Lại Trở Thành Phu Nhân Tướng Quân

Chương 4: Đau đến tận xương tủy




Tất cả mọi người đều nói nàng là người tôn quý nhất, nàng đã tin vào điều đó, tất cả những điều này lẽ nào không đúng sao? Lẽ nào bọn họ đều đang

lừa nàng sao? Sao có thể như vậy được, sao có thể như vậy? Hóa ra trên đời này, không có ai tốt cả, không có ai đối tốt với nàng cả, cả thế gian này đều đang đối đầu với nàng, đều không muốn nàng được sống tốt, không có ai là đáng tin hết!

Mấy ngày trước nàng vẫn còn là một nàng công chúa khiến ai cũng phải ngước nhìn, bây giờ đã trở thành động vật, bọn họ đều đang nói dối, đều đang nói dối, không có một câu nào là đáng tin cả!

Trong đầu của nữ tử vẫn đang nghĩ, vẫn đang nhớ lại, sau đó...

Sau đó cửa thủy lao đột ngột mở ra.

“Ra đây đi con heo kia!”

Kia là Đại hoàng tỷ, đứng bên cạnh còn có Nhị hoàng tỷ và cả lang quân.

Nữ tử đờ đẫn bước ra ngoài, không nói câu nào, bởi vì không có ai đáng tin cả. Mỗi người bọn họ vừa lên tiếng thôi đã là nói dối rồi.

Mãi đến khi được đưa tới tầm cung của phụ hoàng, nữ tử mới ngẩng đầu lên nhìn cung điện quen thuộc, người ngồi ở chính giữa kia không phải chính là phụ hoàng của nàng sao? Nhưng mà phụ hoàng của nàng đang bị hai tên thị vệ giữ chặt trên ghế, kẻ nào mà lại to gan như vậy, ngay cả phụ hoàng cũng dám khống chế!

Nàng muốn chạy lại đó, những lời phụ hoàng nói cũng chưa chắc là sự thật, không phải ông nói nàng có thể lấy bất kỳ thứ gì sao? Vậy sao bây giờ lại biến thành thế này?

“Hoàng thượng, người nhìn xem, chẳng phải cô con gái người sủng ái nhất đã đến rồi ư?” Một giọng nói già nua truyền đến, kéo sợi dây thừng đang trói nữ tử, kéo nữ tử tới trước mặt Hoàng đế.

“Tâm nhi?” Hoàng đế gọi thử một tiếng.

“Phụ hoàng.” Nữ tử cũng đáp lại một câu, vẻ mặt vẫn có chút đờ đẫn.

“Đúng là Tâm nhi thật rồi, con, sao con lại thành ra thế này?” Hoàng đế thấy cả người con gái nhuốm đầy máu, trên mặt đầy vết trầy xước, suýt chút là không nhận ra.

“Các ngươi, các ngươi đã làm gì với nó vậy hả, tại sao nó lại thành ra thế này?” Hoàng đế gầm lên, phẫn nộ hét về phía đám người đằng xa.

Nhưng mà không một ai trả lời, lúc này đã không còn ai quan tâm đến lời ông nói nữa.

“Phụ hoàng, những gì người nói có phải là thật không? Người nói con có thể lấy bất cứ thứ gì, là thật ư?”

Hoàng đế bị tiếng thét của nữ tử kéo lại, ông không dám tin nhìn cô con gái trước mặt, sau xác nhận đây đúng là đứa con gái bé bỏng mà mình yêu chiều nhất, lúc này ông mới run rẩy ôm lấy nàng: “Đương nhiên là thật rồi, con gái bảo bối của trẫm đương nhiên có thể lấy tất cả mọi thứ trên thế gian này.”

“Nhưng mà tại sao, tại sao bọn họ cũng nói thế...” Nữ tử chỉ về phía mấy kẻ đang đứng cùng nhau: “rồi lại hận con như vậy chứ?”

Hoàng đế ngẩng đầu nhìn đám người kia, ông nhìn từng người một, Hoàng hậu, con gái lớn, con gái thứ, Thừa tướng, con trai Thừa tướng, tất cả hình ảnh trong quá khứ đều đang lướt qua trong đầu ông. Trong đầu ông liền lóe lên một ý nghĩ, ông chợt hiểu ra tại sao bản thân mình lại rơi vào bước đường này.

Hoàng hậu hận ông không yêu bà ta, con gái lớn và con gái thứ hai hận ông thiên vị, Thừa tướng muốn long ý của ông, con trai Thừa tướng hận chuyện ông ban hôn, tất cả bọn họ đã dày công sắp đặt một đại cục ngút trời để bao vây ông và đứa con gái bảo bối của ông.

“Bởi vì bọn chúng đều không có ai thật lòng cả, ngoài miệng thì nói một đằng, trong lòng lại nghĩ một nẻo.”

“Các người thả con bé đi đi, một mạng đổi một mạng.”

Hoàng đế kéo con gái ra sau lưng, bảo vệ gắt gao. Cả đời này ông đã hổ thẹn với một nữ nhân, bây giờ không thể hổ thẹn với con gái của mình nữa.

Thừa tướng vuốt râu: “Vậy người hành động trước đi rồi tính.”

Mục đích giữ lại Tam Công chúa chính là vì giờ khắc này, có Tam Công chúa trong tay thì Hoàng đế cũng không cần bọn họ tự ra tay nữa.

Hoàng để biết lúc này đã không thể cứu vãn được gì nữa, hoàng cung bị bao vây, Phiêu Kị Đại Tướng quân - người duy nhất có thể giúp ông cũng không còn nữa, bây giờ đã đến bước đường cùng, chỉ hy vọng có thể giữ được huyết mạch của nữ nhân mà ông yêu là tốt rồi.

Hoàng đế nắm chặt thanh kiếm bạch kim trên bàn, đó là bội kiếm của đế vương.

“Tâm nhi, con phải nhớ kỹ, trên thế gian này, không phải lời tất cả mọi người nói đều là thật, ngoài miệng bọn họ nói thế nhưng chưa chắc đã là vậy. Con muốn biết một người đang nói thật hay nói dối thì phải nhìn vào tâm của người đó, phụ hoàng sẽ ở trên trời phù hộ cho con.”

Nói xong, ông rút thanh kiếm bạch kim ra khỏi vỏ, một con rồng uốn lượn trên thân kiếm, Hoàng đế nhìn nữ tử còn đang đờ đẫn lần cuối, đặt kiếm lên trên cổ mình - Phụt!

Máu tươi bắn tung tóe, người và kiếm cùng ngã xuống sàn, tiếng ngã nặng nề như tiếng thở dài cho một triều đại tiêu vong!

Nữ tử cảm thấy trên mặt hơi nóng nóng, đưa tay ra sờ thử, đỏ tươi, máu đỏ tươi!

Máu, máu, rất nhiều máu, trên người đầu gỗ có máu, trên người nàng có máu, trên người phụ hoàng cũng có máu.

Máu đỏ tươi như một bát canh giải rượu, lập tức đánh thức người đang ngẩn ngơ.

“Phụ hoàng, phụ hoàng, phụ hoàng, người mau tỉnh lại, người mau tỉnh lại đi...”

“Phụ hoàng, người đừng ngủ mà, Tâm nhi biết lỗi rồi, Tâm nhi không nên nghi ngờ người. Trên thế gian này, Tâm nhi tin người sẽ không lừa con, con thật sự tin rồi.”

“Phụ hoàng, phụ hoàng, người mau tỉnh lại đi, bây giờ Tâm nhi không cần gì nữa, không lấy thứ gì nữa, chỉ cần người có thể tỉnh lại, Tâm nhi không cần gì nữa cả.”

Sử quan ghi chép, Cố Kinh Vĩ - Hoàng đế đời thứ 31 của nước Bạch Kim tự sát tại điện Kim Long, vì không có người kế vị, nhường ngồi cho Thừa tướng Thượng Quan Hồng, kể từ đó, họ của Hoàng đế Bạch Kim đổi thành Thượng Quan.

Trong thiên lao tối tăm không thấy ánh mặt trời toàn là tiếng gào khóc thảm thiết.

Câu “mau cứu ta” lần lượt truyền ra hành lang, có người tới.

Cố Khuynh Tâm - Tam Công chúa từng được sủng ái nhất nước Bạch Kim lúc này đang bị treo trên thánh giá.

Hai ngày nay bị giam trong thiên lao, nàng vẫn luôn nghĩ về tất cả mọi chuyện, cuối cùng tâm trí cũng tỉnh táo trở lại, cũng từ từ hiểu ra được một điều.

Trong những lời nói đó, chỉ có lời của phụ hoàng nói là thật, lời người khác nói đều là giả. Bởi vì phụ hoàng là Hoàng đế, cho nên những người khác đều thuận theo ý nàng, bây giờ phụ hoàng đã không còn nữa nên cũng không còn ai nghe theo nàng nữa, tất cả bọn họ cũng không cần tiếp tục giả vờ, nói dối.

Không còn phụ hoàng, nàng cũng không còn là công chúa nữa.

“Muội muội ngoan, ta đến thăm muội đây.”

Là Đại hoàng tử của nàng, Cố Khuynh Quốc, Khuynh Quốc công chúa.

Cùng là công chúa, nhưng Cố Khuynh Tâm không thể nào hiểu được tại sao đám Cố Khuynh Quốc lại cấu kết với Thừa tướng hại chết phụ hoàng thân sinh nữa, lẽ nào bọn họ không phải cùng một phụ hoàng sao?

“Đại hoàng tỷ, tại sao tỷ lại cấu kết với đám Thừa tướng? Bọn họ chính là hung thủ hại chết phụ hoàng!”

“Cái điệu bộ hết hy vọng cũng không thay đổi của ngươi sao lại đáng ghét vậy chứ? Lẽ nào đến bây giờ người vẫn chưa thấy rõ chân tướng sự việc sao, được, vậy ta sẽ nói cho ngươi biết tại sao Thừa tướng có thể dễ dàng phát động đảo chính, bức vua thoái vị thế nhé, bởi vì ta và mẫu hậu làm nội ứng trong cung.”

“Nhưng trên người tỷ cũng chảy dòng máu của phụ hoàng mà, sao tỷ có thể cấu kết với người ngoài hại ông ấy chứ?”

“Tại sao? Cái này còn không phải nên hỏi người sao, không phải ngươi là người hiểu rõ nhất sao? Ai bảo người luôn tranh giành với ta, cướp đi hết tất cả những thứ ta thích, đương nhiên ta phải hận người rồi. Người cướp y phục trang sức của ta thì cũng thôi đi, ngươi còn cướp cả sự sủng ái của phụ hoàng, ở trong lòng phụ hoàng, Vĩnh viễn chỉ có một đứa con gái là ngươi. Thực ra thì mấy chuyện này cũng chẳng là gì, điều không nên làm nhất chính là cướp đi người ta yêu! Ngươi có biết lang quân của ngươi vốn nên kết duyên thành đối với ta không? Ta và hắn là một cặp trời sinh, chỉ vì bị người nhìn trúng mà phụ hoàng liền không phân phải trái đúng sai, cho dù ta đã đi cầu xin ông ta thì ông ta vẫn cho ngươi một thánh chỉ ban hôn. Sau đó đứa đáng chết như người còn chiếm chàng ấy suốt ba năm, ngươi là cái thá gì, ngươi thì biết cái gì chứ? Nếu không phải vì phụ hoàng bảo vệ ngươi, ngươi hoàn toàn chỉ là đống bùn nhão dưới đất, là một đứa ngu xuẩn không làm được tích sự gì! Đồ con heo!”

“Nhưng cũng may là dung mạo ngươi đẹp như hoa nhưng lại ngu ngốc, ông trời quả nhiên là công bằng, cho ngươi một dung mạo tuyệt thế nhưng lại quên cho người sợi gân trong đầu, chúng ta nói cái gì là người tin cái đó, đúng là buồn cười. Chúng ta nói người có thể đi cướp đồ của người khác là người đi cướp thật, lẽ nào ngươi không biết cần phải giữ thanh danh sao? Chúng ta nói học võ công tốt thì ngươi cũng đi học võ công, lẽ nào ngươi không biết nữ tử không có tài càng là đức sao? Lẽ nào ngươi không biết nước Bạch Kim trong văn khinh võ sao?”

“Chậc chậc, nghĩ đến đây thôi ta đã thấy buồn cười rồi, nhìn người như bây giờ đúng là hả dạ mà. Bây giờ thì tốt rồi, không còn ai bảo vệ người nữa, phụ hoàng yêu quý của ngươi vì bảo vệ cái mạng thấp hèn của người mà đã tự sát, tên đầu gỗ ngu ngốc của ngươi cũng bị chính tay người đâm chết. Cố Khuynh Tâm, ngươi có biết đời này ta ngưỡng mộ nhất điều gì ở ngươi không? Thứ nhất là người có một người cha tôn quý nhất yêu thương ngươi nhất, thứ hai là người có một tướng quân si tình một lòng một dạ với ngươi, thứ ba chính là dung mạo đệ nhất thiên hạ của ngươi.”

“Chính vì ba thứ này mới giúp người sống thoải mái như vậy, bây giờ ba thứ này mất đi rồi, ngươi cũng thấp kém như bùn đất, còn ta là mây trên trời, ngươi chính là bùn đất mà ai cũng có thể giẫm đạp! À đúng rồi, quên nói với người một tin tốt, lang quân của người sắp thành thân với ta rồi, ngày hắn trở thành Hoàng đế, cũng là ngày ta trở thành Hoàng hậu.”

“Bây giờ người đã biết hết mọi chuyện rồi đấy, cho nên người có thể an tâm chết được rồi!”

“Nhưng mà không thể để người chết một cách thoải mái như vậy được, ái chà, trong ba thứ ta ngưỡng mộ nhất vẫn còn một thứ đang ở trên người người, chưa bị tước đi đâu. Ngoan, không cần phải gấp gáp, vài ngày nữa ta sẽ đến lấy nó!” Khuynh Quốc công chúa bước lên, bóp chặt cằm của Cố Khuynh Tâm, cẩn thận nhìn kĩ khuôn mặt của nàng, phát ra một câu cảm thán đầy si mê.

“Chậc chậc tấm da mặt này đúng là hoàn mỹ không tỳ vết, đợi vài ngày nữa trị khỏi vết thương trên mặt là có thể đến lấy rồi!”

Khuynh Quốc công chúa bước ra ngoài, không đánh lòng nhìn vậy, quay lại căn dặn lính cai ngục: “Hành hạ gần chết cho ta, nhưng mà không được làm hỏng da thịt của nàng ta, không được để lại sẹo, nếu không ta lại phải tốn thời gian, nhân lực và vật lực để chữa trị nữa.”

Tên lính cai ngục cười xòa lấy lòng: “Đảm bảo sẽ khiến cho ả ta muốn sống không được mà muốn chết không xong, đã thế còn không bị thương ngoài da.”

“Vậy thì tốt!”

“Người đâu, mang kim thép, lấy kim sắt, lấy thanh nẹp!”

Cái gọi là kim thép kia là hình phạt đau đớn nhất, dùng cây kim thép nhỏ đâm xuyên vào đầu ngón tay, đầm hết mười đầu ngón tay, đau đớn đến tận tim gan.

Cái gọi là kìm sắt là hình phạt đẫm máu nhất, dùng kìm sắt giữ chặt rồi rút móng tay móng chân, rút một phát đến tận gốc, máu tươi bắn tung tóe.

Cái gọi là thanh nẹp là hình phạt thấu xương nhất, thanh nẹp trúc kẹp chặt ngón tay, ngón chân, siết chặt hai bên lại, hai mươi chiếc xương đồng loạt gãy vụn, đau đến tận xương tủy.