Cô quýnh lên: "Này!"
Đồng thời nắm lấy tay hắn ngăn lại.
Cô quát giận: "Anh bị ngốc à!"
".."
Thú nhân mặt đơ ra, có vẻ còn chưa biết mình làm sai điều gì.
Nhưng giây sau cô đã nghe hắn nói: "Em muốn thử thì để tôi thử."
Có chết thì hắn cũng chết thay cô.
Vương Ly tự giác thêm vào câu sau, tức đến bật cười: "Có nhất định phải là tự mình thử đâu." (
Ánh mắt thú nhân hơn lóe lên, đăm đăm nhìn cô.
"Chúng ta đi bắt một con thú rồi cho nó dùng. Nếu nó không sao thì chính là ăn được."
Cô vừa nói vừa vào trong nhà, vác một cái gùi nhỏ đi ra: "Đi."
Thú nhân bị cô kéo loạng choạng, không nhịn được nói: "'Em muốn đi săn?"
"Rất nguy hiểm!"
Hắn không đồng ý.
Vương Ly ngừng lại ngẩng đầu nhìn hắn: "'Anh không bảo vệ được tôi à?"
Thú nhân im lặng, trầm mặc.
Vương Ly thở dài, kéo kéo bàn tay lớn của hắn, nhẹ giọng: "Chúng ta chỉ đi gần bộ lạc thôi, tìm một con thú ăn cỏ không có tính uy hiếp thử là được."
Quả nhiên thú nhân bị thuyết phục.
Có lẽ hắn có thể bảo vệ được cô, nhưng hắn không dám cam đoan, cũng thiếu sự tự tin đó.
Hai người rất nhanh đã ra khỏi bộ lạc dưới ánh mắt tìm tòi của chúng thú.
Khác hẳn với Giác Địch từ khi ra ngoài liền căng thẳng toàn thân, Vương Ly lại rất bình thản. Chỗ này vẫn còn ở trong địa phận an toàn của bộ lạc, là nơi cô hay cùng nhóm giống cái đi hái lượm, có gì mà phải sợ đâu chứ.
Chỉ có đi thêm nửa dặm nữa, khi đến khu vực không còn mùi thú nhân đánh dấu thì mới lục đục có sự xuất hiện của thú hoang.
"Đó là!"
Họ vừa đi ra không bao lâu thì trong tầm mắt đã xuất hiện một con giống gà.
"Bắt lấy nó!"
Hai mắt Vương Ly sáng lên, hét lớn.
Tiếng hét của cô không ngoại lệ dọa sợ con vật kia.
Nó "quác" lên một tiếng định chạy đi. Nhưng nó không nhanh bằng tốc độ của thú nhân.
Vương Ly chẳng rõ Giác Địch yếu đến đâu mà người ta đều chê bai hắn. Từ ngày đầu Vương Ly gặp hắn, được hắn mang về bộ lạc, lại chứng kiến những lần hắn ra tay bảo vệ cô, Vương Ly chẳng hề nghĩ rằng hắn kém. Nếu muốn nói thì, mỗi người đều có thế mạnh riêng, phải vận dụng đúng tình huống thì nó sẽ tạo nên hiệu quả xinh đẹp.
Như trong dự liệu, Giác Địch gần như chỉ cần đưa tay ra, túm cổ con "gà" kia lên là đã bắt được nó rồi.
Con này mà gọi là gà thì cũng không đúng lắm. Nhưng có thể xem nó là gà của đại lục thú nhân đi vậy.
Thân hình của nó mập hơn gà ở hiện đại, màu lông sặc sỡ còn hơn con vẹt, cổ chân thô to cùng cái đầu có lớp sừng cứng. Hình như dã thú ở đây đều da thô thịt dày thì phải.
"Con này ăn được không?"
Hình như bình thường cô không thấy thú nhân phát cho họ thịt của con này. Vương Ly vừa hỏi vừa chọc chọc vào lớp lông của nó.
Dáng vẻ cô ngồi bó gối, tò mò chọt chọt con vật trong mắt thú nhân thật đáng yêu. Ánh mắt hắn dịu dàng, nhỏ giọng đáp: "Thời điểm thức ăn sung túc thì chẳng ai ăn nó cả. Vì khó ăn."
"Khó ăn a..."
Vương Ly rầm rì.
Giác Địch nhìn là biết cô không tin tưởng lắm, nhưng hắn không nói gì mà hỏi: "Bây giờ phải làm sao?"
Sau khi bắt gà xong hai người thụt vào trong lãnh địa của bộ lạc, cho nên Giác Địch cũng không cần căng thẳng thần kinh cảnh giác nữa. Lại nói quá trình thật sự là không có một chút nguy hiểm, cho nên tâm tình của Giác Địch cũng thả lỏng hơn. Là do hắn đã quá căng thẳng.
Hai người ngồi dưới một góc cây to, Vương Ly lại chỉ huy thú nhân cột con gà kia lại.
Con vật bị họ bắt giữ ban đầu thì kêu quác quác, một đỗi thấy có vẻ an toàn liền nhàn nhã đi dạo trong phạm vi dây leo đang cột nó cho phép. Này là do thần kinh nó thô hay trí nhớ chỉ có ba giây?
Vương Ly không rảnh bận tâm, cô lấy quả lồng đèn từ trong gùi ra, cắt nhỏ rồi rải xuống trước mặt con gà.
Đồng thời cũng ném một đám hạt đen trong ruột quả ra.
Con gà ban đầu bị cô làm giật mình, nhưng sau đó nó bắt đầu thăm dò những thứ cô ném ra.
Vậy mà nó đã thật sự mổ những miếng thịt quả lồng đèn ăn rồi.
Đừng nói Vương Ly, cá Giác Địch cũng mừng rỡ nữa.
"Thật sự ăn rồi kìa!"
Cô hoan hô.
"Ừm."
Thú nhân nhìn cô cười vui, ánh mắt mềm mại.
"Nhưng mà... Hình như nó không ăn hạt đen."
Vương Ly thấp giọng ảo não.
"Không ăn được?"
Giác Địch rốt cuộc hiểu ngọn nguồn cách thức kiểm tra này của Vương Ly, không chắc chắn lắm tỏ vẻ.
Vương Ly lại không muốn nghĩ như vậy. Bởi vì cô vẫn biết có vài loại thực vật động vật cũng không ăn. Là vì không thích ăn chứ không phải không ăn được, hoặc ăn chết.
Cho nên sau khi quyết tâm, cô đem một hai hạt đen đập vụn ra, sau đó như tên đồ tể chỉ huy thú nhân bắt con gà kia lại, nhét vào miệng nó. (*
Giác Địch bị khí thế hùng hổ của cô làm giật mình, rồi không nhịn được cười.
Hung dữ cũng đáng yêu như vậy.
Vương Ly đâu có nhận ra mình vừa để lộ hình tượng không được thục nữ, vẫn lo chăm chăm nhìn con gà, háo hức muốn kiểm tra thành quả.
Con gà kia lúc mới đầu bị ép ăn thì bị dọa cho kêu quang quác, sau khi ăn xong lại lảo đảo hai vòng, sau đó ngã quật xuống.
Không động đậy.