Nơi này... Một ngọn núi lửa đang hoạt động. Vương Ly nhìn miệng núi lửa cách đó không xa, choáng váng. Cô không nghĩ tới ở thể thú còn nhìn thấy núi lửa. Thế mà còn là một ngọn núi đang sống.
Nhìn trình độ nồng nặc mùi lưu huỳnh trong hơi nước, nó hẳn là còn đang hoạt động rất tốt, rồi vào một ngày nào đó sẽ phun trào, đem đến tai ương cho nơi này.
"Gần đây có bộ lạc nào không?"
Ba người bỗng nhiên nghe Vương Ly hỏi một câu bất ngờ thì hơi ngần ra. Sau đó cô nghe anh chàng Đạt Lỗ hấp tấp bày tỏ thái độ: "Tôi không rõ lắm..."
"Có. Phía sau lưng nơi này có một bộ lạc, nằm ngay dưới đồng cỏ cách chân núi không xa, nhưng họ chưa từng lên núi."
Giác Địch cho rằng cô sợ xung đột với thú nhân khác nên lúc đáp giọng điệu vô cùng chắc chẳn, còn mang theo sự trấn an.
Vương Ly quay qua nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ.
Thú nhân đính chính: "Không phải do anh tiên đoán, là trước đây từng đi qua."
Vương Ly gật đầu, sắc mặt không chỉ không tốt hơn mà càng thêm nghiêm trọng, sẵn giọng hỏi: "Vậy anh có thể đoán được bao giờ ngọn núi này phun trào không?"
"Phun trào?"
Lỗ Sâm vô thức bật thốt lên, đầy mặt không hiểu: "Cái gì phun trào?"
"Khoan đã, nãy giờ mấy người nói gì vậy? Cái gì mà tiên đoán?"
Đạt Lỗ là người duy nhất không thuộc bộ lạc của họ mù mờ nghe nãy giờ vội vã chen vào.
Nhưng không có người lý tới hắn.
Vương Ly vẫn nhìn Giác Địch, người im lặng như đang có điều suy nghĩ nhìn cô, lại giống như đang thất thần, chỉ là ánh mắt vô tình hướng đến cô, khẽ giọng dễ hiểu hơn: "Anh có cảm thấy nguy hiểm tồn tại xung quanh đây không?
Đúng, có thể hắn không hiểu hai từ phun trào này nhưng có thể lý giải sự nguy hiểm do nó đem tới. Nếu nó nguy hiểm, Giác Địch sẽ biết ngay.
Nhưng thời điểm Giác Địch còn chưa kịp trả lời thì bỗng nhiên dưới chân họ truyền tới một trận rung động mãnh liệt dọa cho bốn người nhảy dựng.
"Có chuyện gì vậy?"
Đạt Lỗ hoảng hốt hô lên.
Vương Ly ngã lảo đảo được thú nhân ôm vào lòng, sắc mặt lại vô cùng nghiêm trọng.
Trận rung chuyển này kéo dài không lâu, chừng ba năm phút thì ngừng, nhưng dư âm mà nó đem lại vẫn khiến người ta hoảng sợ thật lâu.
Thú nhân chưa từng trải qua những chuyện này cứ tưởng trời sập đất lở, bản năng từ trong máu đã khiến họ cảm nhận được nguy hiểm mà lông lá toàn thân đều dựng hết lên. @°
Lúc này đừng nói là Giác Địch, cả hai người kia đã cảm thấy chỗ này không ổn chút nào.
Cùng với họ là động vật xung quanh ngọn núi này cũng chịu ảnh hưởng. Dễ thấy nhất là Linh xà luôn náu mình bên trong những hồ nước nóng phun ra từ dưới lòng đất đều chạy hết ra ngoài, chạy trốn tứ tán.
Xa xa có tiếng thú hoang gào rống không ngừng, kéo dài chừng mười phút mới kết thúc.
Nhưng dần dần theo thời gian không còn cảm thấy rung chuyển nữa, mọi thứ lại trở về như bình thường. Không có thú hoang chạy thành đàn vội vàng trốn thật xa... Vương Ly lại không có cảm thấy nhẹ nhõm.
"Rời khỏi đây trước đã, ăn trưa."
Vương Ly nắm chặt tay thú nhân, trầm giọng nói.
Giác Địch nhìn cô một chút rồi mới đáp: "Được."
Sau đó hắn nhấc bổng cô lên, lao đi.
Họ nhanh chóng rời xa khu vực hồ nước nóng gần chân núi, chạy đến nơi có rừng cây tồn tại, nơi họ định dùng để nghỉ chân trong thời gian ở đây dù ngay từ đầu họ cũng không định ở lâu.
Nghỉ chân ở gần đỉnh núi là không có khả năng, vì rất nóng.
Đương nhiên rồi, chẳng có ngọn núi lửa đang hoạt động ẩm ỉ như vậy mà không nóng.
Từ lúc xuống núi Vương Ly luôn trong tình trạng không tập trung. Trong quá trình nấu nướng cứ lo suy nghĩ, làm việc một cách máy móc.
Mấy thú nhân đương nhiên nhận ra khác thường của cô, nhưng họ lại không đủ khả năng hiểu được bâng khuâng của cô.
Giác Địch không nhịn được sờ mặt cô trấn an: "Em đừng lo. Nguy hiểm sẽ không đuổi kịp chúng ta."
Nguy hiểm sẽ không đuổi kịp họ....
Là bởi vì họ không ở đây lâu, bắt được đuôi Linh sà xong họ sẽ đi ngay, cho nên không cần lo lẳng. Vương Ly bất ngờ hiểu được ý nghĩa của câu nói đó ngay lập tức mà quay mặt qua trầm giọng hỏi: "Đây là tiên đoán của anh?"
Lại là hai chữ tiên đoán, Đạt Lỗ buồn bực nhìn hai người, nhưng hắn không có nóng nảy chen vào hỏi. Nhìn lại Lỗ Sâm cũng không hiểu ít hơn hắn, tâm thái hắn ngược lại cân bằng hơn, cứ xem như ai cũng có bí mật đi, hắn không có quyền tọc mạch, chỉ có thể đợi họ chủ động đi giải đáp. Nhưng cũng không ngại hắn để ý câu trả lời của
Giác Địch.
Giác Địch không để ý đến hai người họ chỉ nhìn Vương Ly, nghiêm nghị đáp: "Đây là cảm nhận nhất thời của anh."
"Vậy anh nghĩ xa hơn đi."
Vương Ly không có trách hắn, chỉ dẫn dắt hắn: "Ngày mai."
"Ngày mai thì sao?"
Ban đầu theo dự định của họ thì họ có thể hoàn thành mục đích ra ngoài lần này ngay trong ngày hôm nay, không đợi đến ngày mai thì họ đã rời khỏi đây rồi. Cho nên có lẽ Giác Địch cũng chưa từng nghĩ tới ngày mai nơi này sẽ thế nào. Hắn chỉ biết sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Giác Địch im lặng nhìn cô một đổi, rồi không đợi người khác có phản ứng hắn đã ngồi xếp bằng xuống, nghiêm túc nhằm mắt lại một cách trịnh trọng, trang nghiêm.
Biểu hiện của hắn khiến những người khác giật mình.
Vương Ly là người bình tĩnh lại trước tiên, nghiêm túc nói: "Chuẩn bị bữa trưa trước đã."
Lời của cô nhắc nhở Lố Sâm đang nướng thịt, hắn vội vàng chuyên tâm vào con mổi sắp bị hắn lơ là mà cháy mất.