Nữ tử cong môi nở nụ cười hài lòng, nụ cười thuần tuý đến nỗi các cung nữ đứng ở bên cạnh đều ngây người, nhưng nếu như bọn họ biết bức hoạ này
được làm bằng gì, không biết còn có thể si mê nụ cười của nữ tử này nữa không.
“Người đâu, bày sẵn bút mực!”
“Vâng.”
Đứng trước bàn trà, nữ tử phất tay áo, vẫy nước mực lên tấm họa bì kia, không lâu sau, kỹ nghệ cao siêu bắt đầu hiện ra, trên tấm hoạ bì vốn trống rỗng dần xuất hiện một bức tranh Đan Thanh. Núi xanh xa xa, nước biếc soi bóng, quả là một bức thủy mặc tuyệt đẹp.
“Bức tranh này có đẹp không?” Nữ tử đặt bút vẽ trong tay xuống, nhìn sang đám cung nữ.
“Thiên hạ này có ai không biết tài vẽ tranh Đan Thanh của nương nương là tuyệt nhất nước Bạch Kim, không ai có thể xuất sắc hơn được.”
“Bức hoạ của nương nương như có sức sống, sinh động như thật vậy!”
Những lời ca ngợi không dứt bên tai, dù có thật lòng hay không thì nữ tử nghe xong cũng thấy rất thoải mái.
“Người đầu, dán nó lên cho ta, đặt ở nơi dễ nhìn thấy nhất ấy.”
“Vâng.”
Đông cung Thái tử, tẩm điện của Thái tử.
“Trắc phi nương nương đưa tới thật sao?” Nam tử ngồi ở chỗ cao nhất hỏi, cẩm bào màu vàng sáng, bên trên thêu bốn vuốt Kim Long trông rất oai, thể hiện địa vị tôn quý của hắn ta.
Hiện giờ nước Bạch Kim đã đổi Hoàng đế, Thừa tướng kế thừa hoàng vị, vậy đương nhiên Thái tử chính là con trai trưởng duy nhất của ông ta - Thượng Quan Phong.
Hiện tại ai ai cũng phải gọi người thừa hoàng vị duy nhất như hắn ta một tiếng Thái tử điện hạ”, không thể không nói con đường làm quan của Thượng Quan Phong như rộng mở, chưa bao giờ hắn ta thấy thoải mái như bây giờ.
“Bẩm Thái tử điện hạ, là Trắc phi nương nương đưa tới.”
Thượng Quan Phong mở tấm vải màu đỏ ra, hiện ra trước mắt là một cây quạt xương tinh xảo.
Cầm trong tay, không biết cây quạt xương này được làm bằng gì mà lúc sờ lên cảm thấy dễ chịu vô cùng, không giống với những cây quạt trước kia, vừa mát mẻ vừa ấm nhuận, quạt được làm rất tốt, vô cùng hợp với sở thích của hắn ta.
Cây quạt ban đầu đã dùng lâu rồi, bây giờ cũng nên đổi sang một cái mới, Thượng Quan Phong nghĩ từ nay về sau cây quạt xương này sẽ trở thành vật ưa thích mới của hắn ta.
Nô tài bên cạnh rất có mắt nhìn, thấy Thái tử điện hại thích cây quạt này như vậy nên càng dốc lòng khen cây quạt, tiện thể cũng khen luôn phần tâm ý của Trắc phi nương nương.
Thượng Quan Phong gật đầu tán thành: “Khuynh Quốc thật sự có lòng rồi.”
Lúc trước là Khuynh Quốc công chúa cao quý, là con gái lớn của Hoàng đế, cho dù hắn ta là con trai trưởng của Thừa tướng cũng phải hành lễ với nàng ta. Hiện tại thời thế đã thay đổi, hắn ta đã trở thành Thái tử điện hạ, còn Khuynh Quốc công chúa trước kia may mắn nhờ hắn ta mới giữ được mạng làm Trắc phi. Trước kia, hắn ta gặp Cố Khuynh Quốc còn phải chắp tay gọi một tiếng “Công chúa điện hạ”, bây giờ lại có thể gọi thẳng tên của nàng ta, đúng thoải mái chết đi được.
Nhưng mà cũng may là hắn ta vẫn thích Khuynh Quốc cho nên lúc đó không chỉ đáp ứng với nàng ta sau khi đảo chính, nàng ta có thể cùng hắn ta quang vinh bước lên ngôi Đế - Hậu mà còn đồng ý với yêu cầu của nàng ta, giao Khuynh Tâm công chúa cho nàng ta xử lý. Mặc dù Khuynh Tâm công chúa là một đứa ngu xuẩn nhưng không thể phủ nhận việc được hai công chúa yêu chết mê chết mệt như vậy, lòng tự tôn của hắn ta cũng cực kỳ thoả mãn.
Ha ha, quả nhiên hắn ta là người rất có sức hút. Hoàng đế bệ hạ có ba cô công chúa, một người vì hắn ta mà giết chết phu quân của mình, một người vì hắn ta mà mở cửa hoàng cung bức chết Hoàng đế bệ hạ. E là Hoàng đế bệ hạ ở dưới hoàng tuyền chắc chắn sẽ không buông tha cho hắn ta đâu. Nhưng thật đáng tiếc, hắn ta nhất định sẽ quản lý giang sơn này rồi sống lâu trăm tuổi, ha ha, Thái tử Thượng Quan Phong cực kỳ đắc ý. Còn bên kia, Cố Khuynh Thành nhận được mặt trống chưa từng thấy bao giờ cũng cực kỳ vui vẻ, Khuynh Thành công chúa trước kia giờ đã trở thành Quắc Quốc phu nhân.
“Bổn phu nhân ta muốn thay một bộ vũ y đẹp nhất, mau mang vũ y lên cho ta.”
Tiếng trống đùng đùng vang dội cộng thêm điệu múa uyển chuyển, thị nữ bên cạnh lại bắt đầu tấu nhạc, một màn này trông đẹp như vậy, nhảy múa tìm thú vui thật sung sướng biết bao.
Nhảy múa xong, Cố Khuynh Thành bước xuống khỏi mặt trống, lập tức có thị nữ bước tới ngồi xuống mang giày cho nàng ta, bên cạnh lại có người bước đến lau chút mồ hôi trên trán nàng ta. Cố Khuynh Thành chỉ cảm thấy cực kỳ hưởng thụ, nửa nằm trên nhuyễn tháp* nhắm mắt lại.
(*) Loại giường nhỏ, mềm, dài mà hoàng tộc hay dùng.
Nhớ lại mấy ngày qua, Cố Khuynh Thành cũng rất vui vẻ. Bản thân nàng ta nhìn xa trông rộng, chọn đúng lập trường, cho dù có đổi Hoàng đế thì nàng ta vẫn có cuộc sống vinh hoa phú quý không bao giờ cạn. Đợi sau này Đại hoàng tỷ lên làm Hoàng hậu thì địa vị của nàng ta cũng sẽ cao hơn một bậc, cho nên không cần phải quan tâm gì cả.
“Mang ngọc trai Nam Hải lúc trước người khác dâng lên đưa qua chỗ nương nương, thay ta tạ ơn tỷ ấy.”
Đang buồn ngủ, đột nhiên bên ngoài có người hoảng hốt chạy vào.
Cố Khuynh Thành bị quấy rầy nên khó chịu, thị nữ bên cạnh đã lên tiếng: “Chạy vội thể làm gì, trời đã sập đầu, mà dù trời có sập xuống thật thì đã có nhu nhân chúng ta chống đỡ, ngươi hoảng cái gì chứ?”
Nha hoàn chạy vào, mặc dù sợ hãi nhưng vẫn run rẩy nói: “Ngoài, ngoài trời mưa rồi, mây đen ập đến rồi!”
“Mưa? Trời mưa không phải là chuyện bình thường nhất sao? Ngươi nói xem người run như vậy làm gì, chuyện này có gì mà phải run?” Cung nữ bên cạnh lại mắng cho một trận.
Vài tiếng “ầm ầm” vang lên, tiếng sấm truyền vào vô cùng rõ ràng, cũng vô cùng bất thường. Tiếng sấm kia như là động đất, giống như Lôi Công Điện Mẫu đang làm phép ở trước cửa vậy.
Cuối cùng Cố Khuynh Thành cũng cảm thấy có gì đó bất thường, chuẩn bị ra ngoài xem thử, nàng ta được các cung nữ vây quanh đi về phía cửa chính.
Hiện tại Cố Khuynh Thành vẫn sống trong hoàng cung, phủ đệ của nàng ta vẫn chưa xây xong, nàng ta không muốn quan tâm đến cái nơi người sắp chết cũng không muốn ở kia nữa. Ở lại hoàng cung này, Thái tử chính là tỷ phu của nàng ta, ăn ngon uống say, vạn người kính ngưỡng hầu hạ, khoảng thời gian này thoải mái cỡ nào chứ.
Cố Khuynh Thành đang đi ra ngoài, mà lúc này cả hoàng cung đã bắt đầu loạn lên!
Tất cả là vì đám mây đen bao phủ trên bầu trời hoàng cung.
Rõ ràng là vừa rồi vẫn trời quang mây tạnh, bây giờ trên bầu trời hoàng cung lại âm u như đêm tối, một đám mây đen cực to bao trùm toàn bộ hoàng cung, không nhìn thấy mặt trời.
Sấm chớp đùng đùng, trời mưa to như trút nước, như có một con báo săn đang gào thét trên không trung, cứ trút hết tất cả, không thèm để ý đến ý kiến của
“Hả, chuyện gì thế?”
Cố Khuynh Thành cũng hoang mang, thời tiết kỳ lạ như thế này, ngay cả mặt trời cũng chẳng thấy, đừng nói là yêu ma tác quái đấy nhé?
Nàng ta chật vật chạy đến Đông cung Thái tử, thấy tất cả mọi người đều đang sợ hãi nhìn lên bầu trời.
Hoàng cung là nơi ở của Hoàng đế qua các triều đại, lúc này lại xuất hiện tình cảnh kỳ dị như vậy, bá quan lập tức được triệu tập, chuẩn bị tập trung trong hoàng cung.
Nói đến cũng thấy lạ, rõ ràng lúc bá quan ra khỏi cửa nhà mình vẫn là ánh nắng ban trưa mãnh liệt, vừa mới đến trước cửa hoàng cung lại là sấm sét vang rền, mưa như trút nước, trời cũng như sập tối.
Ngẩng đầu nhìn lên, trên bầu trời hoàng cung có một đám mây đen to lớn bao phủ, có thể lấy được sấm sét dữ dội mơ hồ trong mây đen.
Từ xưa đến nay, hoàng cung là nơi ở Chân Long Thiên Tử, có long khí hộ thể, cho dù có yêu ma quỷ quái cũng không dám làm loạn ở hoàng cung, cảnh tượng lúc này thật sự rất tà đạo. Trong bá quan có người tri thức nhận ra đây là dị tượng trên trời giáng xuống, tất nhiên là nó có vấn đề, thậm chí còn có người nghi ngờ là vì tân hoàng không xứng với sự sắp xếp của ông trời, đây là sự bất mãn mà ông trời thể hiện ra.
Trên dưới triều đình lập tức có người hoảng sợ, theo thời gian lời đồn đãi này được truyền đi, càng có người nghi ngờ, dân gian cũng bắt đầu truyền ra lời đồn không hay về tân đế.
Đến buổi tối, mây đen vẫn chưa tan, trời đột nhiên nổi gió lớn, hơn nữa còn là gió lạnh lạ thường như là gió thổi ra từ địa ngục vậy.
Trong gió còn loáng thoáng có tiếng khóc thút thít của nữ tử, doạ cho tất cả mọi người trong cùng sợ hãi tái mét mặt mày, sống lưng lạnh toát, co cẳng bỏ chạy, nhất thời có hơi hỗn loạn.
“Quỷ kìa, mau chạy đi!”
“Oan hồn đến đòi mạng đó, mau chạy khỏi hoàng cung đi!”
“Mau chạy đi, nếu không ra khỏi hoàng cung sẽ bị ác linh ám theo đấy!”
“Tân để bất nhân, trời giáng điềm xấu!”
Người trong hoàng cung cảm thấy bất an, toàn bộ cung nữ và nô tài gói ghém đồ định chạy trốn, nhưng công đã bị thị vệ của hoàng đế chặn lại, nhìn thấy ai là giết người nấy. Vì để bảo toàn tính mạng lúc này, các cung nữ và nô tài không dám tự ý bỏ trốn nữa nhưng lại sợ hãi tự nhốt mình trong phòng, có vài người còn đốt tiền giấy xin tha.
Ba ngày sau, tình hình vẫn không có gì thay đổi, cho dù thị vệ có lợi hại đến mấy cũng không thể nào bịt miệng được người trong thiên hạ. Mây đen quái dị và sấm chớp đùng đùng trên bầu trời hoàng cung, làm sao có thể ngăn được lời đồn đoán của bách tính bên ngoài. Trong thời gian ngắn, trong ngoài triều đình nổi lên tranh chấp khắp nơi, rất hỗn loạn.
Trong vòng ba ngày, trong ngoài hoàng cung, vì để trấn áp nổi loạn mà đội cận vệ Hoàng đế đã dùng thủ đoạn ác độc, giết một người để răn đe trăm người. Trong ba ngày đó, trong ngoài Hoàng cung máu chảy thành sông, vô số xác chết.
Hoàng đế Thượng Quan Hồng ngồi lên ghế long ỷ, triệu tập bá quan đến thương lượng đối sách, có người cho rằng chuyện này là do oan hồn yêu nghiệt làm càn, muốn mời đạo Sĩ hoà thượng về bắt yêu trừ ma.
Hoàng đế vốn không tin nhưng không còn cách nào khác, đành còn nước còn tát, dán thông cáo, chiếu lệnh cả nước bắt yêu trừ ma, người giải vây thành công cho hoàng cung có thể có được ngàn mẫu đất màu mỡ, thăng quan tiến tước. Có ban thưởng mê người như vậy, trong thời gian ngắn, cả nước dấy lên làn gió sùng tiền vệ đạo.
Tuy nhiên sự thật là vô số “đắc đạo cao nhân” đến yết kiến, cuối cùng lại không ai có thể thay đổi được hiện tượng này, đám mây đen trên Hoàng cung mãi vẫn chưa tan, lúc thì gió to dữ dội, lúc thì mưa to như trút nước, lúc thì sấm chớp đùng đùng, buổi tối lại có tiếng quỷ khóc sói tru, gió lạnh không dứt.
Chuyện này kéo dài khoảng bốn mươi tám ngày, hơn một tháng.
Trên dưới triều đình gần như không còn hy vọng gì nữa, nếu không giải quyết được tình hình này thì phải xây dựng hoàng cung mới!
Vào buổi tối ngày thứ bốn mươi tám, có một đạo Sĩ đến cửa, tự xưng mình biết đầu đuôi câu chuyện, có thể giải vây cho hoàng cung.
Thấy người kia có thể nói chính xác các tình huống, cuối cùng Hoàng đế cũng tin, đích thân gặp mặt đạo SĨ, Thái tử và Trắc phi cũng đi cùng.
Do dự một hồi, đạo sĩ nhìn cây quạt xương trong tay Thái tử, chỉ ra đó chính là đầu sỏ gây họa! Tất cả những chuyện này đều do oán khí ngút trời của Tam Công chúa, thế nên mới có đại họa này.
Trắc phi Thái tử - Cố Khuynh Quốc đời người, biết không thể giấu được nữa, lúc này mới nói ra đầu đuôi, cây quạt xương kia được làm từ xương người, còn bức họa và mặt trống thì được làm bằng da người.