngày hôm nay, chính xác là ngoài dự kiến của cô, còn nhớ thời đại học, cô thường thích xem vài tiểu thuyết có phong cách ấm áp, trong đó nam nữ chính bắt đầu cũng là chưa yêu thì đã kết hôn rồi ở cùng một chỗ, chỉ là sau đó trong cuộc sống, họ sẽ vì sự hấp dẫn của hai bên mà từ từ mở rộng lòng mình, cuối cùng trở thành một đôi trẻ xứng đôi, khi đó, cô cũng đã vì tình tiết trong tiểu thuyết mà khóc, vì sự bi thảm của nữ chính mà thổn thức mãi, đến cuối cùng lại vì hôn nhân và tình yêu không dễ dàng có được của họ mà cảm động, chỉ có điều… Tiểu thuyết mãi mãi chỉ là tiểu thuyết, ở trong hiện thực, người thứ ba xen vào người khác luôn không có kết cục tốt đẹp, cho dù không biết chuyện gì, cũng sẽ bị người ta căm ghét mà vứt bỏ.

Trước khi trở thành người nhà của Lạc Lãnh Thần, cô thật sự không biết trong lòng anh đã có người khác, hơn nữa lại còn là một người nổi tiếng, một cô gái xinh đẹp lại dịu dàng, nếu biết từ sớm, cô hẳn là sẽ không đồng ý kết hôn, thậm chí lúc ở giáo đường, khi cô đưa tay đặt lên bàn tay lớn ấm áp kia, còn ảo tưởng những ngày tháng sau cưới, có phải cũng giống như trong tiểu thuyết, khiến người ta rơi lệ, khắc cốt ghi tâm?

Lần đầu tiên nhìn thấy anh và Bùi Thi Thi xuất hiện trên mặt báo, cô trừ hơi giật mình cũng có chút chán chường, cho dù cô cố gắng thế nào, anh dường như không nhìn thấy sự tồn tại của cô, đối với anh mà nói, cô chẳng qua chỉ là một người xa lạ mang danh nghĩa vợ của anh, anh đối với cô vĩnh viễn chỉ có tổn thương giá lạnh, cuối cùng, càng ngày càng nhiều lời đồn đại nhảm nhí truyền ra, cô cũng tin, báo chí bắt đầu đưa tin về anh gần như mỗi ngày, anh vĩnh viễn đều là nhân vật chính, chẳng qua nữ chính mỗi lúc đều không phải là cùng một người mà thôi, ôm một trái tim nóng bỏng, cô bị đông cứng thành một pho tượng băng, cô không có sức đi hỏi những tin tức này, ít nhất… đây không phải lỗi của cô.

Nhưng tất cả đều bị phá vỡ bởi lời nói tối hôm qua của Bùi Thi Thi, thì ra, cô mới là kẻ chặn ngang đường, là kẻ thứ ba đáng khinh thường.

Bùi Thi Thi nói cho cô biết, cô ta và Lạc Lãnh Thần vốn là bạn học, từ tiểu học đến đại học, bọn họ là bạn từ thuở ấu thơ, nếu không phải vì sự xuất hiện của cô, có lẽ cô ta đã sớm kết hôn với Lạc Lãnh Thần.

“Cô biết không? Cô … là tự làm tự chịu.”

Bùi Thi Thi nhìn thấy sắc mặt cô trắng bệch trong nháy mắt, nói cho hả giận.

“Nếu lúc trước không phải ba cô đưa ra ý tưởng hoang đường này, tôi và Thần đã sớm kết hôn, nói không chừng ngay cả con cũng đã có rồi.”

Bùi Thi Thi nói rất nhiều, cuối cùng đá cửa mà đi, cô lẳng lặng ngồi trên giường, chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng, lạnh như băng.