Làm Bộ Gái Thẳng

Chương 16: Em thích mèo không?




Nếu Thi Cảnh Hòa biểu hiện kín đáo một chút, ta cảm thấy khả năng nhiệm vụ thành công sẽ tăng thêm một phần. Nhưng không may là hành vi của nàng lại đặc biệt lớn mật, nói cách khác nàng...thẳng.

Nghĩ lại, tuy rằng ta hiểu biết về Thi Cảnh Hoà chưa đủ nhiều, nhưng thông qua hai ba lần gặp mặt, ta có thể thấy được Thi Cảnh Hoà là kiểu người phóng khoáng cũng rất thẳng thắng.

Nàng vì không chịu được hành vi của mẹ Tiểu Tự mà giúp ta nói chuyện, còn vì ta bị tra nam xúc phạm mà đưa ra khăn tay, khi bị ta cố ý chọc tức thì nàng vươn tay kêu ta trả lại trà sữa...

Nói như thế nào nhỉ......

Ta vốn rất thưởng thức loại tính cách này, nhưng đặt trên người Thi Cảnh Hoà lại khiến ta buồn rầu. Bởi vì nó làm ta khó lòng biết được hành vi của nàng đối với ta là xuất phát từ bản tính hay là do còn nguyên nhân khác.

Đương nhiên ta là đang suy nghĩ quá nhiều, ta tự nhận mị lực của mình không đủ lớn đến mức làm Thi Cảnh Hoà nhất kiến chung tình tái kiến khuynh tâm.

Nàng cho ta ăn một viên kẹo cứng, vị anh đào, hương vị so với các loại kẹo mà ta ăn trước đây có điểm khác biệt: Không ngấy, độ ngọt vừa vặn. Cá nhân ta không thích ăn mấy thứ quá ngọt, như là trà sữa, ta uống ba phần ngọt đã là cực hạn, thêm nhiều đường hơn chút xíu ta sẽ không uống nổi.

Ta đang bị câu nói của nàng làm cho ngơ ngẩn, chớp chớp mắt lại nghe nàng nói: "Thiếu chút nữa là đuổi kịp mấy viên kẹo ở cửa hàng của chị".

......Kẹo chị bán căn bản không có ngọt đến vậy a!

Nàng thấy ta đen mặt liền tươi cười, tự xé thêm một viên kẹo cho vào miệng mình, viên kẹo bị nàng vòng qua bên má trái, gò má phồng lên trông giống một con sóc đang ngậm đồ ăn.

"Chút nữa không cần hồi hộp, em làm sao cảm thấy thoải mái tự nhiên là được". Nàng truyền thụ kinh nghiệm cho ta, "Hồi đầu tiên lúc chị đối mặt ống kính cũng rất khẩn trương, còn từng hoài nghi bản thân có hội chứng sợ ống kính, sau chụp riết cũng thành quen".

Kẹo anh đào chậm rãi tan trong miệng, ngày càng nhỏ, ta nuốt nuốt xuống, khẽ gật đầu, "Dạ".

Bùi Khả Nhiên vẫn đang bàn bạc với nhiếp ảnh gia, Thi Cảnh Hòa ngậm kẹo được một chút liền trực tiếp cắn vỡ nó, ta nghe thấy âm thanh "răng rắc" phát ra từ miệng nàng.

"À mà." Nàng như là nhớ tới chuyện gì, lại lên tiếng hỏi ta, "Bạn trai cũ của em có vẻ thật bình thường, sao em thích hắn vậy?".

Có thể là do mang giày cao gót, Thi Cảnh Hòa đứng thẳng cũng mệt, nàng dứt khoát dựa vào cạnh bàn. Cái bàn hơi dịch về phía ta, ta yên lặng đặt chân về phía trước một chút, dùng bàn chân chặn lại, tránh cho cái bàn không chịu được sức nặng mà làm Thi Cảnh Hoà té ngã.

Chút việc nhỏ này coi như là ta đang "báo đáp" chuyện nàng đã "rút đao tương trợ". Đôi mắt ta rủ xuống, lại bắt đầu làm bộ dáng nhu nhược, lắc lắc đầu, nói: "Trước kia hắn không phải như vậy".

"Oh?" Thi Cảnh Hoà có vẻ không mấy tin tưởng.

Qua hai giây, nàng lại gật đầu, như là đã hiểu được: "Nhưng vẫn là trông rất bình thường, khi con trai theo đuổi em, bọn họ sẽ đều buông lời ong bướm đường mật, có được em rồi liền không quý trọng".

Ta giương mí mắt nhìn về phía nàng, thắc mắc hỏi: "Chị cũng từng gặp qua sao?".

Đây là một câu hỏi trực diện, ta sẽ có thể biết được xu hướng giới tính của Thi Cảnh Hoà qua câu trả lời.

Ta quan sát biểu tình của nàng, thấy lông mi nàng run run, qua ít giây nàng nhìn ta, má lúm đồng tiền lại xuất hiện, "Sắp bắt đầu chụp rồi, em nên chuẩn bị".

Nàng không trả lời câu ta hỏi, đứng thẳng người đi qua phía Bùi Khả Nhiên.

Sau khi kết thúc phiên chụp, ta cảm giác thân thể đều muốn sụp đổ, kẹo các nàng bán có rất nhiều hương vị, ta đều nếm qua từng cái, cho dù chỉ là để hỗ trợ chụp ảnh đem chúng nó đặt ở trên môi mà thôi, nhưng cũng đủ làm ta kiệt sức.

Sao ta dễ dàng cảm thấy uể oải như vậy chứ? Có lẽ do trước giờ ta quá lười nhác.

Đại khái qua ba tiếng đồng hồ, công việc này mới kết thúc.

Gương mặt con nít của Bùi Khả Nhiên trong lúc làm việc dị thường nghiêm túc, cổ cũng rất nghiêm khắc đánh giá mấy bức ảnh chụp hiện trên màn hình, cứ thế sửa đi sửa lại, ta cũng chụp đi chụp lại.

Thi Cảnh Hòa như là chưởng quầy mặc kệ tiểu nhị, nàng ngồi ở sô pha bên cạnh vừa ăn kẹo vừa chơi điện thoại, trong lúc nghỉ giải lao ta còn thấy nàng selfie...

Hai ngày nay rốt cuộc Weibo của nàng cũng đã đăng hình mới, dưới bình luận fans đều thét đến chói tai, ta nhìn mấy cái bình luận đó mà không hiểu nổi.

Ta không truy thần tượng cũng không là fan của bất kỳ ai, không thể hiểu cảm giác khi đối phương không đăng ảnh chụp hoặc không hề phát ra động thái sẽ là như thế nào.

Nói lời tạm biệt nhiếp ảnh gia xong, ta cùng hai nàng cũng ra khỏi studio, đi trên hành lang bên ngoài.

"Chi Chi, tối nay em có rảnh không?" Bùi Khả Nhiên vừa đi vừa hỏi ta.

"Còn có công việc gì cần em làm sao?".

Thi Cảnh Hoà chuyển tầm mắt từ màn hình di động sang nhìn ta, nàng ngạc nhiên hỏi: "Em không đói bụng hả?".

Bùi Khả Nhiên gật đầu: "Đúng vậy, chính là muốn hỏi em có thời gian cùng nhau ăn một bữa cơm không?".

Ta cười áy náy, "Ngại quá, em đã hẹn người bạn uống rượu".

Tiểu Tự nói mấy ngày nay mỗi ngày hắn đều phải công, sắp bị ép khô, gọi điện than khóc tố khổ với ta, cuối cùng ta đành phải nói đêm nay sẽ cùng hắn đi uống, giáp mặt nghe hắn tường thuật hành trình làm công của mình.

"Là quán bar hay là quán ăn nào? Cần tụi chị đưa em qua đó không?" Bùi Khả Nhiên quả là có tâm, thật cẩn thận tỉ mỉ.

Ta lắc đầu: "Không cần, cảm ơn." Ta giải thích, "Em lái xe đến đây".

"Vậy chị cùng Cảnh Hòa đi trước, chừng nào có ảnh chụp sẽ gửi em xem".

"Dạ, gặp chị sau".

Tách khỏi nhóm các nàng, ta thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Công tác quá mệt mỏi, giao tiếp với con người cũng làm ta mệt, đặc biệt Thi Cảnh Hòa còn là đối tượng ta muốn công lược, suy nghĩ tới liền đau đầu.

Ta đau đầu cũng không phải nói chơi, ta thường phải dựa vào thuốc giảm đau, bởi vậy sau khi lên xe, ta liền lấy ra một viên thuốc uống vào, qua một hồi mới cảm thấy dễ chịu phần nào.

Ta gục đầu vào tay lái, yên tĩnh chờ cảm giác đau đầu tan đi.

Điện thoại trong túi lúc này vang lên, ta vẫn nhắm mắt, dựa theo thói quen mò lấy điện thoại ấn nghe, nói: "Bây giờ ta đang đau đầu, chờ bớt đau sẽ chạy qua".

Chuyện ta thường xuyên đau đầu cũng không phải bí mật gì với những người quen trong giới, Tiểu Tự tất nhiên cũng biết, thậm chí còn chuẩn bị thuốc phòng hờ lúc ta sơ suất.

Ta không nhìn tên người gọi, nhưng nếu không ngoài dự liệu thì chỉ có thể là Tiểu Tự, chờ khi đối phương lên tiếng mới biết ra không phải.

"Vậy em uống thuốc chưa?". Là một giọng nữ không tính quen thuộc nhưng cũng không xa lạ, ta chỉ mới tạm biệt nàng cách đây chừng mười mấy phút.

Ta vẫn chưa mở mắt, trả lời Thi Cảnh Hoà: "Có uống". Ta thở ra một hơi, cau mày hỏi, "Chị còn có chuyện gì sao?".

Chúng ta đều đã lưu số điện thoại của nhau, nhưng khi nàng gọi điện đến ta vẫn là có chút ngoài ý muốn.

Nàng không trả lời mà lại lần nữa hỏi ta: "Em thật sự đã uống thuốc rồi à? Nghe giọng không có chút sức lực."

Ta: "......Thật, em uống rồi". Ta mở mắt ngẩng đầu, nhìn giao diện trò chuyện, lại hỏi thêm một lần, "Chị có chuyện gì sao?".

"Có."

"Chị nói đi."

"Em thích mèo không?".

"Huh?". Ta hơi bất ngờ, nhưng vẫn đúng thực tế trả lời, "Thích, nhưng nuôi không nổi, chưa từng nuôi".

Cái này là sự thật, lúc trước chú ý Weibo Thi Cảnh Hoà cũng là do mặt mũi con mèo nhà nàng, không thôi ta cũng không thèm chú ý nàng...

"Có thể giúp chị một chuyện khẩn cấp không?".

Ta thẳng thừng từ chối: "Không thể."

"Từ chối không có hiệu lực".

Không phải chứ, người này sao lại thế này? Vì cái gì trẻ con như vậy.

Hơn nữa chúng ta nhận thức mới đây thôi. Làm sao ta có cảm giác giống như nàng cho là chúng ta nhận thức đã lâu?

Ta nghi hoặc khó hiểu đối với chuyện nàng tỏ ra thân quen, cũng bắt đầu thấy mê mang với nhiệm vụ của mình.

Qua một lát cúp điện thoại, ta bí xị gọi cho Tiểu Tự.

Vì tiền, ta hy sinh quá nhiều.

"Tiểu Tự, ngươi mua rượu đến nhà ta đi, ta tạm thời không tới được bây giờ".

"Ồ, ngươi có chuyện gì hả?". Hắn hỏi.

"Đi đón một con mèo".

Con mèo tên gọi Jo Jo của Thi Cảnh Hoà.