Giờ nghỉ trưa bên trên sân thượng, Lưu Nguyệt và Tiệp Nhã ngồi trên băng ghế dài tay mỗi người cầm ly trà sữa. Tiệp Nhã quay sang hỏi cô: "Nói đi, chuyện gì xảy ra và cậu chuyển đến đâu?"
Lưu Nguyệt ngậm ống hút uống một ngụm, ngập ngừng nói: "Mình kết hôn rồi."
Tiệp Nhã đang uống trà sữa nghe vậy thì sặc ho dữ dội, cô vội vỗ lưng cô ấy hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Khoảng một lúc sau cô ấy mới bình ổn lại được, cô ấy nói: "Không sao. Nhưng mà cậu kết hôn với ai? Chẳng lẽ một trong đám người đàn ông đi xem mắt lúc trước đó của cậu?"
"Không phải, người này cậu cũng có quen."
Tiệp Nhã nghe vậy thì tò mò: "Là ai?"
"Thẩm Quân."
Cô ấy nghe xong thì nhất thời choáng váng cứ tưởng là nghe lầm, cô ấy hỏi lại: "Cậu, cậu vừa nói ai?"
Cô nhìn cô ấy rồi nói lại một lần nữa: "Là Thẩm Quân, Thẩm tổng của chúng ta."
Cô vừa dứt lời thì đã nghe thấy cô ấy kêu lên: "Ôi mẹ ơi, chuyện này là thật sao? Sao, sao hai người lại kết hôn với nhau?"
Lưu Nguyệt ngồi kể lại mọi chuyện cho cô ấy nghe, nghe xong Tiệp Nhã nói: "Lưu Nguyệt, mình cảm thấy câu chuyện của hai người giống như trong tiểu thuyết vậy."
Cô cầm ly trà sữa lên uống nói: "Có phải cậu xem tiểu thuyết nhiều quá nên thấy chuyện gì cũng giống."
Tiệp Nhã nghe vậy thì bày ra vẻ mặt bất mãn: "Không phải. Mà hiện tại cậu đang ở cùng với Thẩm tổng?"
"Đúng vậy."
"Cậu sướng thật đó Lưu Nguyệt, ngày ngày được ngắm gương mặt điển trai của Thẩm tổng." Tiệp Nhã ôm lấy cánh tay cô nói.
Cô thở dài đẩy đầu cô ấy ra: "Cậu đó, lại nổi lên bản tính cũ mê trai."
Cô ấy cười cười sau đó thu lại bộ vẻ đùa giỡn bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nhưng cuộc hôn nhân của cậu không có tình yêu, liệu cậu hạnh phúc chứ?"
"Mình lúc đó không quan tâm nhiều đến vậy, lúc đó mình chỉ nghĩ làm cách nào thoát khỏi sự sắp đặt xem mắt của mẹ. Nhưng mình thấy Thẩm Quân rất tốt, cho dù không có tình yêu thì mình vẫn sẽ vui vẻ."
Cô ấy thấy vậy cũng không nói gì nữa, thở dài: "Được rồi, cậu vui vẻ là được. Nhưng nhớ nếu anh ta bắt nạt cậu thì cậu phải nói với mình. Cho dù đó là Thẩm tổng mình cũng sẽ đứng ra làm chủ cho cậu."
Cô nghe vậy thì bật cười: "Được rồi, được rồi. Sắp tới giờ làm việc rồi, chúng ta mau vào trong thôi."
Buổi tối lúc chuẩn bị tan làm, Lưu Nguyệt nhận được tin nhắn của Thẩm Quân hỏi cô: [ Đã tan làm chưa? ]
[ Chuẩn bị. ]
Thẩm Quân: [ Đợi tôi ở chỗ ngã tư, tôi tới đón cô.]
Cô biết từ chối không được nên thuận theo ý anh, thu dọn đồ đạc rồi đi đến chỗ ngã tư lúc sáng mà anh để cô xuống. Từ xa cô đã thấy chiếc xe Bentley quen thuộc đã đậu ở đó, cô đi tới mở cửa ghế phụ ra ngồi vào chiếc xe khởi động rời đi.
Bên trong xe Lưu Nguyệt len lén đưa mắt nhìn anh ngồi bên cạnh đang tập trung lái xe, cô nói: "Anh không cần phải tới rước tôi tan làm đâu."
Anh lạnh nhạt nói: "Thuận đường thôi với lại việc đón vợ mình tan làm là chuyện thường tình."
"Nhưng nếu để đồng nghiệp nhìn thấy sẽ không tốt cho lắm."
Anh không nói gì phía trước là đèn đỏ anh dừng xe lại, lạnh mặt nhìn cô khiến cô phải im bặt đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ không nói câu nào. Một lát sau anh nói: "Đi siêu thị mua đồ ăn về nấu hay đi ăn nhà hàng. Cô chọn đi."
Cô nắm chặt dây an toàn nói: "Tôi chỉ biết nấu vài món đơn giản, anh ăn được không?"
"Được."
Hai người vào bên trong siêu thị, Thẩm Quân phụ trách việc đẩy xe còn Lưu Nguyệt đi bên cạnh lựa nguyên liệu. Bầu không khí vô cùng hài hòa khiến người ta nhìn vào đều tưởng hai người họ là cặp đôi yêu nhau hạnh phúc, mặn nồng.
Cô vừa lựa nguyên liệu vừa hỏi anh: "Anh ngoài không ăn được cà rốt ra thì không ăn được cái gì nữa không?"
"Hành tây, còn lại thì tôi đều ăn được."
Hai người mua đồ xong về nhà, cô đi vào bếp bắt tay nấu ăn còn anh lúc đầu ở bên cạnh phụ cô nhưng cảm thấy càng phụ càng hỏng nên anh bị cô đuổi ra khỏi phòng bếp. Anh bất đắc dĩ đi vào thư phòng làm việc cho tới khi nghe thấy tiếng gõ cửa, anh mới dời mắt từ máy tính đứng dậy mở cửa nhìn thấy gương mặt của cô.
Lưu Nguyệt nhìn anh cười nói: "Tôi nấu đồ ăn xong rồi, anh có thể ra ăn."
"Được."
Anh cùng cô bước ra ngoài đi tới phòng ăn, nhìn thấy tuy vài món đơn giản nhưng trong lòng cảm giác ấm áp. Đã lâu rồi anh mới ăn cơm cùng với gia đình cũng không biết là bản thân anh đã xem cô chính là gia đình của mình.
Anh kéo ghế ngồi xuống, nói: "Màu sắc cũng được."
Cô cười cười đưa chén cơm sang cho anh: "Anh mau ăn thử đi xem có hợp khẩu vị không?"
Anh nhận lấy cầm đũa lên gắp một miếng cá lên ăn, cô hỏi: "Thế nào?"
Anh gật đầu: "Cũng được, không tệ."
Cô cầm lấy chén cơm lên ăn, nghe vậy thì nói: "Vậy anh ăn nhiều chút."
Ăn cơm xong Thẩm Quân vào thư phòng làm việc còn cô ngồi trong phòng khách mở máy tính lên luyện tập vẽ tranh.
Bên trong thư phòng, Thẩm Quân đang tập trung làm việc thì tiếng chuông điện thoại reo lên. Anh đưa tay cầm điện thoại lên, nhìn thấy tên người gọi thì nhíu mày, bắt máy: "Alo."
Đầu dây bên kia truyền tới giọng điệu tức giận của Thẩm Thành: "Thẩm Quân, tôi nghe nói cậu kết hôn rồi. Chuyện này là sao?"
Anh dựa lưng vào ghế, lạnh nhạt nói: "Ba nghe đúng rồi, con đã kết hôn."
"Anh đây là ý gì? Mối hôn sự tôi sắp xếp cho anh thì anh không phối hợp còn lấy một người khác kết hôn mà không thông báo với gia đình."
Anh lạnh giọng nói: "Con đã từng nói với ba con sẽ không chấp nhận mối hôn sự do ba sắp xếp. Chuyện kết hôn chưa nói với ba là sơ xuất của con, bây giờ ba cũng biết được rồi thì nên vui mừng khi có được một cô con dâu."
Thẩm Thành nghe vậy tức giận: "Anh, anh cuối tuần này về nhà cho tôi. Dẫn người anh lấy về đây cho tôi."
"Được." Anh cúp máy rồi đặt điện thoại lên bàn, đáy mắt chứa đựng sự âm u.
Anh đứng dậy mở cửa bước ra ngoài phòng khách thấy Lưu Nguyệt đang ngồi trên thảm, tập trung chăm chú vẽ tranh nên không để ý tới tiến động phía sau. Anh đi tới ngồi lên ghế sofa, hỏi: "Đang làm gì vậy?"
Cô nghe thấy giọng anh thì giật mình, vội quay sang nhìn: "Tôi đang luyện tập vẽ. Anh làm xong việc rồi sao?"
"Vẫn chưa, tôi ra đây để muốn nói một chuyện với cô."
Cô nghe vậy thì nghi hoặc: "Chuyện gì?"
Anh dựa lưng vào ghế, tay nghịch chiếc bật lửa: "Ba tôi muốn tôi cuối tuần này dẫn cô về nhà."
Một câu nói đó của anh như một quả bom rơi xuống khiến cô trở tay không kịp, cô lo lắng nói: "Chuyện này..."
Anh nhìn thấu sự lo lắng của cô, nói: "Không cần lo lắng, mọi chuyện cứ giao cho tôi. Cô chỉ cần hôm đó có mặt cùng tôi về nhà là được."
Cô nhìn anh còn định nói gì đó thì anh đã đứng dậy đi vào thư phòng tiếp tục làm việc, trong phòng khách chỉ còn mình cô với tâm trí hỗn độn. Cô nhìn bảng vẽ trước mắt cũng không có hứng thú muốn vẽ nữa.
Ngày hôm sau ở bên trong văn phòng bộ phận thiết kế, Lưu Nguyệt đang làm việc thì Lê Mỹ từ trong văn phòng làm việc bước ra trên tay cầm một tập hồ sơ, giận dữ nói: "Bản vẽ này là do ai làm?"
Cô ngẩng đầu lên nhìn rồi đứng dậy: "Là tôi. Có vấn đề gì sao?"
Lê Mỹ đi tới ném thẳng tập hồ sơ vào người cô: "Cô nhìn xem bản vẽ cô làm thành ra dạng gì rồi, bối cảnh không hợp nét vẽ cẩu thả. Cô rốt cuộc có biết vẽ hay không?"
Cô bắt lấy mở tập hồ sơ ra nhìn mấy bức vẽ, nhíu mày: "Trưởng phòng Lê, những bức vẽ này không phải tôi vẽ. Rõ ràng cái tôi nộp cho chị không phải cái này."
Lê Mỹ nghe vậy thì hừ lạnh, nói: "Ý cô là tôi đây tự tráo đổi đổ tội cho cô sao? Lưu Nguyệt tôi nói cho cô biết, từ đây tới tối cô phải hoàn thành xong bảng vẽ mới cho tôi nếu không thì ngày mai đừng đến công ty làm việc nữa."
Nói xong cô ta bước vào văn phòng đóng cửa lại, Tiệp Nhã ở bên cạnh nghe vậy thì lo lắng: "Làm sao kịp được chứ? Chị ta rõ ràng bắt nạt người quá đáng."
Cô ngồi xuống mở bản vẽ ra nhìn một lượt, nói: "Nhưng rõ ràng bản vẽ này không phải do tôi làm."
Tiệp Nhã nghe vậy thì nói: "Ý cậu là có người tráo đổi bản vẽ?"
Cô im lặng gật đầu rồi cúi xuống tập trung vẽ lại một bản khác, Tiệp Nhã thấy cô như vậy thì đau lòng không thôi.
Thẩm Quân ở trong văn phòng gọi điện thoại cho cô mãi nhưng không được khiến chân mày anh nhíu chặt lại, anh dùng điện thoại bàn nhấn gọi: "Lâm Vĩ, cậu xem hiện tại bên bộ phận thiết kế đã về hết chưa?"
"Dạ Thẩm tổng."
Khoảng năm phút sau, Lâm Vĩ gọi lại cho anh nói: "Thẩm tổng bên trong văn phòng bộ phận thiết kế chỉ còn cô Lưu chưa về."
Anh trầm giọng nói: "Tôi biết rồi."
Anh đứng dậy cầm lấy áo khoác vest bước ra khỏi văn phòng, đi tới thang máy. Cửa thang máy mở ra anh bước vào nhấn tầng 5.
Bên trong văn phòng bộ phận thiết kế, lúc anh bước xuống đi tới thấy cô đang tập trung làm việc. Anh mở cửa bước vào nhưng cô lại chẳng hay biết, anh nhìn thấy trên bàn có một cái bánh mì đang ăn dang dở thì chân mày càng nhíu chặt hơn.
Anh cất giọng hỏi: "Sao còn chưa về nhà?"
Lưu Nguyệt nghe thấy giọng anh thì mờ mịt ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của anh thì cô hoảng hốt: "Thẩm tổng, sao anh lại ở đây?"
Thẩm Quân kéo ghế ngồi xuống đối diện, nhìn thẳng vào mắt cô hỏi: "Sao còn ở đây làm việc tới giờ này?"
"Tôi phải hoàn thành bản vẽ trước sáng mai cho trưởng phòng Lê."
Cô vừa dứt lời thì giọng nói của Tiệp Nhã từ bên ngoài truyền vào, sau đó là tiếng bước chân của cô ấy: "Lưu Nguyệt, mình sợ cậu tăng ca không ăn gì nên có mua chút đồ ăn cho-"
Sau khi nhìn thấy người ngồi đối diện Lưu Nguyệt thì tức khắc giọng nói của cô ấy im bặt, một lát sau mới nói: "Thẩm, Thẩm tổng."
Thẩm Quân gật đầu, hỏi: "Cô cũng ở đây tan ca?"
"Không phải, em đến đây đưa đồ ăn cho Lưu Nguyệt. Em mà biết ai tráo đổi bản vẽ của Lưu Nguyệt hại cô ấy tăng ca em sẽ không để yên đâu."
Lưu Nguyệt nghe vậy vội nói: "Tiệp Nhã."