Lạc Vào Thế Thú, Làm Bạn Quái Nhân

Chương 58: Khoai môn?




Vương Ly cứ tưởng hắn sẽ mang cô xuống thung lũng trước mặt. Kết quả hắn lại rẽ sang phương hướng khác với lúc họ đến, vượt qua hai ngọn núi trọc, hạ xuống một mảnh rừng.

Ở đại lục thú nhân quả thật là ở đâu cũng có rừng.

Khu rừng này mặc dù chỉ là một mảnh rừng nhỏ nhưng thảm thực vật cũng rất sung túc. Nó lại tiếp giác với bình nguyên bên dưới nên động vật hoang dã qua lại hoạt động không hề ít chút nào. Nhưng so với bình nguyên trống trải kia, rừng rậm có cảm giác an toàn hơn nhiều. Thật là một ý nghĩ kỳ lạ, Vương Ly không khỏi cười lắc đầu.

Giác Địch mang cô đến một dòng suối.

Vương Ly phát hiện đầu nguồn con suối này xuất phát từ lòng đất, phương hướng đại khái lại là từ những ngọn núi trọc kia. Thật thần kỳ.

Nếu Vương Ly đoán không lầm thì bên trong quần thế núi trọc kia nhất định có một hang động ngầm chứa đầy nước. Cũng đúng, kim loại thường hình thành ở nơi ẩm thấp. Ở đó mật độ kim loại nhất định nhiều hơn bên ngoài.

Nếu có phương pháp xử dụng... Vương Ly lắc đầu. Có thì sao? Mang vũ khí lạnh đến đại lục thú nhân sao? Vương Ly không muốn. Chẳng thà đề cô tìm ra cách dệt vải, cách làm gốm.

Nghĩ như vậy, Vương Ly không còn bận tâm đến những ngọn núi kia nữa, cô bắt đầu tắm rửa dưới sự bảo hộ của thú nhân.

Trời dần về chiều, bên suối có không ít dã thú lớn gan đến uống nước. Vương Ly còn nhìn thấy khá nhiều con vật nhỏ như con thỏ, nhìn cũng giống con thỏ... Đương nhiên đây là chỉ nói ngoại hình, không nói kích thước. Những con vật này luôn cảnh giác, đứng giữa rằng danh của sự sống và cái chết để tranh đoạt đường sống. Khi dã thú lớn như con hồ nhào tới, chúng lập tức chạy tứ tán.

Vương Ly không nghĩ sẽ có một ngày mình có thể tắm trong hoàn cảnh như vậy. Gan mật của cô dường như đang được tôi luyện trở nên cứng rắn.

Trong lúc Vương Ly tắm, Giác Địch canh ở đầu nguồn. Hắn đem nồi đá đặt trong nước, để dòng nước đến rửa sạch, mọi sự chú ý đều tập trung vào hoàn cảnh xung quanh. Vì để cho Vương Ly có thể tắm, thú nhân liền liều mạng rồi.

Nhưng có thể là hắn nhắm chừng được đám thú hoang kia sẽ không dám xông vào đi.

Vương Ly không dám thả lỏng, cũng bỏ qua cái gì gọi là ngại ngùng mà cởi quần áo ra tắm. Cô dùng làn nước làm tấm chẳn, vừa tắm vừa giặt đồ.

Cũng may thú nhân mãi lo cảnh giác, không đặt ánh mắt lên người cô.

Nhưng có thật như vậy?

Thú nhân nào đó điệu bộ thì đoan chính, nhưng cái đuôi đang lăn tăn trong nước không ngừng muốn hướng về phía Vương Ly. Chỉ khổ là nó không đủ dài, với mãi không tới.

Vương Ly giặt sạch quần áo xong liền phơi nó lên bụi cây bên suối, đồng thời từ đó lặt ra hai chiếc lá lớn, kiểm tra không thấy sâu bọ gì liền rửa sơ qua, sau đó ghép vào hai bên mạn sườn, dùng dây leo cổ định ở thắt lưng, tạo thành một cái váy lá đơn giản dài đến bắp chân. Vừa mát mẻ vừa đủ độ linh hoạt. Sau đó cô bắt đầu khám phá thảm thực vật bên cạnh dòng suối trong lúc đợi váy áo khô.



"Em đang làm gì vậy?"

Từ lúc cô lên bờ thú nhân đã phát hiện ra rồi.

Lúc này hắn chạy đến bên cạnh cô, cái đuôi âm thầm leo lên chân cô, nhẹ nhàng, không gây sự chú ý mà hưởng thụ sự thanh tân trên người cô.

Nghiễm nhiên là một bộ dạng bảo hộ kín kẽ.

Vương Ly có phát hiện ra không không nói, cô vẫn ung dung vạch vạch đám bụi cây. Hết bụi này đến bụi khác.

Thời điểm đó Giác Địch cũng không nhàn rỗi, cái đuôi không chút do dự bò xuống, đối với đám cây soạt soạt qua lại như đang xua đuổi động vật nhỏ gây hại, hoặc là kiểm tra xem trong bụi rậm có gì nguy hiểm không. Chẳng khác gì cái rada dò mìn.

Nhưng dưới sự bảo hộ của hắn, Vương Ly cảm thấy vô cùng an toàn. Thế là trong khi đợi váy áo khô, cô đã lật một vòng xung quanh thượng nguồn, chỉ tiếc là không tìm được gì hữu dụng.

Nhưng khi đem phạm vi bắt đầu dời ra xa một chút, Vương Ly liền có phát hiện mới.

Cô phát hiện cách dòng suối chừng mười bước chân có một đám thực vật lá bự hình cái nan quạt, thân mọng nước.

Thứ này... Sẽ không phải cây môn chứ?

Hai mắt Vương Ly tỏa sáng như hai ánh sao.

Theo lý mà nói thì môn thường sống nơi có nguồn nước phong phú, mặc dù bản chất nó không cần nước đến vậy, còn có thể mọc trên núi. Nhưng có môn, có thể đại biểu còn có những loại cần nước hay không, như gạo, lá mì?

Cho dù không nhất định giống, nhưng thành phần sẽ không khác bao nhiêu đi.

Bất kể thế nào, nếu thật sự là môn thì Vương Ly cũng đã vui lắm rồi.

Môn có thể làm món chính đó!

"Có thể giúp em đào cái gốc cây này lên không?"

Cây môn này rất lớn, mọc thành bụi, Vương Ly nhắm chừng không có dụng cụ mình phải đào đến mai, liền hướng thú nhân xin giúp đỡ: "Anh đào rộng ra một chút, giống như anh đào cây mấy hôm trước ấy, đừng làm tổn thương thứ bên dưới."



Giác Địch gật đầu, không có thắc mắc vì sao phải đào nó, cứ đào trước đi đã.

Sau đó Vương Ly liền nhìn thấy một màn hắn dùng cái đuôi đi đào đất.

Hai mắt Vương Ly tỏa sáng như hai ánh sao.

Theo lý mà nói thì môn thường sống nơi có nguồn nước phong phú, mặc dù bản chất nó không cần nước đến vậy, còn có thể mọc trên núi. Nhưng có môn, có thể đại biểu còn có những loại cần nước hay không, như gạo, lá mì?

Cho dù không nhất định giống, nhưng thành phần sẽ không khác bao nhiêu đi.

Bất kể thế nào, nếu thật sự là môn thì Vương Ly cũng đã vui lắm rồi.

Môn có thể làm món chính đó!

"Có thể giúp em đào cái gốc cây này lên không?"

Cây môn này rất lớn, mọc thành bụi, Vương Ly nhắm chừng không có dụng cụ mình phải đào đến mai, liền hướng thú nhân xin giúp đỡ: "Anh đào rộng ra một chút, giống như anh đào cây mấy hôm trước ấy, đừng làm tổn thương thứ bên dưới."

Giác Địch gật đầu, không có thắc mắc vì sao phải đào nó, cứ đào trước đi đã.

Sau đó Vương Ly liền nhìn thấy một màn hắn dùng cái đuôi đi đào đất.

Cái đuôi kia đúng là đa năng.

Nhưng nó không chỉ đơn thuần là trực tiếp xem như cái xẻng chọc xuống mà cày đám đất xung quanh tơi bời lên.

Thật thông minh! Vương Ly không khỏi tán thưởng đầu óc của thú nhân khi có thể nhìn một suy ra ba. Làm cách này khiến mặt đất mềm hơn, càng dễ lấy được thứ bên dưới.

Sau đó dưới sự nổ lực của thú nhân, một mảnh đất xung quanh bụi cây này đã được hắn xới tơi lên, ẩn ẩn lộ ra những củ bên dưới.

Vương Ly mừng rỡ vô cùng cẩm cành cây đào đào lớp đất tơi ra. Đợi nhìn thấy được diện mạo thật sự của những thứ kia, Vương Ly nửa mừng nửa lo.

Lo vì sợ nó không giống như cô nghĩ, là khoai môn.