Lạc Vương Phi

Chương 115-2




Edit: Hoàng Anh

Beta: Ishtar

Nhìn áo choàng màu đen trên người chính mình, cùng với lồng ngực không ngừng bốc lên khí huyết, Lăng Khinh Trần liễm mâu ngưng thần trầm tư, rất nhiều đoạn kí ức ngắt quãng hiện trong đầu, đáy mắt Lăng Khinh Trần lóe lên khiếp sợ cùng hối hận: “Ta, thật sự làm Mộng Khê bị thương?” hút máu của nàng.

“Lăng Khinh Trần, Mộng Khê hiện tại ở ngay trong nội thất, nếu không tin, ngươi có thể tận mắt vào xem, bổn vương xác thực giỏi tính toán, nhưng tuyệt đối không lấy tính mạng Mộng Khê ra nói giỡn, lại càng không thể tự mình làm nàng bị thương rồi vu oan cho ngươi”.

Lăng Khinh Trần khóe miệng khẽ nhếch, một tia ý cười trào phúng hiện lên: “Ta biết, ngươi đối với Mộng Khê cũng giống như ta đối với Mộng Khê, tình nguyện đả thương người trong khắp thiên hạ cũng không muốn làm nàng tổn thương nửa phần”.

thật mạnh thở dài: “Nam Cung Quyết, chuyện tới nay ta cũng không cần giấu diếm ngươi, hấp huyết quái nhân mười năm trước cũng không phải là Lăng Khinh Trần ta, ta hẳn là mấy tháng gần đây mới bắt đầu hút máu người…”

“Cái gì kêu hẳn là?” Đối với lời nói của Lăng Khinh Trần, Nam Cung Quyết rõ ràng không tin: “Chính là ngươi, lại không phải là ngươi, nói như vậy là có ý gì?”

Lăng Khinh Trần cười khổ: “Bởi vì khi đi hút máu, ta cũng không biết, ngày hôm sau trong đầu cũng sẽ hiện lên những đoạn trí nhớ ngắt quãng, có khi ta cho rằng chính mình xuất hiện ảo giác”.

“Nam Cung Quyết, ta biết ngươi không tin lời nói của ta, vì an toàn của Mộng Khê ta sẽ không lừa ngươi, sự tình bắt đầu từ ngày đại hôn của ngươi cùng Mộng Khê hôm đó”.

“Mộng Khê bỏ qua ta, lựa chọn ngươi, ta vô cùng thương tâm, liền dựa vào việc buôn bán muốn rời khỏi kinh thành Thanh Tiêu, một mình bình tĩnh suy nghĩ”.

“Có một ngày, ta đi vào biên cảnh Thanh Tiêu xem xét cửa hàng, tối hôm đó cũng là hôm trăng tròn, ánh trăng rất đẹp, ta không ngủ được liền theo ánh trăng ra ngoài tản bộ, ở một chỗ tương đối hẻo lánh nghe được tiếng nữ tử kêu thảm thiết”.

“Cứu người quan trọng hơn, ta cũng chưa nghĩ gì khác, rất nhanh theo hướng tiếng kêu mà đi đến, nhưng không biết vì sao, ta đi tới đi lui lại phát hiện mình vẫn giậm chân tại chỗ, ngay lúc ta phát hiện mình đã bị lọt vào trận pháp thì ngửi được một mùi hương kì quái, muốn bế khí, nhưng thân thể lại không nghe theo sai khiến…”

“Sau đó mỗi chuyện xảy ra ta đều không có ấn tượng, khi tỉnh lại, ta đang nằm trên giường ở khách sạn, thân thể cũng rất bình thường, không có gì không khỏe, cho nên ta vẫn nghĩ rằng chính mình nằm mơ…”

Nam Cung Quyết híp mắt trầm tư: “Buổi tối ngươi ngủ ở nơi nào?”

“Ba trăm dặm bên ngoài thành, lúc ấy ta đang mặc tẩm y đi ngủ…”. Bộ áo choàng màu đen này ta cũng không biết là từ đâu mà có, lại như thế nào mặc ở trên người ta.

E sợ Nam Cung Quyết không tin, Lăng Khinh Trần cởi bỏ áo choàng, ánh vào mi mắt mọi người đúng là tẩm y màu xanh: “Nếu ta có tâm đi giết người, tuyệt đối sẽ không mặc tẩm y”.

Thấy Nam Cung Quyết trầm tư, Lăng Khinh Trần lại nói ra một chút nghi hoặc: “Mấy tháng trước khi hút máu người, sau khi trở lại phòng, ta sẽ ngủ tới khuya ngày hôm sau mới tỉnh, vì sao hôm nay tỉnh sớm như vậy?”

Đôi mắt Nam Cung Quyết hơi đổi: Chẳng lẽ là bởi vì, máu của Mộng Khê.

Tuy rằng Nam Cung Quyết vô cùng không muốn thừa nhận thân phận thánh nữ Tuyệt Tình cung của Lạc Mộng Khê, nhưng hắn biết, thánh nữ Tuyệt Tình cung không giống với nữ tử bình thường.

Các môn phái giang hồ cũng có quy củ riêng, cũng như có điểm đặc biệt riêng của họ, giống như máu của giáo chủ Nam Cương Bái Nguyệt giáo làm cho ác linh không dám tới gần, pháp lực vô biên, đoạt phách câu hồn năng lực phi phàm.

Lạc Mộng Khê thân là thánh nữ Tuyệt Tình cung, nhất định cũng có chỗ độc đáo riêng, chỉ là tạm thời bọn hắn không có phát hiện ra mà thôi.

“Lăng Khinh Trần, hiện tại ngươi cảm thấy như thế nào?”. Tuy rằng hiện tại Lăng Khinh Trần vẫn mặc bộ áo đen kia, nhưng Nam Cung Quyết có thể cảm nhận được, khí tức hắc ám trên người hắn đã giảm hơn phân nửa.

Ngày đại hôn của bổn vương cùng Mộng Khê, Lăng Khinh Trần vẫn là một người thực bình thường, sau này không biết vì sao, trên người hắn lại có khí tức hắc ám quanh quẩn dày đặc.

Nguyên bản bổng vương cho rằng hắn là luyện tà công nào đó, không thể tưởng được là hắn lại bị người thiết kế hút máu người, xem ra những điều hắn nói đều là sự thật.

“Lăng Khinh Trần, trước khi mọi việc được điều tra rõ, bổn vương sẽ không để ngươi rời khỏi biệt viện”. Vạn nhất Lăng Khinh Trần nói dối, bổn vương thả hắn đi chẳng phải là thả hổ về rừng, tự tìm lấy khổ sao.

“Tại hạ hiểu được”. Mộng Khê thương thế chưa lành, ta cũng không muốn hại người nữa.

Nam Cung Quyết khoát tay áo, bọn thị vệ đem Lăng Khinh Trần đi ra ngoài, trời phía đông đã sắp hừng sáng, thị vệ ám vệ trong biệt viện bị hôn mê cũng đều tỉnh lại.

Nhưng vì an toàn của Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết không có rời đi phòng ngủ, phân phó thị vệ đem tất cả thư từ, công văn cần thiết trong thư phòng đến, Nam Cung Quyết ngồi ở trong nội thất cẩn thận xem xét.

Yến vương phủ, sáng sớm Thanh Nguyệt liền cầm điểm tâm đi vào đại sảnh chờ Bắc Đường Diệp.

Bắc Đường Diệp đã sớm tỉnh ngủ, biết được Thanh Nguyệt đến Yến vương phủ liền nằm trên giường giả bộ ngủ, vốn tưởng rằng Thanh Nguyệt sẽ không kiên nhẫn, chờ một lúc không thấy Bắc Đường Diệp tỉnh sẽ rời đi. Nhưng sự liên nhẫn của Thanh Nguyệt lại nằm ngoài dự đoán của Bắc Đường Diệp, từ sáng sớm đợi tới giữa trưa, sau khi dùng xong ngọ thiện, lại từ trưa đợi tới mặt trời lặn, cũng không có chút ý tứ chán nản muốn rời đi.

“Quản gia, Diệp ca ca như thế nào còn chưa tỉnh, có nên đi mời đại phu tới nhìn huynh ấy một chút không?” một người bình thường cho dù thích ngủ cũng không thể ngủ thời gian dài như vậy được.

“Hồi quận chúa, Yến vương gia hôm qua cùng với mấy người An vương, thái tử trắng đêm uống rượu tâm tình, đến hừng đông mới ngủ, cho nên…”

Vương gia nói dối cũng thật quá…Chuyện gì không nói, ai chẳng biết hôm qua trời vừa tối An vương và thái tử đều tự hồi phủ, lời nói dối này, suy nghĩ một chút liền biết, vương gia chẳng qua là không muốn nói thẳng: Bổn vương không muốn gặp ngươi.

Nếu đổi lại là người khác, biết được Bắc Đường Diệp muốn đuổi mình, khẳng định là không quay đầu lại mà rời khỏi Yến vương phủ, chính là không biết vì sao, Thanh Nguyệt đối với lời nói của quản gia lại không chút nào hoài nghi.

“Như vậy a, uống nhiều rượu không tốt cho thân thể, sau khi tỉnh lại sẽ rất đau đầu, ở chỗ bản quận chúa có giải rượu hoàn, Tiểu Phượng, ngươi mau về cung lấy đến đây cho Diệp ca ca dùng, tránh để cho huynh ấy sau khi tỉnh lại lại khó chịu”.

“Cái gì? Nha đầu kia còn chưa đi?” Bắc Đường Diệp mặc một bộ tẩm y màu trắng, ôm lấy chăn ngồi trên giường, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ: Còn sai người đi lấy cái gì giải rượu hoàn, nếu nàng thực sự đem viên thuốc kia nhét vào miệng bổn vương, bổn vương nhất định rất thảm.

“Vương gia, hiện tại nên làm sao bây giờ?” Quản gia đứng bên ngoài phòng, nhìn Bắc Đường Diệp bất đắc dĩ muốn cười nhưng không dám cười.

“Còn có thể làm sao bây giờ, thay quần áo cho bổn vương, ra ngoài gặp nha đầu đáng ghét kia”. không gặp cũng không phải biện pháp, đi đem nàng đuổi khỏi Yến vương phủ mới là kế sách tốt nhất.

Ngoài phòng khách, Thanh Nguyệt còn đang mọi nơi đánh giá đại sảnh mà nàng đã nhìn đến vô số lần, vốn là nàng tính ở Yến vương phủ đi lại xung quanh một chút, nhưng lại sợ sau khi Bắc Đường Diệp tỉnh lại sẽ không thấy nàng, nên luôn ở tại phòng khách chờ đợi.

Tiểu Phượng như thế nào lại chậm như vậy, đến giờ vẫn chưa trở lại, vạn nhất Diệp ca ca tỉnh lại bị đau làm sao bây giờ?

Khụ khụ, giống như người nào đó đã quên, Tiểu Phượng mới vừa đi không lâu, cho dù là dùng kị mã chạy nhanh nhất, cũng chỉ có thể mới đi được một nửa lộ trình là thôi, ngay cả hoàng cung cũng chưa đến, làm sao có thể lấy được thuốc chứ.