-Mật Kết-
Hội thao kết thúc một cách tốt đẹp, ngày cuối cùng một vài lãnh đạo lên khán đài phát biểu, học sinh thì ở dưới khán đài phơi nắng hong khô, mấy ông lãnh đạo ông nào cũng đáng ghét, thấy học sinh không vui thì lại rất vui, mặt mày hớn hở, thao thao bất tuyệt đọc bài phát biểu nghìn chữ.
Học sinh nói chuyện riêng thì cứ nói chuyện riêng, còn có một số lén lút yêu đương ở bên dưới.
Ví dụ như họ Phí nào đó đang lén lút trêu Tăng Lý.
Hàn Đông đứng bên cạnh trợn mắt trắng trợn sắp lên đến trời mất rồi, còn lo lắng hơn cả hai vị đương sự kia, hắn hét, "Thầy giáo! Thầy giáo đang lại kìa! Bên cạnh có người nhìn kìa, đừng để bị nhìn thấy!"
Phí Lập không thể nhịn nổi nữa, nhỏ giọng nói, "Mày im mồm, vốn người ta cũng không nghĩ gì... nghe giọng mày lại hiểu lầm đấy!"
Hàn Đông: "..."
Rất nhanh đã đến tiết mục các tuyển thủ lên nhận phần thưởng, Tăng Lý hơi căng thẳng, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi.
wtp Mật Kết
Phí Lập lấy tờ giấy, cũng không thèm quan tâm đến người khác có nhìn thấy hay không, hắn cúi đầu lau mồ hôi cho cậu, nhẹ giọng dặn dò, "Tí nữa đừng căng thẳng, không sao đâu, cứ nhìn đầu mấy người kia thành quả bóng rổ ấy. Căng thẳng thì đứng bên cạnh anh, anh bảo vệ em."
Nhảy cao hắn cũng được hạng nhất, chân dài.
Hiệu trưởng là một người có dáng người mập mạp trên mặt có nhiều nếp hằn, nụ cười hiền từ, ai lên bục ông đều vỗ vỗ vai, Tăng Lý suýt chút nữa thì bị vỗ cho lao về phía trước, hiệu trưởng vẫn còn đứng đó cầm mic nói không ngừng, "Trên sân những cái này..."
Phần thưởng chỉ đơn giản là một tờ giấy khen, một quyển vở và một cây bút, Tăng Lý được hiệu trưởng nhìn như Phật Như Lai tự tay trao huy chương, gương mặt cười nhìn cậu chẳng hiểu vì sao lại có vẻ rất vinh dự.
"Tí nữa đi sang chỗ anh đứng." Hiệu trưởng vừa bước qua, Phí Lập nghiêng người lén lút nói.
Tiếp theo chính là tiết mục chụp ảnh tập thể, Tăng Lý không biết nên gật đầu, yết hầu lăn lăn, những hàng người bên dưới đang nhìn lên khiến cả người cậu không được thoải mái, chân tay chẳng biết để đâu, cảm giác học sinh giáo viên cả trường đang đang nhìn mình... thật sự khá là khó chịu.
"Vậy các bạn học sinh chúng ta đứng xếp vào giữa, cùng nhau chụp một tấm ảnh."
Hiệu trưởng Như Lai cười nói, đứng vào giữa đám học sinh, nở một nụ cười tươi.
Những bạn học sinh khác mặt đơ ra.
"..." Tăng Lý cũng phối hợp cong cong khoé môi.
"Nào—chi!"
wtp Mật Kết
Trong lúc máy ảnh vang lên tiếng tách tách, Phí Lập nâng tay kéo lấy bả vai Tăng Lý, kéo cậu lại gần mình, cả người cậu ngã vào lòng hắn. Tăng Lý hết hồn, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, cứ như là ngoài ý muốn—nhưng thật ra âm mưu đã lâu.
Bức ảnh này vừa quang minh chính đại vừa cẩn thận lưu giữ lại đoạn tình cảm thời thiếu niên của bọn họ.
Sau khi xuống khỏi sân khấu cả người Hàn Đông đã bốc lên mùi chua lè, hắn chậc chậc không ngừng, nói hai người bọn họ đúng là không biết xấu hổ, không muốn sống nữa, "Nếu một ngày nào đó bọn mày bị lộ chắc chắn là do Phí Lập, mẹ nó mày quá to gan, mấy nghìn người đang nhìn đấy! Tao vì bọn mày mà lo lắng hãi hùng."
Ngược lại, đương sự lại chẳng có cảm giác gì.
Trước khi tan học, Trình Thu Hoa đến lớp dùng ppt mở ảnh ra cho bọn họ xem, ngày đầu tiên mọi người đi diễu hành, hàn Đông suýt chút nữa thì bị ngã, Phí Lập lén lút nhìn Tăng Lý ở bên cạnh, trong mắt đều là tình... nhưng trừ bản thân bọn họ ra thì chẳng ai phát hiện cả.
Còn có rất nhiều ảnh chụp trộm, cũng có không ít các bạn học sinh chủ động sấn đến chen mặt vào trong ống kính, giơ ngón tay cười thật tươi.
"Ơ, mày kìa! Xấu quá ha ha ha!"
"Wa lúc ấy vẻ mặt tao thế mà lại thế kia..."
"Báo cáo cô giáo! Cô nhìn bên kia Tống Hạo đang lén lút ăn snack khoai tây kìa! Thảo nào lúc ấy em cứ thắc mắc sao nó lại chùm áo lên đầu làm gì."
"Wa mọi người nhìn kìa, Phí Lập với Tăng Lý lại đang show ân ái... chậc chậc chậc tha cho mọi người đi được không."
Trong ảnh Phí Lập đang cùng Tăng Lý khởi động, là lúc trước khi thi hạng mục chạy 800m nam, khoảng cách giữa hai người không gần nhưng ánh mắt nhìn thẳng vào nhau, ánh mắt nóng bỏng, tuy chẳng có một lời nào nhưng sức lan toả cực lớn, giống như có tình.
Ngày hội thể thao kết thúc là thứ sáu, không cần học tiết tự học, Tăng Lý xem Phí Lập đánh bóng rổ một lúc, sau khi chơi xong bèn kéo cậu chạy về nhà.
Phí Lập kéo áo bóng rổ lau mồ hôi, lúc vạt áo kéo lên để lộ ra cơ bụng sáu múi rõ ràng, hồ hôi chảy từ bên trên xuống bùng nổ hormone nam tính.
Phí Lập khó hiểu, "Đột nhiên sao thế?"
wtp Mật Kết
Tăng Lý đến gần dùng khăn đã chuẩn bị trước lau mồ hôi cho hắn, "Chút nữa... đến quán bar với em đi."
Tăng Lý đến gần lau mồ hôi cho khiến Phí Lập rung động không thôi, hai má ửng đỏ, ngẩn ngơ nói, "Ừm...ừm. Đi tìm Bạch Dương à?"
"Ừ." Tăng Lý nói, "Cũng coi như vậy."
Gần đây cậu đang tìm một đáp án.
Sau khi cậu trưởng thành có thể làm gì, có thể làm gì cho xã hội này---
Phí Lập thay áo xong thì đi cùng cậu đến quán bar, con đường rất yên tĩnh, hai người cũng không vội vàng, thời gian cứ thế chầm chậm trôi qua.
"Phí Lập," Tăng Lý bỗng nhiên nói, cậu ngẩng đầu nhìn hắn, "Sắp lên lớp 12 rồi, anh đã nghĩ ra...chọn chuyên ngành gì chưa?"
Phí Lập lắc đầu, "Chưa nghĩ, em thì sao?"
"Đang nghĩ." Tăng Lý cúi đầu nở nụ cười, "Nói chung là... cũng có chút tính toán."
Phí Lập nhìn cậu một lúc, vừa cười vừa xoa đầu cậu, "Tương lai ấy à... thật ra lúc nhỏ anh muốn làm du hành vũ trụ, muốn làm cảnh sát, muốn chơi cho NBA, ha ha ha, chỉ cảm thấy mấy nghề ý rất đẹp trai, rất là man."
"Nhưng sau khi lớn lên lại chẳng biết muốn làm gì nữa" Phí Lập gãi gãi đầu nói, "Anh cũng không biết mình có thể làm được gì."
Tăng Lý nói, "Em cũng đang tìm."
Phí Lập nhìn cậu, cười: "Vậy anh sẽ tìm cùng em."
Thái Vũ hơi ngạc nhiên khi bọn họ đến, khuyên bảo hết nước hết cái, "Hai đứa là học sinh đến đây làm gì? Giới này nó hơi loạn, hai đứa đừng tiếp xúc quá nhiều."
"Đi cùng em ấy đến tìm người." Phí Lập dựa vào quầy bar, nhìn về phía sân khấu.
Bạch Dương đang hát trên sân khấu, rất high, một vài người đánh đệm nhạc cho cậu, đoán chừng cứ hát như vậy cả tối ngày mai kiểu gì cũng khàn giọng.
Thái Vũ nhìn Tăng Lý một lời khó nói hết, "Em trai, 0 với 0 không thành nổi đâu."
Tăng Lý: "...."
wtp Mật Kết
"Anh nghĩ gì đấy." Dục vọng chiếm hữu của Phí Lập cực mạnh, hắn kéo Tăng Lý vào lòng, "Có nước trái cây không? Loại không có độ rượu ấy."
Thái Vũ cạn lời, "Em trai à, chỗ này của anh là quán bar."
"Nhưng cũng có đấy," Anh ta nói, "Tiểu Trương, cho hai chai nước cam."
Hai người đứng bên cạnh yên lặng uống nước hoa quả nghe hát, Thái Vũ nhìn bọn họ hỏi, "Quan tâm em ấy à?"
Phí Lập không trả lời, Tăng Lý im lặng một lúc rồi gật đầu, bỗng cậu hỏi, "Anh Vũ... trước kia sao anh lại, quyết định mở quán bar này?"
"À" Thái Vũ cười, "Kiếm tiền thôi. Cảm thấy cái này có thể kiếm tiền, vừa hay nghĩ đến, trong tay lại đang có chút tiền nên làm thôi, cũng không nghĩ đến càng làm càng lớn."
Tăng Lý đăm chiêu, Thái Vũ nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cậu cũng nghiêm túc nói, "Trêu em đấy. Thật ra cũng chẳng có gì, anh là người trong giới này mà, bỗng có một ngày muốn mở một quán bar cho giới này nên mở thôi, coi như là sở thích đi."
Ánh mắt anh ta dừng lại trên người Bạch Dương trên sân khấu, cảm thấy cậu rất đơn độc, "Có lúc cũng sẽ có người như em ấy, hoặc là vì xu hướng tính dục của chính mình mà mê muội, thất tình muốn đến đây hẹn một đêm... có thể giúp một người thì giúp một người thôi."
Tăng Lý nhìn theo ánh mắt anh ta, Phí Lập im lặng nhìn cậu.
"Có cả kiểu người này sao." Tăng Lý uống nước hoa quả, trong lòng cảm thấy thật ra mọi người cũng không phải dễ dàng.
Không ai sống tốt hơn ai.
wtp Mật Kết
"Ừ," Thái Vũ cười, "Thế giới của người lớn, bước vào xã hội rồi em sẽ dần dần hiểu được, hãy trân trọng thanh xuân đi, bạn nhỏ."
Anh ta vỗ vai Tăng Lý, "Anh vào trước đây, còn có việc nên không ở đây chơi cùng hai đứa được, muốn uống gì thì chọn nhanh đi, anh mời."
"Thật ra cũng không cần vội." Phí Lập đột nhiên nói, ánh đèn làm mềm đi đường nét trên gương mặt hắn, "Chúng ta mới lớp 11 thôi, cứ từ từ nghĩ, tương lai còn dài mà."
Tăng Lý nghĩ lại đúng là mình hơi vội.
Vì vừa mới được người khác kéo ra khỏi bóng tối nên mới vội vàng muốn làm gì đó cho ai đó.
Nhưng không vội được.
"Vâng." Tăng Lý nhìn một lúc rồi nói, "Về nhà làm bài tập đi, sắp thi tháng rồi."
Phí Lập, "...."
"Thế mình thương lượng chút đi, hôm nay anh làm thêm một đề, tối em để anh ôm ngủ nhé?"
Tăng Lý do dự một lúc, ngại ngùng nói, "Vậy anh không được sờ lung tung..."
Phí Lập cũng đỏ mặt, vội vàng nói: "Lần, lần trước là ngoài ý muốn thôi."
Kết quả lần này việc ngoài ý muốn lại tiếp tục diễn ra.
Phí Lập tắm xong bước ra khỏi phòng tắm, hắn có thói quen ngủ trần, chỉ mặc một cái quần lót thôi, Tăng Lý mặc quần áo ngủ, trắng trẻo sạch sẽ mềm mại, Phí Lập vừa nằm xuống một cái là đã thấy mình không được ổn lắm rồi.
Ai có thể chịu đựng được chứ.
wtp Mật Kết
Gường ấm đệm êm, quần áo ma xát, Phí Lập lén lút sờ tai Tăng Lý, thăm dò: "Vợ ơi..."
"Hôn một cái."
Tăng Lý, "...." Biết ngay mà.
Cậu quay người đỏ mặt nói nhỏ, "Không muốn."
Phí Lập sáp lại gần không biết xấu hổ ôm lấy cậu, cho cậu một cái ôm thật ấm áp, hôn lên tai cậu, cả người Tăng Lý run lên, cực kỳ mẫn cảm.
"Vợ ơi... vợ, Tăng Lý Lý..." Phí Lập thì thầm bên tại cậu, "Hôn một cái thôi, không làm cái khác."
Tăng Lý bị hắn sờ cọ cọ một lúc lâu, sắp không chịu được nữa rồi.
"Chỉ... chỉ hôn thôi đấy." Tăng Lý quay đầu nhìn hắn.
"Ừm." Phí Lập không nói thêm nữa vội sấn tới hôn cậu.
Sau khi sự việc kết thúc.
Xương quai xanh của Tăng Lý đầy vết hôn, cậu bất đắc dĩ đứng dậy vào phòng vệ sinh rửa tay, rửa cái thứ dính trên tay đi, Phí Lập tham lam ôm lấy cậu từ đằng sau, hôn lên tai cậu.
Hai cậu con trai đang trong tuổi dậy thì, rất dễ lau súng cướp cò, Tăng Lý đẩy hắn, "... Em vẫn chưa trưởng thành."
Phí Lập nhắm mắt, ôm cậu khiến hắn rất yên tâm, trong lòng như được lấp đầy.
"Ừm, anh biết." Phí Lập nhỏ giọng, "Em dùng tay là anh đã thoả mãn lắm rồi."
Tăng Lý nhìn hắn.
wtp Mật Kết
"Thật đấy." Phí Lập hôn lên tai cậu, "Anh đợi em trưởng thành."
"Anh cũng chỉ lớn hơn em có một tuổi..."
"Thế thì cũng là anh của em." Phí Lập ôm cậu, nhìn hình ảnh của hai người trong gương, nói: "Cứ thế này bên nhau đến cuối đời nhé."
Tăng Lý quay đầu: "Hở?"
Phí Lập dùng đầu mũi cọ lên đầu mũi cậu, cười nói: "Anh muốn ôm em như thế này đến hết cuộc đời."
Hắn đột nhiên bế Tăng Lý lên, Tăng Lý vẫn chưa kịp khoá vòi nước lại, tiếng nước vang lên rào rào "Ấy! Ấy! Nước!"
Phí Lập ôm cậu ngẩng đầu cong môi cười, trong đôi mắt sáng lấp lánh của chàng trai trẻ ấy tràn ngập những mong đợi và khát khao về tương lai sau này, "Anh muốn --- ôm em như thế này đến hết cuộc đời!"
Tăng Lý, "Nước... nước!"