Lạc Vào Thế Thú, Làm Bạn Quái Nhân

Chương 15: Đây là theo đuổi gì? Đây là ép mua ép bán




Vương Ly từ trong nhà bước ra, đầu tiên là nhìn thấy Giác Địch từ đầu chí cuối vẫn luôn miệt mài với công việc trên tay. Nhìn lại, cô mới hiểu được âm thanh chói tai kia là vì sao mà có. Thì ra Giác Địch đang giúp cô đẽo lại gia cụ trong nhà cho vừa tay. Những món đồ lớn dần dần trở nên quen thuộc như trong ký ức của cô khiến trong lòng cô dâng lên chút an tâm như thể mình vẫn đang ở địa cầu mà không phải nơi nào xa lạ.

Ánh mắt cô không khỏi dịu dàng.

"Em ngủ không ngon à?"

Giác Địch nhìn thấy cô thì đứng dậy, nhẹ giọng hỏi han. Khác xa một trời một vực với lúc nãy.

Vương Ly lắc đầu: "Nhất thời thả lỏng nên cơ thể không kịp điều chỉnh thôi. Một thời gian nữa sẽ không sao hết."

"Có phải giường quá cứng?"

Giác Địch vẫn lo lắng nhìn cô.

Quả thật là dáng vẻ bây giờ của Vương Ly có chút không tốt, chỉ là chính cô chưa nhận thức được. Cho dù nguyên nhân có giống như cô đã nói.

Trong mắt Giác Địch, thân thể Vương Ly quá mềm mại, mặc dù tất cả giống cái trong bộ lạc đều nằm giường cứng, mùa nắng còn ngại nóng mà trực tiếp nằm dưới mặt đá, nhưng Vương Ly quả thật không giống. Hắn vô sự tự thông cho rằng cô nên được nằm ở nơi mềm mại hơn.

"Tôi sẽ đi kiếm thêm da thú về lót giường cho em."

Cho dù chỉ khiến giấc ngủ của cô tốt hơn.

Vương Ly chưa kịp lên tiếng thì đã có người chen ngang trước.

"Không mượn ngươi, Giác Địch!"

Đồ Khải hất cằm y hệt chủ nhân bác bỏ lời nói của Giác Địch. Biểu tình kiêu căng ngạo mạn khiến người chán ghét.

Đại loại là Kiệt Tây đang đứng ở cửa sân, anh chàng đã tức đến lệch cái mũi xinh đẹp của mình rồi.



Đồ Khải lại giống như từ trong hơi thở đã mang theo cảm giác ưu việt, không hề cảm thấy mình như vậy là có gì sai. Hắn cho Giác Địch một cái ánh mắt cảnh cáo rồi bước đến trước mặt Vương Ly, như một vương tử chẳng bao giờ cúi đầu mà chỉ biết hất hàm ra lệnh, khác xa một trời một vực với cách cư xử của Giác Địch với cô mà đương nhiên chào hỏi: "Giống cái, tôi là Đồ Khải. Em tên gì?"

Hắn hỏi tên cô mà như vua chúa đang hỏi tên dân thường, thái độ khinh mạn như ban ân.

Vương Ly bó tay lùi về sau một bước vì cảm giác áp bách do thân hình đồ sộ trước mặt mang lại. Nếu là ở hiện đại, loại người như Đồ Khải cô chẳng thèm cho cái liếc mắt. Tự nhiên cô có hơi hiểu cảm xúc của Giác Địch khi lần nào cũng làm lơ hắn.

Còn bây giờ... Sau khi Vương Ly lùi lại liền cười cười, không xa không gần nói: "Xin chào, tôi gọi Vương Ly."

"Vương Ly? Tên nghe lạ quá, còn rất khó đọc."

"..."

"Được rồi, tôi đã biết!"

Đồ Khải lại không quan tâm biểu tình khó đỡ của cô, giống như đương nhiên dõng dạc tuyên bố: "Vương Ly, từ hôm nay tôi sẽ theo đuổi em!"

!

"Tất cả những gì em muốn từ giờ sẽ do tôi phụ trách. Cho nên em không cần nhờ vả tên yếu đuối Giác Địch kia. Lần sau cũng đừng tiếp xúc với hắn nữa. Tôi tốt hơn hắn gấp ngàn lần."

"..."

Vương Ly còn đang chớt vớt vì lời trước đó của hắn, bây giờ triệt để câm nín.

Đây mà là theo đuổi gì. Cường mua cường bán thì có.

Vương Ly âm thầm thở dài. Nhưng cô bất ngờ làm gì chứ. Hiện tại cô lại cảm thấy rất đương nhiên. Kiểu như dù người này có nói cái gì tự đại hơn nữa vẫn là chuyện bình thường. Cho dù cô còn chưa tiếp xúc với hắn được bao nhiêu mà đã có nhận định này rồi.

Cho nên cô tự nói mình không cần chấp nhặt loại người này. Cứ xem như nước đổ lá môn đi.



Cô thản nhiên nhìn hắn cười đáp: "Vậy anh có thể giúp tôi tìm thêm vài tấm da thú tới nữa chứ?"

"Đương nhiên là được. Tôi đi ngay!"

Bị nụ cười kia của Vương Ly làm chóng mặt, Đồ Khải trong lòng trực tiếp phán định cô đã chấp nhận mình rồi liền nghênh ngang cho Giác Địch bên cạnh một cái ánh mắt khinh thường, sau đó chạy đi.

Đuổi được hắn rồi Vương Ly không khỏi thở phào nhẹ nhỏm.

"Vương Ly, cậu thích tên đó à?"

Đồ Khải vừa đi Kiệt Tây đã lao tới bực bội hỏi.

Anh chàng khó chịu ra mặt: "Không phải chứ Vương Ly, tôi không nghĩ cậu có thể thích loại người đó được. Cậu không phải..."

Nói tới đây thì hắn vô thức liếc mắt nhìn Giác Địch, không nói hết. Người này từ khoảnh khắc nhìn thấy Vương Ly không phản bác lại Đồ Khải, còn cười với hắn thì đã ngồi về chỗ lúc đầu, tiếp tục soàn soạt gọt gia cụ, cả người đều trầm mặc khó gần.

Vương Ly làm sao không nhìn ra ẩn ý của Kiệt Tây. Cô nhìn dáng vẻ kia của Giác Địch, trong lòng đương nhiên chẳng dễ chịu, nhưng lại không nói gì cả.

Cô không đáp lại Kiệt Tây mà hỏi hắn: "Lúc nãy là có chuyện gì vậy?"

Ý cô đương nhiên là thái độ của Đồ Khải với Kiệt Tây. Cô cảm thấy có ẩn tình.

Sự thật chứng minh, bản sắc của người ở đây là thành thật, đơn giản, không hoa chiêu xảo ngữ. Cho dù là cái tên ngạo mạn Đồ Khải kia cũng vậy.

Kiệt Tây nghe cô hỏi, mặc dù biểu tình có hơi không được tự nhiên gãi gãi mũi, nhưng anh chàng vẫn đáp: "Trước khi cậu tới Đồ Khải vẫn luôn theo đuổi tôi."

"..."

Vương Ly câm nín.