Edit: onecolour
Lúc Chung Sở Nam tỉnh dậy thì đã là sẩm tối ngày hôm sau. Anh nhìn ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ ngây ngốc một lúc lâu rồi đột nhiên ngồi dậy, cả người Chung Sở Nam đau nhức vô lực, bộ ngực của anh cũng cực kỳ đau.
"Hạ Tầm? Hạ Tầm? Tiểu Tầm?"
Anh thử gọi vài tiếng nhưng Hạ Tầm không đáp lại, Chung Sở Nam biết mình chỉ đang ảo tưởng mà thôi, trong lòng có chút mất mát, thầm nghĩ tại sao lúc đi Hạ Tầm không gọi anh, để anh tiễn cậu cũng được mà.
Chung Sở Nam xoa xoa thái dương đau đớn, từ từ đứng dậy, đang định mặc quần áo thì phát hiện nịt ngực của mình đã không cánh mà bay, tìm đâu cũng không thấy. Không phải là Hạ Tầm trộm mang đi đấy chứ...
Chung Sở Nam lập tức lắc lắc đầu khi có suy nghĩ này, nhưng anh tìm mãi vẫn không thấy nịt ngực, tám chín phần mười là Hạ Tầm đã cầm theo. Điều này khiến nỗi mất mát của anh vơi đi một chút. Chung Sở Nam mặc quần áo cẩn thận rồi xuống giường, suýt chút nữa thì ngã ra đất, vất vả mãi anh mới đứng dậy được. Anh lảo đảo đi ra ngoài, biệt thự xa hoa không một bóng người, Chung Sở Nam mở tủ lạnh, không thấy hai bình sữa kia nữa, chắc là Hạ Tầm đã mang đi rồi, điều này làm anh thấy có chút may mắn.
Dạo quanh nhà một vòng, Chung Sở Nam lại về phòng của Hạ Tầm, anh nằm liệt trên giường, hạ thân vẫn còn có chút đau đớn nhưng anh nhịn không được mà vươn tay cho vào trong quần vuốt ve hoa đế.
"A... a... Tiểu, Tiểu Tầm... a a..."
Chung Sở Nam thầm nghĩ, hoa huy*t rất đau, chạm một chút là đau như bị châm chích nhưng anh vẫn xoa nắn nó, thậm chí còn nắn bóp bầu ngực sưng đỏ của mình, dường như chỉ có đau đớn như vậy mới khiến anh có thể phân rõ được đâu là thực, đâu là mộng.
"A a a.... Tiểu, Tiểu Tầm làm anh... làm anh a a..."
Anh thét chói tay, ngón tay dùng sức cắm vào hoa huy*t, đau muốn chết nhưng cũng sướng đến muốn chết, theo động tác của anh mà Chung Sở Nam lên cao trào, hoa huy*t phun ra một đống d*m thủy.
Chung Sở Nam thở hổn hển, lẩm bẩm: "Chồng ơi..."
Chung Sở Nam không vội vã dọn ra ngoài, anh còn nghĩ tạm thời họ sẽ không trở về đây trong một khoảng thời gian dài. Ngày nào anh cũng nằm trên giường của Hạ Tầm mà tự an ủi, đôi khi sẽ không nhịn được mà gửi tin nhắn Wechat cho mẹ Hạ Tầm, hỏi một chút về tình trạng của cậu. Tuy rằng anh muốn bệnh của Hạ Tầm mãi mãi không được chữa khỏi nhưng sự thật lại không như vậy, mẹ của Hạ Tầm nói tình trạng của cậu tốt lắm, có khả năng chữa được hết bệnh, hiện tại đã bắt đầu phẫu thuật. Sau này Chung Sở Nam lại hỏi thêm vài lần nữa nhưng thái độ của mẹ Hạ Tầm từ nhiệt tình trở nên có lệ, thậm chí còn không trả lời. Chung Sở Nam biết nên chừa lại một chút tự tôn cho bản thân nên không đi quấy nhiễu người ta nữa.
Thời gian trôi đi, Chung Sở Nam ngày càng thích ngủ, không muốn ăn gì, trạng thái tinh thần cũng cực kỳ không tốt, thậm chí còn thường xuyên nôn. Anh tưởng rằng mình như vậy là do nỗi sợ khi Hạ Tầm trở về sẽ hoàn toàn chặt đứt mối quan hệ với mình, nhưng đến khi Chung Sở Nam phát hiện bụng của mình dần to lên mà anh lại ăn rất ít liền thấy có gì đó không thích hợp. Anh vội vàng đi mua que thử thai, quả nhiên anh đã có thai.
Chung Sở Nam không dám đến bệnh viện nên tìm một bác sĩ trên mạng, anh chụp bụng rồi gửi cho người ta. Đối phương không biết anh là nam hay nữ, chỉ nói anh đã có thai được hai tháng, tính ngày thì có lẽ là buổi tối trước khi Hạ Tầm đi.
...Điều này, thật không khéo.
Vốn Chung Sở Nam định ăn vạ ở đây 4 tháng rồi mới rời đi nhưng hiện tại anh đã có thai, không thể không chạy sớm. Anh không muốn lúc cả nhà Hạ Tầm về liền phát hiện cái bụng to của anh đâu, lúc ấy chẳng sợ thái độ của Hạ Tầm lãnh đạm, cậu mà thấy cái bụng to này có khi liền đuổi anh luôn ra khỏi nhà.
Anh không định bỏ con, đây là cốt nhục của anh và Hạ Tầm. Dù cho sau này hai người không bao giờ gặp nhau nữa nhưng anh vẫn có thể giữ lại một chút mối liên hệ với cậu, chỉ còn một mình Chung Sở Nam đơn phương cũng được.
Chung Sở Nam xóa phương thức liên hệ của mẹ Hạ Tầm, dù sao người ở đầu dây bên kia cũng không thực sự muốn lưu lại. Mặc dù đồ đạc của mình không nhiều lắm nhưng anh cũng bắt đầu thu dọn. Khi nhìn thấy chiếc máy hút sữa, anh do dự một lúc rồi cũng không để lại. Sau khi dọn hết đồ, anh khóa kỹ cửa sổ, tắt hết cầu dao điện. Chung Sở Nam tưởng niệm một hồi rồi kiên quyết rời đi.
Cũng may trước khi bắt đầu làm bảo mẫu anh có tiền tiết kiệm để gửi ngân hàng, mẹ Hạ Tầm cũng đưa cho anh rất nhiều tiền, hơn nữa anh còn có một căn phòng nho nhỏ ở bên ngoài. Chỉ cần ăn ở tiết kiệm rồi tùy tiện tìm một công việc bán thời gian trong vòng hai tháng, chờ bụng lớn hẳn liền an tâm dưỡng thai, chống đỡ đến lúc đứa bé được sinh ra là được. Đến lúc đó anh có thể mang theo con đi tìm việc, bắt đầu một cuộc sống mới.
Trở về căn nhà nhỏ của mình, Chung Sở Nam cũng không có gì thấy không quen. Anh tỉ mỉ quét dọn một lần rồi đi siêu thị mua đồ ăn. Sau khi ăn no, Chung Sở Nam ngẩng đầu nhìn đèn chùm trên trần nhà, thấy lòng mình dần bình tĩnh lại. Trong lòng cắt chứa một người, ngày nào anh cũng thấy nặng trĩu nhưng khi đã buông tay, sẽ thấy thì ra cũng không khó khăn đến vậy.
Chung Sở Nam đi tắm, lúc nhìn bản thân ở trong gương, anh thấy bộ ngực bự có chút chảy xuống vẫn đang không ngừng rỉ sữa, bụng vẫn chưa lộ rõ, tính khí xinh xắn rủ xuống. Anh phát hiện mình đã không còn quá nhiều dục vọng nữa.
Rất kỳ lạ, hồi trước ngày nào anh cũng phải nằm trên giường của Hạ Tầm để tự an ủi, nhưng từ sau khi phát hiện mình đã có thai, ham muốn của Chung Sở Nam giống như thủy triều mà rút hết xuống. Anh xác định mình đã hoàn toàn buông bỏ được rồi. Từ giờ trở đi, anh chỉ cần sống một cuộc sống thật tốt cùng với con là được.
Trong lòng có gửi gắm nên Chung Sở Nam tràn ngập hy vọng vào tương lai. Anh bắt đầu làm phục vụ cho một quán ăn ở dưới nhà, lương một tháng được 3000 tệ, nếu thúc đẩy tiêu thụ vượt chỉ tiêu thì anh sẽ được thưởng thêm. Vốn bề ngoài của anh đã rất đẹp, khi cười lên thì rất ngọt ngào, giọng nói dịu dàng, thái độ phục vụ lại không có gì để chê, các cô gái ai cũng sẵn sàng đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm mới cho anh. Làm được 3 tháng, thành tích vẫn luôn đứng đầu nhưng Chung Sở Nam quyết định xin nghỉ việc, chủ quán thế nào cũng không muốn thả anh đi.
(3000 tệ ≈ 10,6 triệu VNĐ)
"Ngại quá, trong nhà có việc nên tôi không thể không về." Chung Sở Nam xin lỗi chủ quán, bụng của anh đã 5 tháng rồi. Dù hiện tại là mùa đông, anh có thể mặc quần áo dày để che đi nhưng công việc của một người phục vụ rất mệt mỏi, anh không muốn gây ảnh hưởng không tốt đến con. Vì vậy anh chỉ ra ngoài để mua đồ dùng cần thiết, bắt đầu chuyên tâm dưỡng thai.
Hơn 6 tháng, Chung Sở Nam do dự nhưng vẫn quyết định đi kiểm tra thai sản một lần. Anh cố ý tìm bác sĩ lúc trước từng khám cho mình, vị bác sĩ đó cũng cực kỳ hứng thú với cơ thể song tính của anh nên song phương lưu lại số điện thoại, sau khi đã lên lịch hẹn thì anh bọc người kín mít đi đến bệnh viện.
Cho dù là bệnh viện tư nhưng cũng có rất nhiều người đến kiểm tra. Thấy phòng chờ toàn phụ nữ, Chung Sở Nam lo lắng sẽ có người phát hiện mình là nam nên anh cầm số thứ tự ra ngồi ngoài sảnh chờ. Anh nhìn người đến rồi đi, đột nhiên có một người đi đến trước mặt anh, Chung Sở Nam ngẩn người, nhìn thấy khuôn mặt mà mình vốn nên quên đi.
Khuôn mặt đó thực sự rất đẹp, có lẽ vì phải chữa bệnh nên hơi gầy đi nhưng điều đó khiến cho ngũ quan của cậu trở nên rõ ràng hơn, bộ dáng càng thêm trưởng thành.
Hạ Tầm nghiến răng nghiến lợi mà nhìn anh: "Quả nhiên là anh, Chung! Sở! Nam!"
Chung Sở Nam ngơ ngác nhìn cậu, anh tưởng rằng mình đang nằm mơ, mãi mà không hồi phục được tinh thần. Bộ dáng này của anh khiến Hạ Tầm cực kỳ tức giận, cậu trực tiếp kéo anh đang ngồi trên ghế dậy, Chung Sở Nam kêu đau một tiếng, Hạ Tầm mới phát hiện có chỗ nào đó không đúng, bụng của anh rất to, béo đến bất thường. Cậu đang định hỏi thì Chung Sở Nam đột nhiên nhảy lên ôm lấy cổ cậu, ghé vào tai cậu mà nhỏ giọng nức nở.
Hạ Tầm vốn đang rất tức giận nhưng khi thấy Chung Sở Nam khóc, cơn giận của cậu liền tiêu tán hơn nửa, cậu ôm lấy eo của anh hầm hừ mà nói: "Giờ mới biết khóc, sao 5 tháng trước lại bỏ trốn? Anh còn xóa luôn phương thức liên lạc của mẹ em, làm em tìm anh thật là lâu."
"Em... em tìm anh rất lâu sao?" Chung Sở Nam không dám tin mà nhìn cậu, Hạ Tầm nhíu mày, xịu mặt nói: "Sao là sao? Sao anh lại nhìn em với vẻ khó tin như thế? Em là loại người rút chim vô tình sao?"
Chung Sở Nam vội vàng lắc đầu, trái lương tâm mà nói: "Không, không đúng, sao lại vậy..."
Tuy biết Chung Sở Nam nói dối nhưng Hạ Tầm cũng không phải là người cố tình gây sự, cậu hiểu được nỗi băn khoăn của anh. Nhìn đôi mắt lấp lánh ánh nước của Chung Sở Nam, Hạ Tầm hít sâu một hơi liền nhớ ra đây là bệnh viện, cậu nghiêm túc hỏi anh: "Sao anh lại đi bệnh viện? Cơ thể không khỏe sao?"
"Không, không có." Chung Sở Nam đỏ mặt, Hạ Tầm lập tức nhíu mày, anh vội vàng nhìn xung quanh rồi lại nhìn cậu, thấp thỏm nói: "...Anh có thai rồi..."
Anh không biết Hạ Tầm có chờ mong đứa bé hay không, Hạ Tần nhớ anh, điều đó nói rõ cậu có thể chấp nhận cơ thể dị dạng của anh, nhưng mà đứa bé này... thì anh không biết.
Nhưng Hạ Tầm không làm anh thất vọng, cậu sửng sốt trong chốc lát, mở to mắt: "Có thai?!" Cậu nói xong mới nhận ra tiếng của mình hơi lớn, Hạ Tầm lập tức ngậm miệng, không che giấu được kích động mà nói: "Cái thai... là, là của em sao?"
Chung Sở Nam hờn dỗi nói: "Năm tháng rồi, không của em thì của ai."
"Năm tháng ư? Là từ ngày mà em đi sao?" Hạ Tầm cực kỳ kích động nhưng cũng rất áy náy: "Em xin lỗi vì đã khiến anh phải chịu đựng quá nhiều thứ như vậy."
"Không sao đâu." Chung Sở Nam nắm lấy bàn tay của Hạ Tầm, thấy thái độ này của cậu, nỗi lo lắng trong lòng anh mới tan biến, anh vui vẻ mà nói: "Anh vui lắm, Hạ Tầm vẫn còn nhớ anh." . Ngôn Tình Hài
"Sao lại có thể không nhớ chứ, miệng nhỏ của anh chặt như vậy, bộ ngực sữa đầy quyến rũ, câu dẫn cả linh hồn và thể xác của em, anh phải chịu trách nhiệm đó." Hạ Tầm thấp giọng nói bên tai của Chung Sở Nam, cả người anh run lên, hơn 3 tháng không trải qua tình dục vậy mà hoa huy*t của anh lại phun ra một đống nước. Hạ Tầm phát hiện anh đang run lên, sao lại không biết anh đang nghĩ gì, thế là cậu nói tiếp: "Trước khi em đi anh còn tặng cho em hai bình sữa, chẳng qua trong đó có chút máu nên hương vị không được ngon lắm nhưng em vẫn cố gắng uống hết. Sau này anh đừng làm như vậy nữa... anh còn sữa không?"
"Còn, còn!" Chung Sở Nam đỏ mặt, chỉ hận không thể ở ngay chỗ này đút sữa cho Hạ Tầm uống, nhưng anh biết đây là chỗ công cộng, chỉ có thể nhịn lại.
Hạ Tầm nở nụ cười, không nói gì nữa, cậu ôm lấy Chung Sở Nam, hôn lên môi anh. Cậu nói với Chung Sở Nam não cậu vẫn chưa khỏi hoàn toàn nhưng đã tốt hơn rất nhiều. Hạ Tầm đến đây làm kiểm tra và sẽ sớm quay lại trường học trong tương lai, bố mẹ cậu sợ cậu ở ký túc xá sẽ bị bắt nạt nên mua cho cậu một căn nhà nhỏ ở bên ngoài.
Hạ Tầm nói: "Nam Nam, chúng ta sống cùng với nhau đi, em sẽ đối xử với anh thật tốt, sẽ bù đắp cho anh 5 tháng đã mất kia. Sau này một nhà ba người chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc."
Giọng của cậu cực kỳ chân thành, Chung Sở Nam lại cảm thấy mình đang mơ, anh nhớ lại thái độ của mẹ Hạ Tầm, do dự hỏi: "...Nhà em thì sao?"
"Không sao đâu, em đã nói với họ rồi." Hạ Tầm nói đầy thoải mái. Chung Sở Nam mở to mắt, không dám tin mà nhìn cậu, Hạ Tầm chỉ cười cười, nói: "Em nói em chỉ cần anh, cả đời này chỉ cần anh, nếu họ không đồng ý thì em sẽ không chữa bệnh nữa."
"Từ lúc về em đã tìm anh hơn một tháng rồi, họ đều biết chuyện ấy. Ban đầu họ không đồng ý, sau này thì không quản nữa, mẹ em chỉ yêu cầu phải có một đứa con, hẳn là phải ra nước ngoài để nhờ mang thai hộ, em đồng ý rồi, không ngờ anh lại cho em một đứa, cũng bớt việc."
Chung Sở Nam ngơ ngác mà nhìn cậu, Hạ Tầm có chút bất đắc dĩ lại cực kỳ thương tiếc, cậu nói đầy trịnh trọng: "Anh Chung, tôi là Hạ Tầm, tôi muốn cầu hôn anh, tuy rằng chưa có nhẫn nhưng tôi sẽ sớm làm cho anh một chiếc. Còn anh thì sao? Có muốn gả cho một người vẫn còn phải đi học như tôi không? Sau này tôi sẽ nuôi anh."
Chung Sở Nam ôm chặt lấy Hạ Tầm, khóc nức nở nói: "Anh đồng ý, đồng ý! Anh yêu em! Hạ Tầm, anh yêu em!"
"Cục cưng, em cũng yêu anh, yêu anh mãi mãi, dù con có được sinh ra thì anh vẫn là người mà em yêu nhất." Hạ Tầm hôn mặt anh, hai người không quan tâm ánh nhìn kinh ngạc của người xung quanh mà ôm hôn thắm thiết, tận hưởng niềm hạnh phúc lớn nhất sau khi trùng phùng.
Thời gian của họ còn dài nhưng gia đình nhỏ của họ sẽ hạnh phúc đến mãi mãi.