Vương Ly có chút phiền rũ lòng mắt giậm giậm chân.
Giác Địch vốn đã chẳng đặt Đồ Khải vào mắt, nhìn thấy cô làm ra hành động này lại tưởng cô mỏi chân.
Cũng không thể trách hắn, ai bảo Vương Ly đứng trong đám trai tráng giống cái liền trở nên yếu ớt không chịu nổi, còn mềm mại dễ bị tổn thương.
Cho nên hắn gần như phản xạ có điều kiện nhỏ nhẹ hỏi han: "Mỏi chân rồi sao, tôi mang em."
Vương Ly còn chưa nói gì Đồ Khải đã chen tới: "Vương Ly còn cần ngươi tới sao? Mau tránh ra đi!"
Đồ Khải lúc ở hình người cũng không yếu thế hơn Giác Địch chút nào, ngược lại còn có chút đô con do nguyên nhân thú hình. Cố tình bình thường hắn cứ thích dùng hình thú để khinh bỉ Giác Địch. Hắn vừa nói vừa mang theo đao to gió lớn lao tới, không chút khách khí muốn đem Giác Địch đẩy ra.
Giác Địch có thể đánh không lại hắn, nhưng sao có thể để hắn gần người?
Nhưng trong chớp mắt đó trong lòng hắn xoay chuyển rất nhiều ý nghĩ, sau khi im lặng rũ mắt nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của Vương Ly một cái, hắn lặng lẽ tránh đi.
Dáng vẻ cam chịu kia lại khiến người lắc đầu. Chưa đánh mà rút lui đó là điều tối kỵ của thú nhân. Vài thú nhân không khỏi dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn. Đổi lại là Đồ Khải hắn đã nổi điên mà xông lên quyết đấu rồi, cố tình Giác Địch lại như đã chai lỳ. So với thú nhân vô cùng trực tiếp, Giác Địch có vẻ thật thâm trầm. Bọn họ gọi hắn là quái nhân cũng không phải không có lý do.
Kiệt Tây đã sớm đoán được chuyện này cho nên lúc đầu mới nhắc nhở Vương Ly. Cô cho rằng Vương Ly sẽ hiểu. Nhưng hắn lại không thể đánh giá chủ quan suy nghĩ của Vương Ly, cho nên mới không nói rõ hơn. Bây giờ cũng chỉ có thể bất lực đứng nhìn Giác Địch bị coi thường.
Làm người có quan hệ khá gần gũi với Giác Địch, Kiệt Tây biết thú nhân này có bao nhiêu kiêu ngạo trong nội tâm. Bị coi rẻ đối với hắn là sự tra tấn, cho nên trước khi Vương Ly xuất hiện, Giác Địch rất ít khi biểu lộ sự tồn tại trong bộ lạc. Bây giờ liền... Rốt cuộc Vương Ly có thích Giác Địch không, Kiệt Tây có chút không nắm rõ nhìn Vương Ly.
Sau khi dọa lui Giác Địch, Đồ Khải đắc ý chiếm chỗ bên cạnh cô. Sau khi ngông nghênh cho Giác Địch một cái ánh mắt khiêu khích, hắn liền nhiệt tình đối với Vương Ly cười niềm nở nhưng không che giấu sự ngạo mạn: "Vương Ly, anh mang em đi."
Hắn vừa nói vừa quen thói muốn làm ngay, đưa tay định ôm Vương Ly. Không hề định cho cô cơ hội bày tỏ thái độ, ép mua ép bán vậy đó.
Nếu không phải Vương Ly đã đề phòng trước thì đã để cho hắn đắc thủ rồi.
Trước khi Đồ Khải vươn tay ra, cô đã lách người lùi về sau.
Kiệt Tây làm bạn với Vương Ly mấy hôm nay đã nhận ra vị giống cái dáng vẻ không giống họ này có tính cách vô cùng đặc biệt. Mặc dù không biết phải dùng từ ngữ gì để hình dung, cho dù đôi khi Vương Ly hành xử khiến hắn khó hiểu, giống như lần này nhưng hắn vẫn biết bày tỏ thái độ thế nào. Hắn chặn trước mặt Đồ Khải cao lớn hơn mình, khí thế chẳng kém ngẩng đầu nói: "Vương Ly chưa nói gì hết."
"Vương Ly sẽ nói gì sao?"
Ấy thế mà Đồ Khải còn có thể đáp ngang lại. Điệu bộ kiệu ý ta chính là ý người vô cùng cuồng vọng.
Sau đó còn đối với Kiệt Tây ra vẻ: "Kiệt Tây, không phải cậu vẫn còn oán trách tôi việc tôi không theo đuổi cậu nữa nên mới không muốn tôi theo đuổi Vương Ly đi."
Kiệt Tây không lường trước được, mém tí là vấp ngã trình.
Vương Ly ở phía sau cũng bó tay.
Đồ Khải làm thú nhân làm đến ưu việt khác loại quá rồi. Thử hỏi trong đám thú nhân, có ai dám kiêu căng như vậy đối với giống cái. Tuy rằng nội bộ giống cái cũng có cạnh tranh, nhưng nào có như cái miệng của hắn.
Quả thật trước đó Đồ Khải đã theo đuổi Kiệt Tây rất dữ dội, giống như đối với Vương Ly bây giờ, nhưng tự hắn không cảm thấy bản thân di tình biệt luyến rõ ràng không chút mặt mũi như vậy, hắn liền cho rằng Kiệt Tây cũng giống hắn sao.
So ưu việt với giống cái?
Đồ Khải đúng là khác loại.
Đại loại chính là não tàn còn ngu ngốc.
Nhưng trước khi Kiệt Tây định mở miệng trào phúng lại thì Vương Ly ở sau lưng đã kéo hắn một cái, sau đó không nhìn Đồ Khải mà nhìn đám người đang hống hớt hỏi: "Vẫn chưa đi sao?"
"Lại chậm trễ nữa sẽ không đi được đâu."
Bị cô nhắc nhở, đám người đang xem kịch vui hai mặt nhìn nhau. Nhưng cuối cùng họ cũng không có đủ sự cơ linh để hiểu được nội tâm sắc xảo của người hiện đại mà nhìn thấu suy nghĩ của Vương Ly. Cho nên không mất bao nhiêu thời gian cân nhắc, đám người bắt đầu kéo nhau rời khỏi bộ lạc.
Chuyện cứ như vậy đặt dấu chấm hết.
Trong lúc di chuyển, đám người không ai chú ý tới Giác Địch.