Lạc Trần

Chương 152




Liên Tư Vũ đương nhiên không biết những gì xảy ra ở chỗ Lan Tước, y đang bận cùng hai người bạn đi tìm kho báu đây này,chỉ là càng đi về phía trước không gian càng sáng sủa, vách tường cũng càng láng mịn, còn khảm vài viên dạ minh châu thật to để chiếu sáng.

- Oa! Đây là Dạ Minh châu thật này! Đem ra ngoài kiếm được bội tiền đó!

Tiêu Lâm vẫn luôn thích khi dễ Lục Du lần này lại không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt bất an nhìn xung quanh. Liên Tư Vũ thấy hắn là lạ nhưng cũng không có ác ý nên y không để tâm.

- Đây là...

Nhìn cánh cửa đỏ thẫm kia, hai mắt Liên Tư Vũ chấn động, chỉ cảm thấy đầu "ong ong" choáng váng khó chịu.

Tiêu Lâm khí thấy cánh cửa liền kéo Lục Du lùi ra sau, ánh mắt kinh nghi.

Tiêu Lâm là Kỳ lân, thế nhưng bởi vì trưởng bối của hắn mất quá sớm nên truyền thừa của hắn không đầy đủ, truyền thừa của Kỳ lân tộc cũng như một bộ phận của thân thể Kỳ lân, không có nó Kỳ lân sẽ không thể thức tỉnh huyết mạch, không thể ban phước cho người xung quanh, thân thể cũng yếu ớt, trong tâm linh luôn cảm giác trống rỗng thiếu vắng tra tấn linh hồn.

Chính vì cảm giác này mà Tiêu Lâm luôn cố gắng tìm hiểu về Kỳ lân, mong đặt được nửa truyền thừa còn lại, sau đó hắn phát hiện trong lịch sử từng xuất hiện Kỳ lân, đồng thời rất được cung phụng, nhưng thời đại kia đã ở Thiên Vũ hoàng triều, cách thời gian bây giờ vô cùng xa, ngay lúc Tiêu Lâm tuyệt vọng thì Thường Hạo ( người Liên Tư Vũ đang ngụy trang) xuất hiện, trên tay cậu ta có một bản đồ cổ xưa có ấn ký của Thiên Vũ hoàng triều.

Ban đầu Tiêu Lâm tiếp cận Thường Hạo, ý đồ lấy bản đồ, nhưng hắn rất nhanh phát hiện Thường Hạo rất cảnh giác, cho nên đổi mục tiêu qua Lục Du - bạn thân của Thường Hạo, nhưng hắn không ngờ ban đầu tiếp xúc là vì lợi dụng Lục Du, thế mà dần dần lại bị cậu ta hấp dẫn...

Vốn tưởng bản đồ trên tay Thường Hạo có liên quan đến Kỳ lân, thế nhưng bây giờ nhìn cánh cửa đỏ như máu kia, Tiêu Lâm chỉ muốn quỳ xuống.

Đâu là áp chế huyết mạch, đây là sự cảnh cáo cho những kẻ không an phận dám đặt chân lên nơi ở của huyết thống cao cấp.

Đây chắc chắn không phải có liên quan đến Kỳ lân!!

- Sao vậy? Tiểu Hạo? Tiểu Hạo cậu sao vậy?

Vẫn đang ngắm Dạ Minh Châu,bỗng dưng bị Tiêu Lâm kéo làm Lục Du nghi hoặc, sao đó thấy bóng dáng thất thần của Liên Tư Vũ liền muốn đi qua, thế nhưng Tiêu Lâm gắt gao khống chế Lục Du, không cho cậu ta rời mình nửa bước.

Thân là Thần thú Kỳ lân, tuy rằng truyền thửa của Tiêu Lâm không được đầy đủ,nhưng trực giác của hắn mạnh hơn Lục Du rất nhiều, hắn biếtm,chỉ cần bước thêm hai bước hắn và Lục Du nhất định bị ép thành thịt băm!

- Haizzz...

Liên Tư Vũ đã hồi phục tinh thần, nâng chân nện bước đi qua, trong đầu là những ký ức đã bị phủ bụi.

Năm đó sau khi móc tim,y vốn chưa chết, Tây hải Long Vương Ngao Ngọc và Bắc hải Long Vương Cơ Hành giúp y khống chế Thương Huyền, sau đó y không muốn nhớ lại những chuyện này nên chủ động nhờ họ giúp y xóa ký ức, ai ngờ hai người nhất là muốn tác hợp cho y và Thương Huyền nên xóa sạch ký ức của hai người, đẩy vào vòng luân hồi, nhưng đây là lần đầu họ thực hiện pháp thuật này nên có sai sót, không những khiến y và Thương Huyền bị thương nặng, dẫn đến thần thức thoát khỏi khống chế, bị người trong tinh tế nhốt lại.

Có lẽ để bù đắp sai lầm của bản thân nên đã cho Tiểu Thiên Sứ - Cơ Chước đến giúp y, thông qua giao dịch cùng Lan Tước để y tiến vào những thế giới ảo kia, cùng Thương Huyền gặp mặt công lược các kiểu.

- Đại ca, nhị ca, cảm tạ các huynh.

Đẩy cửa đi vào đại điện, nhìn viên ngọc trên bàn, Liên Tư Vũ thành thật cảm tạ.

Tuy rằng chỉ là huynh đệ kết nghĩa, thế nhưng bọn họ đối với y thật sự rất tốt, giúp y nhiều việc như vậy... mặc dù không cần thiết.

- Tam đệ, cái đó... đệ thế nào rồi? Tiểu tử Thương Huyền kia đâu?

Viên ngọc gợn sóng một chút, sau đó hai gương mặt hiện lên trên mặt ngọc.

- Chút nữa ta đi tìm hắn.

- Thôi, trở về lại nói.

Liên Tư Vũ đang muốn nói gì đó, nhưng sau đó im lặng nhìn hai người bên kia còn đang lúng túng thất thố.

- Ừm, ừm, trở về lại nói...

Liên Tư Vũ thấy ngọc châu trên bàn đã trở lại bình thường liền cầm nó lên, đây là Long châu của y, cũng là thứ đã phong ấn ký ức của y...

Tây hải...

- A Hành, huynh nói có phải Tam đệ đã phát hiện việc chúng ta làm không?

Năm đó sau khi kết bái, tình cảm của bọn họ với Liên Tư Vũ rất tốt, khi biết được quá khứ của y thì lại càng thương tiếc bội phần, sau đó chủ động giúp y tìm chuyển kiếp của Vu Ân, đưa người đến bên cạnh Liên Tư Vũ.

Thế nhưng bọn họ lại không biết nên mở miệng thế nào, tuy nói Thương Huyền là chuyển kiếp của Vu Ân, thế nhưng hắn đã không còn ký ức kiếp trước, đã không còn những thứ từng trải qua cùng Liên Tư Vũ, đối với hai người mà nói, đối phương đều là người xa lạ...

Bọn họ vốn định thuận theo tự nhiên, nếu hai người ở cạnh nhau thì tốt, nếu không được thì cũng không cưỡng cầu,nào ngờ Liên Tư Vũ một lòng nhớ đến Vu Ân, Thương Huyền lại một lòng yêu thích Liên Tư Vũ, hai người cứ như vậy dày vò đến dày vò đi, cuối cùng lại khiến kết quả nát bét đến không tưởng tượng nổi...

- Theo tính cách của Tam đệ, nếu không biết thì có lẽ vẫn không thể chấp nhận Tứ đệ...

Người như Liên Tư Vũ, nếu không triệt để quên đi Vu Ân sẽ không thể tiếp nhận Thương Huyền, bởi vì cho dù Thương Huyền là chuyển kiếp của Vu Ân, thế nhưng cũng chỉ là chuyển kiếp, sẽ không phải là Vu Ân chân chính...

...

Viện khoa học...

Liên Tư Vũ nâng mắt đánh giá con rồng bạc trong lồng thủy tinh, ánh mắt không rõ hỉ hay nộ...

- Haizzz... ngươi vẫn cố chấp như vậy...

Rồng bạc đã chìm vào ngủ sâu, đương nhiên không nghe được tiếng than thở này của Liên Tư Vũ.

...

- Liên! Hải sa cắn ta!

Thương Huyền tức giận lên án u linh trốn sau lưng Liên Tư Vũ, con cá mập kia còn không biết điều lè lưỡi khiêu khích hắn.

- Ngoan, ai bảo huynh giết nó.

Thương Huyền nghe vậy liền ỉu xìu xuống, nam nhân một thân tuấn mỹ lập tức hóa thành một con tiểu bạch long trắng như tuyết.

Tiểu bạch long chớp chớp đôi mắt màu bạc, đi đến thân cận nam nhân hồng y, nam nhân vốn muốn đẩy bạch long, thế nhưng tiểu long với hai cái sừng nho nhỏ thật đáng yêu, cho nên...

Cá mập há cái miệng đầy răng, cảm giác rất ủy khuất, tiến lại cọ cọ nam nhân hồng y, sau đó u linh tan biến, nhập vào luân hồi...

Tứ hải năm đó bị Thương Huyền quậy tưng bừng, quyết tâm muốn lấy mệnh đổi mệnh, lấy sinh mệnh của động vật biển đổi cho Liên Tư Vũ, khiến động vật chết vô số tụ tập thành oán linh, cắn nuốt lẫn nhau rồi trở thành một đoàn, sau nữa lại gặp Liên Mộng cho nên cân nuốt luôn nàng, cùng nàng đi trả thù Thương Huyền và Liên Tư Vũ.

Chỉ là bọn nó thực sự oán sao? Có lẽ có, cũng có lẽ không, dù sao cơ hội để giết hai người có nhiều vô số kể, nhưng đến giờ cả hai vẫn bình yên đấy thôi, không phải Liên Tư Vũ hay Thương Huyền mạnh, chỉ là bọn nó không nỡ ra tay thôi.

Năm đó Thương Huyền đồ sát từ Nam.hải của hắn, những tên hắn giết đều là thuộc hạ con dân của hắn, những người đó từng rất kính ngưỡng hắn, khi đó nếu hắn bảo họ chết họ chắc cũng không phản đối, thứ họ cần chỉ là một lý do.

Cho nên sau khi trở về Nam hải, Thương Huyền trước tiên xin lỗi những linh hồn đó, sau đó để chúng nó trả thù mình, cho đến khi tụi nó nguyện ý nhập luân hồi.

Còn Liên Tư Vũ? À, hắn ngồi trên biển ngắm Thương Huyền mệt nhọc thôi.

- Tiểu trư trư! Ăn tối thôi! Hôm nay ăn mực nướng!

Những u linh thuộc họ mực cùng lao đến chỗ Thương Huyền.

Cái gì? Ngươi nghĩ Liên Tư Vũ và Thương Huyền sẽ không ăn đồ trong biển ư? Vậy ngươi có ăn đồ ăn trên cạn không? Ha hả.

- Lan Tước! Ngươi gọi ta là gì?!

Cho dù đã gọi trăm ngàn lần, Liên Tư Vũ vẫn cực kì bài xích cái tên này.

- Tiểu Tư Tư, ăn mực nướng!

Lan Tước thức thời sửa miệng, sau đó vui vẻ cùng Tiểu Ác Ma - Tinh Không Vô Vọng gặm mực nướng, Tiểu Thiên Sứ ở một bên uất ức cắn khăn tay nhỏ bì bằng hữu bị cướp đi.

- Qua ngay. Ngươi tiếp tục an ủi mấy tộc nhân này nhé.

Liên Tư Vũ cười vui vẻ vứt bạch long xuống biển.

Bạch long:... Bổn bảo bảo tổn thương!! Liên a! Huynh không thể tàn nhẫn vô tình vứt chanh bỏ vỏ như vậy a!!

Bạch long rũ nước đuổi theo nam nhân hồng y, nhưng chưa tay được bao xa đã bị u linh kéo vào nước lần nữa, nó rống lên tràn đầy tức giận, thế nhưng u linh vẫn cứ thích ngồi trên bạch long kéo nó xuống nước, cảnh tượng khôi hài không tưởng.

Ánh nắng chiều chiếu qua mặt biển, dòng nước gợn sóng khúc xạ ánh sáng, như một dải lụa nhuốm ánh hoàng hôn.

_____ Chính văn hoàn___