Lạc Vương Phi

Chương 116-5




Edit: Hoàng Anh

Beta: Ishtar

“Tử quý phi nương nương đến”. Tiếng thái giám đặc hữu từ bên ngoài truyền đến, ngay sau đó, một cỗ kiệu hoa được bốn người nâng đi vào Thanh Nguyệt cung, bốn phía kiệu đều là trân châu, lụa mỏng ngăn cách, mông mông lung lung, không thấy rõ bộ dáng người bên trong.

“Ty chức, nô tỳ tham kiến quý phi nương nương”. Kiệu hạ xuống: ‘bùm…bùm…’ tất cả mọi người đều quỳ trên đất, chỉ trừ Lạc Mộng Khê cùng Thanh Nguyệt.

một tên thái giám đi tới trước kiệu, một bàn tay nhỏ bé tinh tế vươn ra, nhờ sự giúp đỡ của thái giám bước ra khỏi kiệu.

Nhất thời, thiên hạ vạn vật lâm vào thất sắc, chỉ còn lại nữ tử mặc cung trang màu tím, làm cho khuôn mặt xinh đẹp, minh diễm đánh sâu vào thị giác mọi người: “Bình thân”. Thanh âm quyến rũ, ôn nhu, nghe đến toàn thân xương cốt cũng muốn nhũn ra.

“Tạ nương nương”. Mọi người đáp một tiếng, rất nhanh đứng lên, tự động tránh ra một lối đi, Tử quý phi ở trước mắt mọi người chậm rãi đi đến bên cạnh Thanh Nguyệt cùng Lạc Mộng Khê.

Thanh Nguyệt khinh thường bĩu môi, đối với Tử quý phi làm như không thấy, phía sau truyền đến mùi son phấn nồng nặc làm cho Lạc Mộng Khê hơi nhíu mày, mất đi hưng trí uống trà.

“Bản cung ở trong cung đánh mất một tiểu hồ ly, nghe nói đã xông vào nơi này của Thanh Nguyệt quận chúa…” Tử quý phi giọng điệu ôn nhu, Thanh Nguyệt lại không chút nào nể mặt:

“Quý phi nương nương, ngài cũng chỉ là nghe nói mà thôi, cũng không có tận mắt trông thấy tiểu hồ ly chạy vào trong Thanh Nguyệt cung đi…”

“Bản cung không có nhìn thấy, nhưng cung nữ, thái giám trong cung bản cung nhìn thấy là được, tiểu hồ ly là đang nằm trong lòng vị cô nương này…” Tử quý phi đem ánh mắt chuyển đến Lạc Mộng Khê vẫn đang ngồi quay lưng về phía nàng ta.

thật to gan, thấy bản cung đến, lại vẫn ngồi ở chỗ này không động, nha đầu Thanh Nguyệt có hoàng thượng che trở, bản cung không thể động đến nàng, nhưng ngươi lại có thân phận gì, dám đối với bản cung vô lễ như vậy.

“Người đâu, người này đối với bản cung bất kính, lại trộm sủng vật của bản cung, đem nàng kéo ra ngoài, trảm”.

Thanh Nguyệt cười khẩy một tiếng, giọng nói mang theo khinh thường: “Quý phi nương nương, không nói đến tiểu hồ ly kia là do Mộng Khê tỷ tỷ nuôi, tiểu hồ ly chạy đến trong lòng của nàng cũng là chuyện bình thương, ngươi có biết Mộng Khê tỷ tỷ có thân phận ra sao hay không?”

“Nàng là Lạc vương phi được Thanh Tiêu Lạc vương gia cưới hỏi đàng hoàng, nay lại đang có thai, không nên quỳ, phụ hoàng đối với chuyện này còn không so đo, quý phi nương nương ngài cũng quá tự đề cao bản thân rồi…”

Lạc Mộng Khê ngồi ở trên ghế, cúi đầu, không tiếng động cười yếu ớt: Ta vẫn nghĩ Thanh Nguyệt tâm tính đơn thuần, ta vốn nghĩ mình sẽ tự thân xuất mã giải quyết việc này, lại không nghĩ ràng nàng cũng là một người tâm tư thông minh, xem ra, không cần ta ra tay, nàng ấy cũng sẽ giải quyết tốt chuyện này.

Tuy rằng Kì Thiên hoàng thất rất hòa thuận, nhưng ở sâu trong thâm cung, vẫn có vài nhân vật không đơn giản.

“Thanh Tiêu Lạc vương gia là hoàng thượng tương lai của Thanh Tiêu, Lạc vương phi, tự nhiên chính là hoàng hậu tương lai, đứa nhỏ trong bụng Mộng Khê tỷ tỷ cũng chính là tiểu thái tử tương lai”.

“Tuy nói hiện tại Mộng Khê tỷ tỷ là vương phi, nhưng người ta là chính thất, thành thân nửa năm liền có thai, không giống người nào đó, thân phận mặc dù cao, cũng chỉ là một thiếp thất, thành thân gần một năm, bụng vẫn là không có một chút động tĩnh nào…”

Tương lai sau khi phụ hoàng qua đời, khẳng định cho người đi chôn cùng. Ở trong hoàng thất, mẫu quý nhờ con, quan trọng nhất chính là con nối dòng, có thai, tất cả mọi người sẽ tôn trọng ngươi, gặp ai cũng không cần hành lễ, làm sai chuyện cũng sẽ được tha thứ, nếu không có thai, lại không được sủng ái, một khi làm sai chuyện gì, sẽ bị vạn người trách mắng.

Tử quý phi bị tức tới mặt đở bừng, lại tìm không ra lời phản bác: “Thanh Nguyệt, tuổi bản cung so với ngươi tuy rằng xấp xỉ, nhưng dù sao cũng là bề trên của ngươi, ngươi nên gọi ta một tiếng mẫu phi”.

Thanh Nguyệt không cho là đúng: “Trong hoàng cung nhiều nương nương như vậy, mẫu phi của Thanh Nguyệt cũng thật nhiều”. Thiếu một mình ngươi cũng không ít.

Thanh Nguyệt bình thường ỷ vào sự sủng ái của Kì Hoàng luôn đối nghịch với nàng, tại đây trước mặt nhiều người như vậy làm cho nàng xấu mặt, món nợ này nàng sớm muộn gì cũng phải tính rõ ràng với Thanh Nguyệt.

“Thanh Nguyệt, việc này bản cung không muốn cùng ngươi so đo, tiểu hồ ly kia là sủng vật của bản cung, ngươi đem nó trả lại cho bản cung…”

“Tiểu hồ ly rõ ràng là của Mộng Khê tỷ tỷ, khi nào thì biến thành của quý phi nươg nương ngươi?” Thanh Nguyệt không tha tiếp tục nói:

“Mấy ngày hôm trước khi Thanh Nguyệt đến biệt viện, cũng thấy tiểu hồ ly này, Mộng Khê tỷ tỷ biết Thanh Nguyệt thích nó, lần này tiến cung thăm Thanh Nguyệt, thuận tiện mang theo tiểu hồ ly đến, vừa rồi tiểu hồ ly thừa dịp chúng ta không chú ý chạy ra ngoài chơi, ở trong cung đi một vòng, lại trở thành sủng vật của Tử quý phi rồi sao”.

Tiểu hồ ly cùng Mộng Khê tỷ tỷ thân như vậy, cũng không thèm để ý đến ngươi, làm sao lại có thể là sủng vật của ngươi, đúng là trợn mắt nói dối.

một cỗ hương vị quái dị, xa lạ truyền vào trong mũi, Lạc Mộng Khê vội vàng che lại miệng mũi của tiểu hồ li, tuyết mâu híp lại: thật ti bỉ, lại dám dùng loại phương pháp này đoạt đồ của ta…

“Thanh Nguyệt, chuyện tới nay, bản cung người sáng mắt không nói tiếng lóng, con hồ ly này không phải hồ ly bình thường, mà là một con linh hồ, nó có khả năng nhận thức chủ nhân”.

“Chúng ta tất cả đều nói miệng không bằng chứng, không bằng để cho tiểu hồ ly này tự mình lựa chọn chủ thì thế nào? Đem tiểu hồ ly thả ra giữa sân, để cho nó tự mình lựa chọn chủ nhân, nếu tiểu hồ ly lựa chọn là Lạc vương phi, bản cung không nói hai lời để cho Lạc vương phi đem tiểu hồ ly đi, nếu tiểu hồ ly lựa chọn là bản cung,…”

Tử quý phi cười quỷ dị: “Còn thỉnh Thanh Nguyệt quận chúa giơ cao đánh khẽ, không ngăn trở bản cung đem tiểu hồ ly đi”.

Thử liền thử, ai sợ ai, tiểu hồ ly này rõ ràng là của Mộng Khê tỷ tỷ, nó tuyệt đối sẽ không ffi theo ngươi,…

không đúng, hồ ly tinh này biết rõ tiểu hồ ly không phải của ả, tuyệt đối sẽ không lựa chọn đi cùng nàng ta, nàng ta đưa ra điều kiện như vậy chẳng phải là tự rước lấy nhục sao.

Xem nàng ta hiện tại bộ dáng tự tin, dường như tiểu hồ ly nhất định sẽ đi theo nàng ta, chẳng lẽ nàng ta lại dùng thủ đoạn ti bỉ gì…

“Thanh Nguyệt quận chúa, bản cung đề nghị, ngươi nghĩ thế nào?” Tử quý phi dào dạt đắc ý: không đáp ứng, chính là chột dạ, tất cả cung nhân sẽ đều khinh thường ngươi, đáp ứng, hồ ly sẽ là của bản cung…

“Mộng Khê đáp ứng điều kiện của quý phi nương nương”. Lạc Mộng Khê đem tiểu hồ ly ôm đứng lên, xoay người nhìn về phía mọi người: “Để cho tiểu hồ ly chính mình lựa chọn chủ nhân”. Ngươi đã muốn tự rước lấy nhục, ta sẽ thành toàn cho ngươi.

Trong phút chốc Lạc Mộng Khê xoay người lại, mọi người kinh ngạc trợn mắt há mồm, trong mắt trừ bỏ khuynh thế dung nhan của Lạc Mộng Khê, không thấy bất cứ thứ gì.

Quần áo trắng lướt nhẹ, mái tóc đen dài không gió tự bay, tiểu hồ ly thân hình lửa đỏ ngoan ngoãn nằm trong lòng Lạc Mộng Khê, lui thành một đoàn, chỉ chừa đôi mắt to đen lúng liếng nhìn ngó mọi nơi.

Ánh nắng ấm áp đem quanh thân Lạc Mộng Khê tạo thành một tầng hào quang, làm cho cả người nàng phiêu dật xuất trần, tuyệt mỹ không giống phàm nhân.

Trời ạ, trên đời lại có nữ tử đẹp như vậy sao, so vơi Tử quý phi đẹp hơn không chỉ một phần…

“Tử quý phi, Mộng Khê đồng ý đề nghị của quý phi nương nương, không biết khi nào thì bắt đầu?” Lạc Mộng Khê ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Tử quý phi, thế nhưng sau khi nhìn đến dung mạo của Tử quý phi, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên một tia khiếp sợ: Nàng là…

_