Lạc Vương Phi

Chương 107




“Vương gia, vương phi có thai trong người, xạ hương này, vẫn là mau chóng cho người bỏ đi thì hơn”. Lượng xạ hương tuy ít, nhưng ngửi lâu ngày, đối với thai nhi trong bụng vương phi vẫn là có điểm không tốt.

“Người đâu, đem lư hương này bỏ đi, đổi đàn hương tới đây”. Vừa rồi Nam Cung Quyết bị tức giận đến mụ mẫm đầu óc, chỉ vội vã muốn tìm kẻ hại cục cưng của hắn, lại quên chuyện trước tiên phải xử lí xạ hương này.

Hạ nhân Lạc vương phủ tốc độ xác thực rất nhanh, chỉ mất một lát thời gian, liền đem lư hương có xạ hương lấy đi thay một lò đàn hương mới, đem hương bạc hà và xạ hương trong phong hoàn thoàn thay thế.

Băng Lam bị thị vệ kêu lại đây, Nam Cung Quyết cẩn thận vì Lạc Mộng Khê đắp chăn, nhẹ nhàng buông chướng mạn, luôn xác nhận mọi nơi đều ổn thỏa mới chậm rãi đi ra ngoài ngoại thất: “Băng Lam, bạc hà hương trong nội thất là ngươi mua về?”

Lạc vương phủ đều dùng đàn hương, hương liệu khác cũng có, để chủ tử an thần, bạc hà hương này là loại nâng cao tinh thần, chỉ khi cần mới mua.

Vừa rồi Nam Cung Quyết vì chuyện xạ hương, rối loạn tinh thần, nay tĩnh tâm lại, tinh tế suy nghĩ, trong phòng hắn cùng Mộng Khê, buổi chiều hắn không có ở đó, trong phòng ngủ lại có bạc hà hương, nhất định là chủ ý của Mộng Khê.

Băng Lam là nha hoàn của Lạc Mộng Khê, bạc hà hương này tám chín phần là do Lạc Mộng Khê phân phó Băng Lam mua về.

“Đúng vậy, vương gia, vương phi cảm thấy chính mình gần đây không có tinh thần, lệnh nô tỳ mua bạc hà hương nâng cao tinh thần”. Băng Lam ăn ngay nói thật.

Mùi đàn hương quen thuộc bay vào trong mũi, Băng Lam trong lòng nghi hoặc: Vương gia lại đem bạc hà hương đổi thành đàn hương, chẳng lẽ vương gia không thích bạc hà hương…

đã sớm biết là sẽ có đáp án như vậy, Nam Cung Quyết nghe xong cũng không có phản ứng quá lớn: “Vậy thời điểm ngươi mua hương, có phát sinh chuyện tình đặc thù gì hay không?”

Mộng Khê tâm tư kín đáo, lại không phát giác chính mình có bầu, cho nên không có khả năng làm cho Băng lam đi lấy xạ hương đến xóa sạch đứa nhỏ.

Huống chi, lấy tính tình Mộng Khê, nếu biết được mình có thai, chuyện đầu tiên làm chính là tìm đến hắn tính sổ, mà không phải là lặng yên không tiếng động đem đứa nhỏ bỏ đi.

Về phần Băng Lam, tuy rằng nàng ta là người của Tuyệt Tình cung, Mộng Khê có thai liên quan đến tương lai vận mệnh của nàng ta, nhưng là Băng lam tâm tư không tính là sâu sắc, nàng ta không có khả năng phát hiện ra Mộng Khê có thai, đương nhiên là sẽ không lấy xạ hương đến hại đứa nhỏ trong bụng Mộng Khê.

Xạ hương này xuất hiện trong dược liệu chỉ có một cách giải thích duy nhất đó là: Có người biết Mộng Khê có thai, lại hoặc là đã hoài nghi Mộng Khê có thai, mà người này cùng Mộng Khê từng có xích mích, mới có thể dùng loại phương pháp ti bỉ này thiết kế Mộng Khê.

“Này…” Băng Lam ngưng mi suy nghĩ: “Nô tỳ từ lúc ra phủ đến lúc hồi phủ, trên đường đều bình an, mua bạc hà hương cùng điểm tâm tiểu thư thích ăn nhất, sau liền trở lại, không có phát sinh chuyện tình gì đặc thù”.

“Ngươi xác định một chuyện không bình thường đều có không phát sinh?” Nam Cung Quyết giọng điệu lạnh lùng: Điều đó không có khả năng!

Dường như đối với đáp án của Băng Lam không hài lòng, khuôn mặt anh tuấn của Nam Cung Quyết ngày càng thêm âm trầm, ánh mắt thâm thúy ẩn ẩn có lửa giận hiện lên, hơi thở cường thế vô hình phát ra, làm người ta thở không nổi, đi theo bên người Nam Cung Quyết mọi người đều biết, đây là điềm báo hắn rất tức giận.

Băng Lam bị dọa đến cúi đầu, suy nghĩ hết thảy quá trình mình ra phủ, gắng tìm được đáp án vừa lòng Nam Cung Quyết: Nhưng là, nàng thật là trên đường đều bình an a, không phát sinh chuyện tình gì đặc thù, chẳng lẽ muốn ta nói dối.

Trong lòng Băng Lam bất đắc dĩ than oán: “Nô tỳ nhớ rõ, khi mua điểm tâm, có một đại thẩm đụng vào nô tỳ, đem bạc hà hương trong tay nô tỳ đánh rớt…”

Đây là chuyện duy nhất khác thường xảy ra khi đó, còn chuyện khác, tất cả đều bình thường, vương gia sẽ không tin tưởng lí do như vậy.

Chẳng lẽ thật sự muốn nàng nói dối, tạo một cái lí do làm người ta có cảm giác bí hiểm cho vương gia, mà nếu bị hắn tra ra chân tướng, kết cục của nàng sẽ càng thảm…

thì ra là thế, cải trang thành đại thẩm, âm thầm đổi bạc hà hương trong tay Băng Lam, thiết kế thai nhi trong bụng Mộng Khê, thật sự là thông minh.

“không có việc gì, ngươi trước đi xuống nghỉ ngơi đi”. Nam Cung Quyết trong mắt hiện lên tàn khốc, đối với Băng Lam lạnh lùng phân phó.

“A”. Dễ dàng như vậy liền có thể qua ải sao, đối với chuyện Nam Cung Quyết dễ dàng buông tha nàng, Băng Lam có cảm giác bất khả tư nghị (khó có thể tin): Ta vừa rồi cũng chưa nói lí do cao thâm gì, vương gia thế nhưng tin…

“Mộng Khê đã muốn ngủ, không cần ngươi chiếu cố”. Thấy Băng Lam sững sờ bất động tại chỗ, Nam Cung Quyết chân mày nhăn lại: không muốn đi sao?

“Dạ dạ dạ…nô tỳ cáo lui”. Rời đi nơi này, Băng Lam cầu còn không được, Nam Cung Quyết trên người phát ra hơi thở cường thế khiến cho nàng thở không nổi, nếu cứ tiếp tục như vây, nàng tuyệt đối sẽ hít thở không thông.

“Đợi chút”, Băng Lam sắp ra khỏi phòng, Nam Cung Quyết gọi nàng lại, Băng Lam dừng lại cước bộ, rất nhanh xoay người: “không biết vương gia còn có gì phân phó?”

Đối với Nam Cung Quyết, Băng Lam thủy chung có chút e ngại, Nam Cung Quyết ôn nhu sủng nịnh chỉ với riêng Lạc Mộng Khê, ở trong mắt Băng Lam, Nam Cung Quyết tâm cơ thâm trầm, cách tính kế, võ công lại cùng Lãnh Tuyệt Tình giống nhau, bí hiểm.

Làm mỗi một chuyện, nhìn như tùy ý, kỳ thật đều là có mục đích, làm cho người ta chút không biết lúc nào thì đã rơi vào bẫy của hắn.

“Điểm tâm ngươi mua ở đâu? Mộng Khê lại như thế nào không ăn cơm chiều”. Nếu sau khi nàng tỉnh lại đói bụng, có thể ăn chút điểm tâm, điểm tâm vương phủ tuy nhiều, nhưng không có thứ nàng muốn ăn.

“trên bàn phía trước ạ”. Băng Lam chỉ chỉ chiếc bàn vuông không xa phía trước, trên mặt bàn, có một cái đĩa lưu ly, trong đĩa có điểm tâm tạo hình tinh xảo.

“Mộng Khê đã ăn điểm tâm sao?” Nam Cung Quyết hỏi thực tùy ý, nhìn như không chút chú ý nhưng Băng Lam biết, Nam Cung Quyết là đang chờ đợi đáp án của nàng.

“Hồi vương gia, vương phi vẫn chưa ăn điểm tâm, sau khi nô tỳ mua điểm tâm về, vương phi thân thể liền khó chịu”. Sau khi ngửi được mùi điểm tâm, nàng liền chạy đến một bên nôn mửa.

“không có việc gì, ngươi đi xuống đi”. Mộng Khê chưa ăn điểm tâm là tốt nhất, nếu điểm tâm cũng bị người động tay động chân, Mộng Khê ăn, hắn liền lập tức nghĩ biện pháp cứu nàng cùng cục cưng.

“Đường lão’. Ánh mắt thâm thúy của Nam Cung Quyết nhìn phía điểm tâm trên bàn, Đường đại phu tâm thần lĩnh hội, bước nhanh đi tới bàn để điểm tâm, cầm lấy một khối cẩn thận kiểm tra.

Qua nửa nén hương thời gian, Đường đại phu đưa ra kết luận: “Hồi vương gia, điểm tam không có bị động vào”.

Bạc hà hương đặt trong ngăn tủ, Đường đại phu lấy ra cách lớp giấy gói ngửi ngửi một chút, nhíu mày: “Vương gia, bao bạc hà hương này xác thực có trộn lẫn xạ hương”.

“Đường lão, việc Mộng Khê có thai, ngươi có để cho ngững người khác biết hay không?” Nam Cung Quyết mâu quang hơi trầm xuống, làm cho người ta đoán không ra đến tột cùng hắn đang suy nghĩ cái gì.

“Chuyện vương gia giao cho lão hủ, lão hủ đâu dám quên”. Ngụ ý là: Lão không có đem việc Lạc Mộng Khê có thai nói cho người khác biết, về phần hắn cùng Lâm Huyền Sương gặp mặt, Đường đại phu có chút chột dạ, lại không tính nói ra.

Thứ nhất, là vì Lâm Huyền Sương là đại tiểu thư của Dược Vương cốc, nếu việc này với Lâm Huyền Sương có quan hệ, vậy Dược Vương cốc chẳng khác nào đắc tội Nam Cung Quyết.

Thứ hai, Đường đại phu đã chính miệng đáp ứng Nam Cung Quyết giữ kín bí mật này, nay bí mật bị tiết lộ, lão thẹn trong lòng, cũng không dám thừa nhận.

nói như vậy, là có người đã đoán được Mộng Khê có thai mới lấy loại phương pháp này thiết kế đứa nhỏ trong bụng nàng, người này sẽ là ai?

Để cho Đường lão chẩn mạch cho Mộng Khê xong, xác nhận là mẫu tử bình an, vừa rồi xạ hương vẫn chưa làm thương tổn tới các nàng, Nam Cung Quyết mới cho Đường đại phu trở về.

Bóng đêm càng sâu, Lạc Mộng Khê nằm ở trong lòng Nam Cung Quyết ngủ đến ngọt ngào, Nam Cung Quyết ôm lấy Mộng Khê, lại như thế nào cũng không ngủ được.

Đối với bổn vương có ý, đố kị với Mộng Khê chỉ có vài người: Lạc Thải Vân, Hạ Hầu Yên Nhiên, Lâm Huyền Sương.

Lạc Thải Vân bị thương chưa khỏi hẳn, lo thân chưa xong, không có khả năng rảnh rỗi hại Mộng Khê, kể từ đó cũng chỉ còn lại có Lâm Huyền Sương và Hạ Hầu Yên Nhiên.

Đem xạ hương đã qua xử lí đặc thù trộn lẫn vào trong bạc ha hương, khi đốt, vị xạ hương cực đạm, bị hương bạc hà che giấu, liền ngay cả đại phu bình thường cũng không dễ phát hiện, người thườngng tự nhiên càng không thể phát hiện.

Chế ra hỗn hợp bạc hà và xạ hương thủ pháp cùng kĩ xảo không phải người thường có thể làm được, cho nên, một người suốt ngày chỉ biết cầm kì thư họa, đối với chuyện khác hoàn toàn không biết như Hạ Hầu Yên Nhiên có thể loại trừ.

Như vậy cũng chỉ còn lại một người đáng hiềm nghi nhất, chính là Lâm Huyền Sương, Lâm Huyền Sương xuất thân Dược Vương cốc, y thuật cao siêu, làm ra hỗn hợp xạ hương bạc hà như vậy, cũng không có gì lạ.

Xem ra Lâm Huyền Sương vẫn chưa có hồi Dược Vương cốc, mà còn ở lại kinh thành, âm thầm tiếp cận Nam Cung Quyết ta.

Cứu Lạc Thải Vân, lại đem đến Lạc vương phủ, để cho ta lợi dụng nàng thiết kế người khác, có phải hay không chính là Lâm Huyền Sương.

Còn có, Lâm Huyền Sương y thuật cao siêu, nếu nàng ta luôn suy nghĩ biện pháp tiếp cận ta, nhất định là ở tại phụ cận Lạc vương phủ, vô cùng có khả năng nàng ta đã gặp qua Mộng Khê, đoán ra nàng có thai, cho nên, mới có thể dùng loại phương pháp này thiết kế đứa nhỏ trong bụng Mộng Khê.

Lâm Huyền Sương, lúc trước, niệm tình ngươi là nữ nhi thân sinh của Lâm cốc chủ, đối với sai lầm ngươi phạm phải, bổn vương có thể bỏ qua, nay ngươi lại dám tổn hại đứa nhỏ của bổn vương, bổn vương tuyệt đối sẽ không lại thủ hạ lưu tình với ngươi.

“Người đâu, âm thầm điều tra nơi dừng chân của Lâm Huyền Sương. Sau khi tìm được không cần đả thảo kinh xà, nhanh chóng trở về hồi báo.” Thị vệ lạc vương phủ là tự tay Nam Cung Quyết huấn luyện, năng lực của bọn họ, Nam Cung Quyết rất tin tưởng.

“Dạ, vương gia”. Trong viện, mấy đạo bóng dáng nhanh chóng rời đi, giống như một cơn gió thổi qua, rất nhanh lại khôi phục bình thường.

Bóng đêm càng sâu, Lạc Mộng Khê bị hôn tỉnh lại, cực không tình nguyện mở mắt ra, ánh vào mi mắt, là khuôn mặt tuấn tú vô hạn của Nam Cung Quyết phóng đại ngay trước mắt: “Chàng như thế nào còn chưa ngủ?”

“Ta không ngủ được, nàng cảm thấy thân thể khỏe nhiều chưa?” Nam Cung Quyết buông ra đôi môi đã bị hắn hôn đến sưng đỏ, đáy mắt thâm thúy lóe lên nồng đậm sủng nịnh.

“Tốt hơn nhiều!” Lạc Mộng Khê nằm trong lòng Nam Cung Quyết tìm tư thế thoải mái, đầu nằm trên cánh tay mạnh mẽ hữu lực của Nam Cung Quyết, đem mái tóc đen phủ kín hơn phân nửa cái giường.

Thân thể mềm mại không xương nằm ở trong lòng Nam Cung Quyết hấp thu ấm áp, đêm cuối thu, nằm trong ngực Nam Cung Quyết so với chăn gấm đều ấm hơn.

Mùi đàn hương quen thuộc bay vào mũi, Lạc Mộng Khê trong lòng nghi hoặc: “Nam Cung Quyết, chàng như thế nào lại sai người đổi thành đàn hương?” Ta đã cố ý sai Băng Lam đi mua bạc hà hương nâng cao tinh thần mà.

“Ban đêm là thời gian nghỉ ngơi, ngửi bạc hà hương không tốt, ta sai người đổi đàn hương, ngày mai sau khi hừng đông có thể đổi lại”. Nam Cung Quyết ôn nhu giải thích.

thì ra là như vậy, Lạc Mộng Khê không nói cái gì nữa, nàng bị Nam Cung Quyết ép buộc tỉnh lại, cùng Nam Cung Quyết giống nhau, không thấy buồn ngủ: “Nam Cung Quyết, Hạ Hầu Thần và Lạc Thải Vân hủy bỏ hôn lễ, chàng nói bọn họ có thể lại làm hôn lễ một lần nữa hay không?”

“Hẳn là sẽ không”. Cho dù bọn họ thực sự muốn tổ chức hôn lễ lần nữa, chỉ sợ cũng không có thời gian.

“Nam Cung Quyết, chàng có phát hiện Lăng Khinh Trần trở nên rất quái dị hay không, trên người hắn khí tức hắc ám rất đậm…sau khi chúng ta đại hôn, khi ta gặp lại hắn, hắn cũng đã bắt đầu chuyển biến”.

Nam Cung Quyết ngẩng đầu nhìn phía trướng mạn, ánh mắt thâm thúy lóe ra ngưng trọng: “Ta đã sớm phát hiện, Lăng Khinh Trần hẳn là đang luyện môn tà công nào đó…”. Tà khí nhập thể, khí tức hắc ám trên người sẽ càng ngày càng dày.

“Mộng Khê, hiện tại Tuyệt Tình cung đều an bình như lúc ban đầu, Lãnh Tuyệt Tình tự nhiên sẽ không trở về, ước hẹn một năm của các nàng, hắn sẽ thật sự thực hiện sao?” Đối với điểm này, Nam Cung Quyết vô cùng hoài nghi.

“Mặc kệ hắn, ta chỉ đáp ứng hắn một năm không có thai, vô luận hắn có trở về Tyệt Tình cung làm chính sự hay không, có thể trong vòng một năm chặt đứt liên hệ giữa ta và Tuyệt Tình cung hay không, một năm sau, ta đều sẽ giúp chàng sinh một tiểu bảo bảo mập mạp đáng yêu”.

Nam Cung Quyết nói cũng đúng, Lãnh Tuyệt Tình khi đó thống khoái đáp ứng ta, nhưng lại vẫn luôn đứng ở kinh thành Thanh Tiêu không chịu rời đi, cứ như vậy, liên hệ giữa ta và Tuyệt Tình cung làm sao có thể cắt đứt?

nói đến Lãnh Tuyệt Tình, Lạc Mộng Khê lại nghĩ tới đám người Phương Mặc: Bọn họ đều là người giang hồ, làm việc cũng rất cổ quái, ban ngày khi Lạc Thải Vân xuất hiện, giống như chỉ có Lam Linh Nhi có mặt tại hiện trường, Phương Mặc không thấy bóng dáng, chẳng lẽ hắn có chuyện gì quan trọng muốn làm?

“Khởi bẩm vương gia, thuộc hạ có việc bẩm báo”. Thanh âm cung kính của thị vệ từ ngoài cửa truyền đến, Nam Cung Quyết mâu quang vi thiểm: “Mộng Khê, nàng trước ngủ đi, ta đi xem là chuyện gì”.

Nam Cung Quyết rất nhanh xoay người xuống giường, thân thủ cầm lấy áo một bên mặc vào, động tác rất nhanh nhưng lại tao nhã, cúi người, nhẹ nhàng hôn lên mi tâm Lạc Mộng Khê, cẩn thận giúp Lạc Mộng Khê đắp chăn: “Hảo hảo nghỉ ngơi, ngày mai mới có tinh thần”.

Nam Cung Quyết thân là vương gia Thanh Tiêu, công vụ luôn luôn rất nhiều, hắn nửa đêm đi xử lí chuyện tình, Lạc Mộng Khê cũng không mấy để ý, nhưng Nam Cung Quyết đi rồi, bên cạnh trống rỗng, không có ấm lô, mặc dù chăn đệm rất ấm, lại ngăn cản không được khí lạnh tiến vào.

Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê nhìn phía trướng mạn, không hề buồn ngủ: không biết Nam Cung Quyết khi nào thì trở về…

Vì phòng Lạc Mộng Khê nghe được nội dung bọn họ nói chuyện, Nam Cung Quyết sau khi ra khỏi Khê viên mới để cho thị vệ bẩm báo: “Khởi bẩm vương gia, ty chức đã tra ra được điểm dừng chân của Lâm Huyền Sương”.

Ánh mắt thâm thúy của Nam Cung Quyết hiện lên một tia âm lãnh ngoan độc: “Tốt lắm, đưa bổn vương đến đó”.

Bắc Đường Diệp vội vàng chạy tới, trong mắt mang theo ý cười trêu tức: “Nam Cung Quyết, có trò hay cũng không thể thiếu bổn hoàng tử”.

một bộ dáng nóng lòng muốn thử: Gần đây thật nhàm chán, thật đúng lúc lại có trò hay để xem…

Nhưng lời nói kế tiếp của Nam Cung Quyết, đem Bắc Đường Diệp đánh vào đáy cốc: “Bắc Đường Diệp, ngươi lưu lại bảo hộ Mộng Khê”.

nói xong, Nam Cung Quyết cùng tên thị vệ kia cũng không quay đầu lại hướng ngoài phủ chạy đi.

“Nam Cung Quyết, ngươi lại khi dễ bổn hoàng tử”. Có náo nhiệt cũng không cho bổn hoàng tử đến xem.

Bắc Đường Diệp không phục đối với phương hướng Nam Cung Quyết biến mất hô to: “Lạc vương phủ thị vệ sâm nghiêm, làm sao có thích khách lẩn vào, ám sát Lạc Mộng Khê”.

thật đúng là tức giận, mệnh lệnh của Nam Cung Quyết, thật đúng là Bắc Đường Diệp không thể cãi, tâm không cam tình không nguyện tiêu sái đi hướng Khê viên, nhìn phòng ngủ đèn đuốc sáng trưng, bất mãn báo oán:

“Lạc Mộng Khê võ công cao như vậy, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì…để bổn hoàng tử bảo vệ nàng, căn bản chính là làm điều thừa…”

Đột nhiên, Bắc Đường Diệp trong đầu linh quang chợt lóe: không bằng, ta lặng lẽ đi theo xem náo nhiệt dù sao Nam Cung Quyết cũng không ở nơi này, chỉ cần Lạc Mộng Khê không có chuyện gì, liền mọi sự đại cát…

Khắp nơi yên tĩnh không bóng người, Bắc Đường Diệp cười đắc ý, bóng dáng màu lam rất nhanh theo phương hướng Nam Cung Quyết bay đi: Có náo nhiệt không đi xem, so với bắt bổn hoàng tử chết còn khó chịu hơn, vô giúp vui không bị Nam Cung Quyết phát hiện là có thể…

Bắc Đường Diệp rời đi không lâu, một bóng dáng yểu điệu màu đen từ không trung xuất hiện ở Khê viên, quan sát xung quanh, bóng dáng màu đen trong mắt lạnh lùng hiện lên huyết quang sắc bén, thân hình vừa chuyển, rất nhanh lẩn vào trong phòng.

Giữa phòng ngủ, Lạc Mộng Khê mở to mắt, lăn qua lộn lại không ngủ được: Nam Cung Quyết, khi nào thì mới trở về, đêm đã khuya, trời thật lạnh…

một trận gió lạnh thổi tới, Lạc Mộng Khê theo bản năng nắm thật chặt chăn trên người: không đóng cửa sổ sao?

Lạc Mộng Khê đang muốn ra ngoài trướng mạn nhìn xem, một trận hắc phong hỗn loạn mang theo dày đặc sát khí đánh úp lại.

Lạc Mộng Khê trong lòng cả kinh, thả người nhảy, tránh thoát trường kiếm đâm đến trên giường, huy trưởng đánh hướng người tới.

Người tới né tránh thế công của Lạc Mộng Khê, lui về phía sau vài bước, Lạc Mộng Khê nhân cơ hội từ trong trướng mạn thoát ra, thân thủ nắm lấy bội kiếm đầu giường, đánh hướng người tới: Dám ám sát ta, ngươi đúng là ngại mệnh quá dài.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ trong phòng vang lên tiếng binh khí kịch liệt giao tiếp nhau, Lạc Mộng Khê cùng người nọ võ công tương xứng qua mấy chục chiêu vẫn chưa phân ra thắng bại.

Thị vệ Lạc vương phủ đều thật tỉnh táo, theo lý mà nói, Khê viên đánh nhau kịch liệt như vậy, bọn họ hẳn phải nghe được mà tiến đến trợ giúp, nhưng lại rất kì lạ là, Lạc Mộng Khê cùng người nọ đánh nhau thời gian gần nửa nén hương, một tên thị vệ cũng không có tới.

Hắc y nhân mâu quang lóe ra, ánh mắt âm độc hận không thể đem nàng bầm thây vạn đoạn, Lạc Mộng Khe mâu quang vi thiểm, giống như có chút suy nghĩ.

Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng, giọng điệu mang theo khing thường: “Lạc Mộng Khê, ngươi đang đợi thị vệ đến giúp ngươi sao? Chuyện tới nay, ta không ngại nói thật cho ngươi biết, thị vệ Lạc vương phủ đều đã bị ta đánh cho hôn mê, đêm nay, sẽ không có người đến cứu ngươi”. Chịu chết đi.

“Lâm Huyền Sương, ta biết ngươi thích Nam Cung Quyết, nhưng Nam Cung Quyết không thích ngươi, cho dù ngươi giết ta, hắn cũng sẽ không yêu ngươi”. Lạc Mộng Khê thanh âm bình tĩnh, ẩn ẩn mang theo khinh thường, giống như đang nói: Người giống như ngươi, đúng là không thể cứu.

Giống như bị đâm trúng chỗ đau, Lâm Huyền Sương mâu quang phát lạnh, nâng tay đánh hướng Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê nghiêng người tránh thoát, đồng thời cùng Lâm Huyền Sương tạo ra một khoảng cách nhất định.

“Lạc Mộng Khê, ngươi trừ bỏ xinh đẹp hơn ta, còn có điểm nào có thể mạnh hơn ta, vì sao trong mắt Nam Cung Quyết chỉ có ngươi, chưa bao giờ nhìn đến sự tồn tại của ta…” Lâm Huyền Sương trong mắt tràn đầy lửa giận, rống giận.

“Bởi vì ngươi không hiểu cái gì là yêu, không hiểu như thế nào nắm bắt tâm của một người”. Lạc Mộng Khê mắt sáng như sao, trầm giọng dạy bảo: “yêu một người không phải là giữ lấy, mà là thành toàn, nếu hắn vui vẻ, khoái hoạt, ngươi cũng sẽ cảm thấy vui vẻ”.

“Nếu ngươi yêu người không thương ngươi, như vậy ngươi không cần hao hết tâm tư để có thể chiếm được hắn, ngươi nên ở nhà tu dưỡng bản thân cho tốt, làm cho người kia hối hận lúc trước không có chọn ngươi”.

“Lạc Mộng Khê, ngươi không cần ở đây giảng những đạo lí vô dụng đó, ngươi đã chiếm được toàn bộ yêu thương của Nam Cung Quyết, đương nhiên là có thể nói như vậy”. Ánh mắt nhìn phía bụng Lạc Mộng Khê còn thực bằng phẳng.

“Xem ra hài tử của ngươi, sinh mệnh đủ lớn, ta hạ xạ hương, lại cũng không thể đem hắn xóa sạch…”

“Ngươi nói cái gì?” Đối với những lời này của Lâm Huyền Sương, Lạc Mộng Khê nghe xong giống như lọt vào sương mù: Đứa nhỏ, xạ hương, chẳng lẽ…

“Ngươi mang thai”. Lâm Huyền Sương công bố đáp án mà Lạc Mộng Khê đang nghĩ tới: “Ngươi đúng là nữ nhân sơ ý, thế nhưng lại không biết chính mình có thai…”

Trong mắt Lâm Huyền Sương lóe lên nồng đậm khinh thường cùng trào phúng: “Băng Lam mua bạc hà hương đã bị ta động tay động chân, Đường lão ở Lạc vương phủ, ta cũng sớm đoán được hắn sẽ phát hiện ra dị thường”.

“Lấy thông minh của Nam Cung Quyết, cùng với trình độ hắn trân trọng ngươi, khẳng định hắn sẽ âm thầm phái người đi tìm ta tính sổ…”

“Cho nên, ngươi lợi dụng cơ hội này, đem đám người Nam Cung Quyết dẫn đi, lẻn vào vương phủ đối phó ta”. Ngắn ngủi kinh ngạc qua đi, Lạc Mộng Khê đã khôi phục bình thường, thay Lâm Huyền Sương nói ra lời nói kế tiếp: Đối đầu với kẻ địch mạnh, vẫn là nên đối phó kẻ địch quan trọng hơn, về phần tìm Nam Cung Quyết tính sổ, về sau hãy nói, huống chi, Lâm Huyền Sương đem việc này nói cho nàng, chính là muốn cho nàng cùng Nam Cung Quyết xảy ra mâu thuẫn, nếu Lạc Mộng Khê thật sự liều lĩnh đi tìm Nam Cung Quyết tính sổ, chẳng phải là đã trúng kế của Lâm Huyền Sương sao?

Lạc Mộng Khê nhưng là đặc công của thế kỉ hai mốt, có chuyện phát sinh, nàng có thể ở trong thời gian ngắn nhất lấy lại bình tĩnh, cẩn thận suy nghĩ lợi hại trong đó, sẽ không giống người bình thường, dẫn tới lo lắng, làm việc xúc động.

“Đúng vậy”, Đối với phản ứng bình tĩnh của Lạc Mộng Khê, Lâm Huyền Sương có chút ngoài ý muốn: Biết được Nam Cung Quyết giấu giếm chuyện nàng có thai, nàng không xúc động đi tìm Nam Cung Quyết tính sổ, mà là bình tĩnh cùng ta nói chuyện, suy nghĩ cùng định lực thật đúng là không đơn giản.

“Kì thật, ta còn có một mục đích khác, chính là làm cho Quyết nghĩ đến ngươi biết mình có thai, ngươi tự mình mua xạ hương, xóa sạch đứa nhỏ trong bụng”.

Kể từ đó, quan hệ của ngươi và Nam Cung Quyết nhất định trở nên quyết tuyệt, đến lúc đó, ta liền thừa dịp mà vào, chỉ tiếc thời gian quá ngắn, ta không kịp bố trí tốt đã bị Đường lão phát hiện ra dị thường, cho nên kế hoạch thứ hai chưa có thực thi liền đã tuyên cáo thất bại.

Lạc Mộng Khê, ta cũng không tin, sau khi ngươi nghe thấy chuyện này còn có thể thờ ơ, khi đối địch, tối kị là bị dao động, rất dễ làm cho người ta tìm ra nhược điểm, bình tĩnh sẽ làm cho người ta đoán không ra ngươi suy nghĩ cái gì, chính là biện pháp tốt nhất.

Từ trước tới sau, trừ bỏ lúc biết được mình có thai Lạc Mộng Khê có chút kinh ngạc, ánh mắt vẫn bình tĩnh vô ba, khuôn mặt bình tĩnh, làm cho Lâm Huyền Sương đoán không ra, nàng đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì, địch nhân như vậy là đáng sợ nhất.

“Ngươi trăm phương ngàn kế chia rẽ ta cùng Nam Cung Quyết, nếu chúng ta không bị chia rẽ, vậy hết thảy những gì ngươi làm đều sẽ uổng phí, cho dù chúng ta thật sự bị ngươi chia rẽ, Nam Cung Quyết cũng tuyệt đối không thích ngươi, nhất là sau khi hắn biết được chân tướng sự thật, kết cục của ngươi sẽ thật thê thảm”.

Lạc Mộng Khê tuy trên mặt bình tĩnh, lại giấu giếm sóng triều mãnh liệt: Ta có đứa nhỏ với Quyết, vậy Tuyệt Tình cung làm sao bây giờ?

Lạc Mộng Khê sinh ra ở hiện đại, đối với phản ứng của phụ nữ có thai cũng biết được một ít, kì thật nàng cũng đã hoài nghi chính mình có thai, nhưng kết quả chẩn đoán của Đường đại phu lại đánh tan hoài nghi trong lòng nàng.

Ta quá ngây thơ rồi, Đường đại phu là người của Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết muốn lão gạt ta, hắn đương nhiên sẽ không làm trái ý của Nam Cung Quyết.

Tối hôm đó cũng không phải là ảo giác của ta, ta cùng Nam Cung Quyết thực sự đã xảy ra quan hệ, Quyết vẫn luôn muốn đứa nhỏ, cho nên hôm đó mới thiết kế ta….

“Nam Cung Quyết sẽ không biết chân tướng”. Lâm Huyền Sương tự tin tràn đầy: “Ta giết ngươi, sau đó sẽ thay thế vị trí của ngươi”.

“Lạc Mộng Khê, ngươi hẳn là biết ta tinh thông y thuật, dịch dung thành ngươi là chuyện dễ dàng, mùi hoa khương dã trên người ngươi, ta cũng có thể chế ra, về phần có bầu, ta sẽ tạo ra một lần ngoài ý muốn, làm bộ đứa nhỏ bị người xóa sạch,,,”

Kế hoạch của ta hoàn mỹ không hề sứt mẻ, trừ bỏ Lạc Mộng Khê, canh giữ bên người Nam Cung Quyết.

“Đáng tiếc, ngươi vĩnh viễn đều không thay thế được vị trí Mộng Khê trong lòng bổn vương”.

Giọng nam lạnh như băng truyền vào trong tai, ngay khi Lâm Huyền Sương còn không kịp kinh ngạc, một đạo bóng dáng màu trắng từ ngoài cửa sổ tiến vào, nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh Lạc Mộng Khê: “Mộng Khê, nàng không sao chứ?”

“không có việc gì”, Lạc Mộng Khê tức giận trả lời, lắc mình né tránh cánh tay Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết đầu tiên là sửng sốt, sau lập tức hiểu được, khóe miệng hiện lên một tia ý cười chua sót.

Lạc Mộng Khê cùng Lâm Huyền Sương ở trong phòng đánh nhau nửa ngày, toàn bộ nội thất đã bị hai người đánh đến hỗn độn không chịu nổi, đánh nhau kịch liệt như thế nào cũng có thể tưởng tượng được.

Khuôn mặt tuấn tú của Nam Cung Quyết nháy mắt kéo xuống: Mộng Khê cùng Lâm Huyền Sương đánh nhau như vậy, không biết có động thai khí hay không…

“Nam Cung Quyết, ngươi như thế nào…” nhanh như vậy đã trở lại? Chẳng lẽ hắn nhận ra mục đích của ta.

“Lâm Huyền Sương, ngươi thật sự thông minh, nhưng bổn vương cũng không phải ngu ngốc, chỉ bằng mưu kế của ngươi, sao có thể lừa được bổn vương”. Nếu không phải là Bắc Đường Diệp không hiểu mọi chuyện, tự ý ra khỏi Lạc vương phủ, lúc này hẳn là ngươi sẽ cùng hắn so chiêu, Mộng Khê tuyệt đối không cùng ngươi động thủ.

Bắc Đường Diệp, ngươi thế nhưng không nghe lời, hại Mộng Khê cùng Lâm Huyền Sương giao thủ lâu như vậy, chờ ngươi trở về bổn vương lại cùng ngươi tính sổ, nếu Mộng Khê cùng cục cưng xảy ra chuyện gì, bổn vương tuyệt đối không tha cho ngươi.

“Người đâu, đem Lâm Huyền Sương bắt vào đại lao”. Nam Cung Quyết hạ lệnh một tiếng, vài tên thị vệ ùa lên, Lâm Huyên Sương từ trong khiếp sợ tỉnh lại, mâu quang phát lạnh, huy trưởng đánh hướng Lạc Mộng Khê: Chỉ cần bắt lấy Lạc Mộng Khê, ta liền có thể chạy ra khỏi Lạc vương phủ.

Đối với thế công của Lâm Huyền Sương, Lạc Mộng Khê xem cũng không thèm liếc mắt một cái, cũng không tránh đi, tùy ý chưởng lực của Lâm Huyền Sương đánh úp lại, Lâm Huyền Sương trong lòng vui vẻ, vốn tưởng rằng nhất kích tất trúng.

Nhưng ngay tại lúc nàng ta vừa đi vào trước người Lạc Mộng Khê, vươn tay định bắt Lạc Mộng Khê, bóng dáng thon dài của Nam Cung Quyết nháy mắt đi vào trước mặt, huy trưởng đánh trúng ngực Lâm Huyền Sương…

một chưởng này, Nam Cung Quyết chỉ dùng sáu tầng công lực, lại đem Lâm Huyền Sương đánh bay đến vách tường lại bắn ngược trở về, thật mạnh rơi xuống, ‘phốc’ một tiếng phun ra một ngụm máu.

Thị vệ tiến đến, lôi Lâm Huyền Sương đã không còn sức lực phản kháng đi ra ngoài, Lâm Huyền Sương chưa từ bỏ ý định, ánh mắt điềm đạm đáng yêu nhìn phía Nam Cung Quyết: “Quyết, cho tới bây giờ ngươi cũng chưa từng thích ta sao?” (Editor:Giết vợ con người ta còn mong người ta thích, đúng là mụ điên).

“không có”, tuy rằng sớm biết được đáp án sẽ là như vậy, nhưng từ trong miệng Nam Cung Quyết nói ra, Lâm Huyền Sương vẫn đau lòng khó nhịn: “Ta so với Lạc Mộng Khê không hề kém, vì sao ngươi thích nàng như vậy, lại hờ hững với ta?”

“yêu một người, không phải vấn đề so sánh ai hơn ai, bổn vương là yêu Mộng Khê, cho dù nguoi so với nàng hơn nhiều lần, bổn vương cũng sẽ không yêu ngươi”.

Nam Cung Quyết giọng điệu lạnh như băng không có một tia độ ấm: “Lâm Huyền Sương, lúc trước bổn vương là nể tình Lâm cốc chủ, tha cho ngươi một lần, nhưng ngươi lại không biết hối cải, tiếp tục ở lại kinh thành thiết kế Mộng Khê, lúc này bổn vương sẽ không lại tha thứ cho ngươi”.

Lâm Huyền Sương không tiếng động cười khổ: Nam Cung Quyết đối với ta thật sự không hề có cảm tình, từ trước tới giờ, trong lòng hắn chỉ có một mình Lạc Mộng Khê, cho tới nay, đều là ta tự mình đa tình…

Nam Cung Quyết mâu quang phát lạnh: “Đem Lâm Huyền Sương giải vào đại lao, đại hình hầu hạ”.

Lâm Huyền Sương đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại, trong mắt lạnh lùng lóe lên nồng đậm khiếp sợ: “Nam Cung Quyết, ngươi thế nhưng…có thể đối với ta như vậy”.

Lâm Huyền Sương làm rất nhiều chuyện thương tổn Mộng Khê, Nam Cung Quyết bắt nàng ta, tự nhiên là muốn trừng phạt nàng ta, nhưng nàng ta như thế nào cũng không nghĩ đến, Nam Cung Quyết sẽ đối với nàng dụng hình.

“Ngươi muốn tổn hại cốt nhục của bổn vương, bổn vương sao lại có thể mềm lòng đối với ngươi”. Ánh mắt thâm thúy của Nam Cung Quyết lóe lên sắc bén cùng hàn ý: “Các ngươi còn thất thần cái gì mau dẫn nàng ta vào đại lao”.

“Nam Cung Quyết, ngươi không thể đối với ta như vậy….ta nhưng là Dược Vương cốc đại tiểu thư…”

Ngoài cửa truyền đến tiếng rống giận dữ của Lâm Huyên Sương, Nam Cung Quyết làm như mắt điếc tai ngơ, khóe miệng giơ lên một tia ý cười trào phúng:

Lâm Huyền Sương, ngoài thân phận đại tiểu thư Dược Vương cốc, ngươi cái gì cũng không có, bổn vương là niệm tình Lâm cốc chủ, đã cho ngươi cơ hội, là chính ngươi không tự quý trọng…

Tiếng rống giận của Lâm Huyền Sương càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất không thấy. Hạ nhân Lạc vương phủ bằng tốc độ nhanh nhất đem những đồ vật hư hỏng ra, thay đồ mới vào, những chỗ bị phá hư cũng rất nhanh sửa chữa, chỉ một nén hương thời gian, nội thất đã khôi phục nguyên dạng.

Đêm đã khuya, đem phòng tu bổ xong, bọn hạ nhân rất nhanh rời đi, toàn bộ phòng chỉ còn lại hai người Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê.

Mùi đàn hương thản nhiên quanh quẩn chóp mũi, Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê chỉ cách nhau khoảng chứng ba bước, đều tự đứng nguyên tại chỗ, không nói chuyện, trong phòng tĩnh lặng đến có chút quỷ dị.

không biết qua bao lâu, Nam Cung Quyết hạ quyết tâm, chậm rãi đi tới phía sau Lạc Mộng Khê: “Mộng Khê, kì thật…”

Lạc Mộng Khê xoay người, đối với Nam Cung Quyết chính là quyền đấm cước đá: “Chàng không phải nói tối hôm đó hai chúng ta không có phát sinh chuyện gì sao? Vì sao hiện tại ta lại có thai…”

Càng tức giận hơn là, chàng thế nhưng thông đồng cùng Đường đại phu lừa gạt ta, hại ta vẫn nghĩ là chính mình không có việc gì.

Thời gian gần đây, Lạc Mộng Khê mặc dù không làm gì, nhưng vẫn cảm thấy rất mệt, lại xem nhẹ bản thân tháng trước đã không có nguyệt tín…

“Ta…muốn sớm một chút làm phụ thân…” Nam Cung Quyết đứng ở tại chỗ vẫn không nhúc nhích, tùy ý Lạc Mộng Khê đấm lên trên người hắn: hắn lừa nàng, xác thực nên đánh, cho nên, Lạc Mộng Khê đánh hắn, hắn sẽ không hoàn thủ.

“Vậy chàng cũng không nên lừa ta, chàng biết nếu ta có thai đối với Tuyệt Tình cung sẽ có như hưởng như thế nào…ngàn vạn người có thể sẽ bị chết”.

“Vì Tuyệt Tình cung, nàng có thể bỏ đi con của chúng ta, nó nhưng là đứa nhỏ đầu tiên của ta và nàng…”. Tuyệt Tình cung chỉ là ngoại nhân, đứa nhỏ mới là người một nhà, nàng vì ngoại nhân, có thể bỏ được người một nhà sao?

“Đương nhiên là không”. Chính vì như vậy, ta mới càng thêm khó xử: Giữ đứa nhỏ sẽ hại Tuyệt Tình cung, xóa đứa nhỏ ta thật sự luyến tiếc.