Không biết là do cô nắm sừng của hắn hay vì cái gì khác, nhưng mà khoảnh khắc đó thân hình Giác Địch có hơi cứng lại.
"Anh anh anh... Thả tôi xuống đi. Cao quá đi!"
Không, quan trọng là cô ngại.
Vương Ly lúng túng khi nhận ra mình đang nắm sừng của hắn. Nhưng mà cô cũng sợ ngã, cho nên không dám buông ra.
Quan trọng là chủ nhân của nó không nói gì, cũng không thả cô xuống mà nệm bước tiến vào khu rừng.
Bước chân hắn không tính là chậm nhưng từng bước vững vàng, nước trong chiếc lá hắn cầm sóng sánh lấy một chút. Cái đuôi sau mông khẽ phe phẩy, lâu lâu lại vô tình hay cố ý chạm vào lẵng chân của Vương Ly, giống như đang thăm dò địa bàn.
Vương Ly lại không hề hay biết. Hay nói đúng hơn là vào lúc này cô không có đủ sự nhạy cảm để cảm nhận biết được sự tồn tại của cái đuôi khôn khéo kia.
Cô vốn còn nghĩ chống chế một chút, không muốn hắn ôm mình. Ngồi trên cánh tay tồn tại một lớp vảy sừng không phải quá êm ái kia, còn dựa vào trên thân hình cũng cứng rắn thô dày không kém, bị bế đi như em bé, cô có chút không bình tĩnh nổi. Nhưng khi nhìn thấy diện mạo của khu rừng, cô quyết định ngoan ngoãn để cho hắn mang đi.
Xuyên qua cánh rừng rậm rạp, chằng chịt rất nhiều loại thực vật, động vật kỳ lạ không biết tên, Vương Ly vừa kinh ngạc vừa căng thẳng đến độ vô thức siết chặt sừng của Giác Địch.
"Đừng sợ."
Âm thanh của hắn ngay lập tức vang lên bên tai cô, mang theo cảm xúc khiến người an tâm.
Vương Ly vô thức rũ mắt xuống nhìn hắn, vô tình chạm vào đôi mắt màu hoàng thạch vô cùng đặc biệt kia. Tự nhiên cô rất muốn hỏi hắn thuộc loài gì vậy, hình dạng kia cô không nhận ra là loài gì. Hắn có sừng như hươu, đuôi như đuôi bò nhưng dài và nguy hiểm hơn nhiều. Hắn còn có vảy sừng, mắt màu vàng nên có ở loài bò sát nhưng đồng tử lại không dựng thẳng. Hắn cứ như một tổ hợp gồm nhiều chủng loại khác nhau dung hợp thành vậy.
Chẳng lẽ thú nhân nào cũng đều như vậy sao?
Vấn đề này đến khi Vương Ly nhìn thấy được bộ mặt của bộ lạc nơi Giác Địch đang sống mới có lời giải.
Rất hiển nhiên cô đã nghĩ hơi nhiều.
Bên trong tầm mắt của cô, Vương Ly thấy nào là sư tử, mảnh hổ, báo đốm... Đó là những loài dã thú có ngoại hình bình thường nhất trong bộ lạc và cũng chiếm đa số. Bên cạnh đó cũng có những loài khác thường giống như Giác Địch chỉ có trong tiểu thuyết huyễn tưởng như ngựa một sừng, con trâu có cái đuôi rắn, con rồng... Ừ, đúng. Là rồng đấy. Rồng phương đông, là cái loại bò sát có hình thể khổng lồ nhưng không có cánh. Hổ có cánh, báo có cánh, sư tử có sừng...
Đa dạng còn hơn cả sở thú.
Mà con nào cũng to đùng... Nếu là vô tình lạc vào cái nơi này trước khi gặp Giác Địch, cô nhất định sẽ bị dọa cho chết khiếp.
Nhưng một sự thật đã được chứng tỏ trên đường họ đến bộ lạc, đó là Vương Ly không có khả năng vượt cả đoạn đường từ bãi biển đến đây một mình. Cô có chín mươi phần trăm sẽ chết trong bụng dã thú. Cho dù mấy con dã thú này trong miệng Giác Địch trở nên yếu như con sên, dễ dàng bị đuôi của hắn cắt thành lát mỏng. Ừ đó, thần thánh ạ. Cái đuôi kia thật sắc bén, nhanh kinh người, thế mà còn có thể kéo dài.
"..."
Vương Ly nhìn một bộ lạc toàn mãnh thú, không có con ăn cỏ nào lọt vào đây trừ con người mà không nói nên lời.
Trong lúc hoảng sợ, Vương Ly theo bản năng nắm chặt lấy cái sừng trong tay, còn vô thức dán vào hắn.
Cả đường đi bởi vì có những lúc hơi xốc nảy, Giác Địch đã cảm nhận đủ sự mềm mại và thơm ngát của thân hình kia, lúc này hắn có thể bình tĩnh mà không tiếng động cảm nhận sự tuyệt vời đó vừa trấn an cô: "Đừng sợ. Sẽ không có thú nhân nào làm hại giống cái."
"Thú nhân đều như vậy sao..."
Vương Ly vô thố thì thào.
Giác Địch lại có chút im lặng khi cảm nhận được cô rất sợ đến đối những sự tồn tại đâu đâu cũng có ở đại lục thú nhân. Mà hình thú càng kỳ lạ, có phải cô sẽ càng sợ hơn không. Mà hắn...
Vương Ly không cảm giác được sự ảo não của hắn, cũng bởi biểu tình của hắn vô cùng đơn điệu, thậm chí là không có cảm xúc đáp lại cô: "Vì để có thể bảo vệ được giống cái và ấu tể, hình thú càng to lớn, càng mạnh mẽ, càng có năng lực sinh tồn."
Cô im lặng, trong lòng xem như thấu hiểu.
Giống như trong thế giới của cô, người giàu có, có địa vị, có năng lực thì càng sống tốt vậy. Đổi một môi trường khác thì điều kiện phải thay đổi cho phù hợp.
Cho dù cô có khó tin, khó tiếp thu cỡ nào cô vẫn phải thừa nhận chuyện này, cũng như tiếp nhận nó. Bởi vì có khả năng sau này cô sẽ sống cùng bọn họ.