Làm Càn

Làm Càn - Chương 168: Ăn một hũ mật




Chương 168: Ăn một hũ mật

Đầu óc Đường Nhược Dao ù lên một tiếng, từ chân tóc tới lòng bàn chân, cứng ngắc từng tấc từng tấc, đứng nguyên tại chỗ giống như cột gỗ.

Cô chầm chậm, chầm chậm quay đầu lại, cúi đầu nhìn Ninh Ninh đang ngồi trêи sàn nhà.

"Cháu đang... đang gọi cô sao?" Cẩn thận hỏi han.

Ninh Ninh đang luyện chữ ngẩng đầu lên, nói: "Gì ạ?"

Đường Nhược Dao quỳ xuống, căng thẳng nhìn cô bé, khẽ hỏi: "Mommy... là đang gọi cô sao?"

Tần Ý Nùng đi phía trước cô, lúc này quay ngược về, mặt mày mù mờ.

Cô ấy cách khá xa, không nghe được câu "Mommy" kia của Ninh Ninh.

Ninh Ninh chỉ vào trong vở luyện chữ.

Đường Nhược Dao nhìn theo ngón tay của cô bé, cả một trang giấy dày đặc những nét chữ to tròn của bạn nhỏ đột nhiên xuất hiện chữ "Mommy" cứng cáp mạnh mẽ, chính là tối qua Đường Nhược Dao đã viết lên.

Đường Nhược Dao vốn định ngày hôm sau khi dạy Ninh Ninh viết chữ, lừa cho cô bé đọc lên, sau đó thuận tiện giải thích ý nghĩa cụ thể của chữ này, ngầm ám thị Ninh Ninh có thể gọi cô như thế, hiện tại quá đột ngột, bị bạn nhỏ cướp thời cơ gọi ra, cả người cô lúc này như mắc chứng sợ độ cao, thiếu khí, tim đập nhanh, hô hấp khó khăn, nào có còn ghi nhớ tới kế hoạch gì.

Ninh Ninh giòn tan hỏi: "Cô Đường, hai chữ này là cô viết sao ạ?"

Đường Nhược Dao bị kết án công khai, hơi nóng trào lên, mặt mũi đỏ bừng, lúng túng tới ước gì có cái hố nào đó để chui xuống.

Tần Ý Nùng cầm vở luyện chữ trêи tay Ninh Ninh lên, đầu óc chuyển biến, sắp xếp logic toàn bộ câu chuyện rõ ràng, chẳng trách tối hôm qua Đường Nhược Dao chăm chú với quyển vở này, thì ra...

Đáy mắt trào lên một tia buồn cười.

Ninh Ninh lại nói: "Chữ của mẹ xấu hơn chữ này nhiều."

Tần Ý Nùng: "..."

Là con đẻ sao? Tuy xác thực là không phải, nhưng mình có công nuôi dưỡng nhiều năm, có thể cho xin ít thể diện được không?

Từ một phương diện khác mà nói, Ninh Ninh hiểu chuyện sớm đã biết không thể để người khác nói điều xấu về mẹ, cô bé cũng sẽ không nói xấu mẹ trước mặt người ngoài, Kỷ Vân Dao chính là một ví dụ tiêu biểu, duy chỉ có Đường Nhược Dao, cô bé không chỉ một hai lần làm mất mặt Tần Ý Nùng trước mặt cô, chứng minh tiềm thức của cô bé đã quy hoạch Đường Nhược Dao vào phạm vi thân thiết hơn.

Một câu trêu đùa này, khiến Đường Nhược Dao được giải thoát từ hoàn cảnh lúng túng, thở khẽ ra một hơi.

"Là cô viết." Cô cố gắng để bản thân dẹp tan lo lắng, duy trì sự dịu dàng để dạy dỗ, dẫn dắt cô bé, nói, "Ninh Ninh biết chữ này có ý nghĩa gì không?"

"Biết ạ."

"Vậy cháu có thể nói với cô Đường không?"

"Cô Đường không biết ạ?" Ninh Ninh khẽ chớp lông mi dài, nhìn cô ấy một cái.

Cô Đường mặt dày, nói: "Không biết."

Tần Ý Nùng không nhịn được, nghiêng đầu đi, che miệng cười lên.

Ninh Ninh dùng âm thanh non nớt nghiêm túc giải thích, nói: "Có nghĩa giống với mẹ ạ, có bạn nhỏ gọi là mẹ, nhưng có bạn nhỏ sẽ gọi là mommy."

Đường Nhược Dao bắt đầu đào hố cho cô bé: "Hai từ đều có thể gọi sao?"

Ninh Ninh nói: "Vâng ạ."

Đường Nhược Dao hỏi: "Nếu có một bạn nhỏ có hai người mẹ, ví dụ như cô..." Yết hầu cô động đậy, hé miệng ra, không tiện dùng bản thân và Tần Ý Nùng làm ví dụ, liền nói, "Ví dụ như những gia đình đồng tính kết hợp, cháu biết kết hợp có nghĩa gì không?"

"Kết hôn ạ." Ninh Ninh đưa ra một định nghĩa chuẩn xác, còn thích đáng hơn ý của Đường Nhược Dao.

Đường Nhược Dao: "..."

Xong rồi, cô sẽ không tiếp tục bị bạn nhỏ coi thường trí thông minh nữa chứ?

Tần Ý Nùng đã từng nói với cô, ban đầu Ninh Ninh cảm thấy cô rất ngốc, phản ứng chậm, cho nên mới không có thiện cảm.

Đường Nhược Dao vội vàng dẫn tới chủ đề tiếp theo: "Cho nên nếu có hai người mẹ, chắc chắn phải phân biệt cách xưng hô, đứa trẻ ấy gọi một người là mẹ, gọi người còn lại là gì?"

Ninh Ninh véo von nói: "Mommy."

Đường Nhược Dao lại không ổn, có chút đau đầu chóng mặt, khóe môi vô thức cong lên.

Cô hòa hoãn lại, nói: "Cô và mẹ cháu, tương lai sẽ... ừm... kết hôn, cho nên..." Vành mắt cô khẽ đỏ, lỗ tai đỏ lên, ám thị tới mức không thể rõ ràng hơn.

Nhưng Ninh Ninh lại không có bất kì phản ứng nào.

Nhất thời rơi vào trạng thái im lìm.

Đường Nhược Dao vừa lúng túng vừa buồn bã, còn thấp thoáng một tia đau lòng vì bị vô tình từ chối.

Có lẽ là... cô bé chưa nghe hiểu ý cô? Đường Nhược Dao an ủi bản thân như thế.

Tần Ý Nùng vỗ vỗ vai cô.

Đường Nhược Dao nghiêng đầu nhìn cô ấy.

Tần Ý Nùng nhỏ tiếng nhắc nhở, nói: "Con bé nên ngủ trưa rồi."

"Ờ ờ." Đường Nhược Dao chậm chạm mất hai giây phản ứng, đứng lên nhường chỗ.

Tần Ý Nùng nắm tay Ninh Ninh về phòng, sắc mặt Đường Nhược Dao bối rối, không có mặt mũi đi theo, nhìn hai mẹ con rời đi.

Ninh Ninh rũ mắt nhìn mũi giày của mình, khẽ động đậy cổ, muốn quay lại nhìn, nhưng nhịn lại, Tần Ý Nùng thu hết tất cả sự khác thường của cô bé vào đáy mắt, đôi mắt khẽ híp lại.

Ninh Ninh đổi quần áo ngủ nằm trêи giường công chúa, Tần Ý Nùng bỏ màn xuống giúp nó, nhưng chưa đi, mà ngồi bên mép giường, trong thế giới nhỏ màu hường phấn, chỉ có hai người họ.

Tần Ý Nùng xoa đầu Ninh Ninh, hỏi: "Lời của cô Đường, con nghe hiểu đúng không?"

Ninh Ninh mím môi, gật gật đầu.

Ngữ điệu Tần Ý Nùng dịu dàng: "Đừng sợ, mẹ không có ý muốn trách con, chỉ là muốn nói chuyện với con một chút thôi."

Nắm đấm co chặt của Ninh Ninh dần thả lỏng, nhích gần về phía cô ấy hơn một chút.

Tần Ý Nùng dứt khoát ôm cả người lẫn chăn vào trong lòng, Hai tay Ninh Ninh ôm lấy tay mẹ.

Tần Ý Nùng dịu dàng nói: "Con có thích cô Đường không?"

Ninh Ninh nói: "Thích ạ."

Tần Ý Nùng hỏi: "Thích nhiều không?"

Ninh Ninh nói: "Con muốn cô ấy ở nhà mình mãi, ở cùng mẹ, cả con nữa."

Tần Ý Nùng nói: "Con muốn gọi cô ấy là mommy không?"

Ninh Ninh không trả lời, một lúc sau, mới nhỏ tiếng nói: "Con và cô Đường còn chưa thân, cần nhiều thêm chút thời gian tiếp xúc. Hơn nữa..."

"Hơn nữa cái gì?" Tần Ý Nùng nhích gần cô bé hơn một chút.

"Cô ấy còn chưa kết hôn với mẹ." Câu nói của Ninh Ninh nằm ngoài dự đoán của cô ấy.

Tần Ý Nùng có chút nóng mặt một cách kì lạ: "... Đang chuẩn bị rồi."

Ninh Ninh nghi hoặc nói: "Vậy tại sao hai người không đeo nhẫn ạ? Người kết hôn đều sẽ đeo nhẫn mà." Cô bé đưa bàn tay trắng bóc ra khỏi chăn, chạm vào vị trí ngón áp út.

"Nhẫn..." Tần Ý Nùng thẹn thùng nói, "Cũng đang chuẩn bị rồi."

Ninh Ninh vâng một tiếng.

Tần Ý Nùng nói: "Cho nên con không bài xích gọi cô ấy là mommy chứ? Bài xích có nghĩa là ghét."

Ninh Ninh nói: "Không ghét, cho nên cô ấy đã cầu hôn mẹ chưa ạ?"

Tần Ý Nùng: "... Vẫn chưa."

Ninh Ninh thở dài, nói: "Mẹ."

Tần Ý Nùng vô thức làm dáng vẻ khiêm nhường nghe dạy bảo.

Biểu cảm của Ninh Ninh kì quái, nói: "Cô Đường còn chưa cầu hôn, mẹ đã tính gả cho cô ấy rồi sao ạ?"

Tần Ý Nùng nghe giọng điệu hận rèn sắt không thành thép thấp thoáng của con gái, sắc mặt nghiêm túc, hỏi cô bé: "Mẹ và cô Đường đều là phụ nữ, tại sao là cô ấy cầu hôn mẹ, mà không phải mẹ cầu hôn cô ấy?"

Ninh Ninh không trả lời được.

Trẻ nhỏ trời sinh phân biệt được xấu đẹp, nhưng liên quan tới thiện ác thị phi, cùng hình thành kiến thức về phương thức, nhân sinh quan, giá trị quan của thế giới là sau này mới rèn luyện.

Hiện tại suy nghĩ về hôn nhân và tình yêu của cô bé, một phần là biết được qua sách vở cùng bài học trêи lớp, một phần là bị ảnh hưởng từ người xung quanh, có lẽ Kỷ Thư Lan và dì Phương không chú ý, đã nói gì đó với nó. Tần Ý Nùng quyết định dành thời gian nói chuyện nghiêm túc với hai người.

Tần Ý Nùng dạy dỗ nó: "Cho dù là nam nữ, nam nam, cũng đều giống như hai người phụ nữ là mẹ và cô Đường, không có vai trò của ai được định nghĩa từ trước, không phải chỉ có nam mới được theo đuổi nữ, không phải chỉ có đàn ông mới có thể cầu hôn phụ nữ, tuổi tác, giới tính vĩnh viễn không đại diện cho việc con chiếm vị trí nào trong mối quan hệ này. Mẹ và cô Đường của con yêu thương lẫn nhau, chăm sóc lẫn nhau, ai cầu hôn đều giống nhau."

Mắt Ninh Ninh sáng lên: "Vậy tương lai con gặp được người mình thích, cho dù là con gái hay con trai, con đều có thể theo đuổi sao ạ? Con có thể bảo vệ người đó, cũng có thể cầu hôn người đó ạ?"

Tuy những lời này xuất hiện trong miệng một đứa trẻ bốn tuổi vô cùng khác thường, nhưng Tần Ý Nùng vẫn nghiêm túc nói: "Đúng thế, bất kì người nào, chỉ cần không trái với đạo đức và pháp luật, mẹ đều ủng hộ con."

Cô ấy không phải là người dũng cảm, nhưng cô ấy hi vọng con gái cô ấy là người dũng cảm.

Ninh Ninh ngáp một cái.

Tần Ý Nùng cười nhìn cô bé: "Muốn ngủ rồi sao?"

"Vâng ạ." Ninh Ninh bò xuống từ trêи đùi cô ấy, tóc dài tản ra, ngoan ngoãn gối lên gối đầu, hai tay nắm lấy mép chăn, "Mẹ ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Tần Ý Nùng nghiêng người, thơm khẽ lên hai bên má của cô bé, Ninh Ninh ôm lấy cổ cô ấy, môi mềm chạm lên trán Tần Ý Nùng.

Cô bé nằm lại giường, lúc nhắm mắt còn đang cười.

Tần Ý Nùng đắp kĩ chăn cho cô bé, đứng trước cửa nhìn ngắm công chúa nhỏ đang ngủ say trong lâu đài, khóe mắt khẽ cong lên.

Cô ấy nhẹ chân nhẹ tay đóng cửa lại, chuẩn bị dỗ dành chính cung Hoàng hậu.

Hoàng hậu đang ngồi trêи sô-pha, trước mặt là dì Phương và Kỷ Thư Lan, bên cạnh là em trai Đường Phỉ.

Theo thông lệ, hai bên gia đình gặp mặt, phải rót nước pha trà trò chuyện tăng tình cảm, nếu không sẽ thành thất lễ, cho dù nói cái gì cũng được, khâu này không thể bỏ qua. Đường Nhược Dao một lúc làm đôi việc, vừa ứng phó với tình hình chung, vừa dành phần lớn lực chú ý tập trung lên cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt.

Tần Ý Nùng ra ngoài, liền cho cô một ánh mắt trêu đùa.

Đường Nhược Dao nhìn chằm chằm cô ấy đi tới.

Tần Ý Nùng đi tới trước mặt cô, tự nhiên ngồi vào một bên khoảng trống của cô, tiện miệng hỏi mọi người: "Đã xong xuôi chưa ạ?" Địa vị người chủ gia đình vô cùng rõ ràng.

Kỷ Thư Lan đang kể một chút chuyện xưa của Tần Ý Nùng cho Đường Phỉ, có ý chứng minh con gái nhà bà là đứa trẻ ngoan, thật thà đáng tin, nhất định sẽ không oan ức chị gái cậu bé, nhưng quá khứ là thứ hết sức khủng khϊế͙p͙ với Kỷ Thư Lan, còn không nói nhiều bằng dì Phương, nghe Tần Ý Nùng nói như vậy, liền nhân cơ hội chuyển chủ đề, nói: "Cũng hòm hòm rồi."

Tần Ý Nùng hỏi Đường Phỉ: "Tiểu Phỉ có thói quen ngủ trưa không? Phòng khách trong nhà đã dọn dẹp sạch sẽ rồi."

Đường Phỉ biết chị gái nó đang nước sôi lửa bỏng, ngoan ngoãn thuận theo: "Có ạ chị dâu."

Tần Ý Nùng cong mi mắt.

Một tay Đường Nhược Dao vòng ra sau lưng Đường Phỉ, ra sức chọc nó một cái.

Đường Phỉ cắn chặt răng, biểu cảm vặn vẹo, tuy không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn về phía Tần Ý Nùng rõ ràng đang nói: Chị dâu, chị mau nhìn chị ấy đi!

Tần Ý Nùng khẽ cười thành tiếng.

"Được rồi, Dao Dao."

Tần Ý Nùng gọi cô, Đường Nhược Dao vội vàng rút tay về, ngồi nghiêm chỉnh.

Ánh mắt Tần Ý Nùng mềm nhũn, tạm thời kiềm chế lại tình cảm dạt dào trào lên trong tim, dẫn Đường Phỉ tới phòng cho khách, chuẩn bị quần áo ngủ bông thơm ngát mùi nắng cùng mùi nước giặt đã giặt trước đó, kiểu dáng đơn giản rộng rãi, không có quá nhiều hình thù dư thừa, là kiểu dáng phần lớn cậu trai đang tuổi lớn yêu thích.

Đường Phỉ ôm quần áo ngủ, quả nhiên rất yêu thích: "Cảm ơn chị dâu."

"Không cần cảm ơn, khi nào tỉnh có thể đi lại tự nhiên, đừng coi mình là người ngoài. Nếu đi dạo ngoài sân, nhớ nhắn tin cho chị gái em hoặc cho tôi, chúng tôi không tìm thấy em sẽ lo lắng."

"Em biết rồi ạ."

"Nghỉ ngơi cho tốt."

"Chị dâu, buổi tối gặp ạ."

"Ừm." Tần Ý Nùng đi tới cửa, nghĩ ra chuyện gì đó, đột nhiên quay đầu hỏi, "Em biết bơi không?"

"Biết ạ."

"Phía sau nhà có hồ bơi, tôi bảo người chuẩn bị đồ bơi cho em nhé?"

"Có thời gian em sẽ tự mua ạ, cảm ơn chị dâu." Khuôn mặt tuấn tú của Đường Phỉ nhuộm lên một vệt đỏ nhạt. Tuy cậu bé liên lục gọi Tần Ý Nùng là chị dâu, nhưng Tần Ý Nùng là người khác giới, hơn nữa là người khác giới xinh đẹp xuất chúng, loại quần áo bó sát người, nói ra rất không tiện.

Tần Ý Nùng không cưỡng ép cậu bé, khẽ gật đầu rồi rời đi.

Người lớn trẻ nhỏ đều đã về phòng, Tần Ý Nùng vừa quay người, phát hiện Đường Nhược Dao đang đứng trước mặt cô ấy, ánh mắt rõ ràng mang theo một chút đáng thương.

Lần này không có người khác, Tần Ý Nùng bật cười, thong dong viết ra sự trân trọng cùng tình yêu của mình trong mắt, giơ tay vuốt ve tóc dài của bạn gái, vô cùng dịu dàng: "Sao thế?"

Đường Nhược Dao nép vào lòng cô ấy, cọ mặt qua cọ mặt lại, hừ hừ lên tiếng: "Bảo bảo, em khổ quá đi mất."

Tần Ý Nùng tê dại tới xương cốt vì bị cô làm nũng, ôm cô lên tầng, vào phòng ngủ, mới hỏi: "Tại sao lại nói thế?"

Đường Nhược Dao tách ngón tay đếm cho cô ấy, nói nhăng nói cuội: "Chị xem, Ninh Ninh hờ hững với em, biểu hiện của em trêи bàn ăn như thế kia, ngay cả Đường Phỉ cũng hùa theo chị, dồn ép em."

Tần Ý Nùng: "..."

Cô ấy nghe ra rồi, Đường Nhược Dao đang muốn nói chuyện thân mật với cô ấy, thế là nghiêm túc, tạm thời bỏ qua hai vấn đề trêи, trực tiếp hỏi tới vấn đề thứ ba: "Sao Đường Phỉ lại dồn ép em? Gọi chị là chị dâu sao?"

Lông mày của Đường Nhược Dao khẽ rung lên, không cọ nữa.

Cô nín thở đợi lời tiếp theo của Tần Ý Nùng.

Tần Ý Nùng cúi đầu hôn lên đầu mũi cô, khẽ nói: "Chị không phải là chị dâu của thằng bé sao?"

"... Phải." Khóe miệng Đường Nhược Dao vô thanh cong lên.

"Dao Dao..." Âm thanh của Tần Ý Nùng nhỏ đi, lộ ra chút khàn khàn.

Đường Nhược Dao cảm nhận được ngón tay lành lạnh đang giữ lấy cằm mình, mặt cô bị nâng lên từ từ. Đường Nhược Dao ngẩng mí mắt lên, con ngươi màu hổ phách như trong suốt nhìn sâu vào đôi mắt đen của người phụ nữ ấy.

Bên trong sâu thẳm, trầm ngâm, như đêm dài vô tận, nhưng lại lóe lên một ánh sáng rực rỡ.

Là hình ảnh thu nhỏ của Đường Nhược Dao chiếu lên đồng tử của cô ấy.

Đường Nhược Dao nhắm mắt.

Tần Ý Nùng hôn xuống.

Đôi môi của Tần Ý Nùng rất mềm, cho dù là chủ động hay bị động, đây chính là cảm giác đầu tiên của Đường Nhược Dao. Sau đó là ngọt, giống như ăn kẹo đường, không, là ăn cả một hũ mật ong.

Môi ai cũng có vị này sao? Sao môi chị ấy lại ngọt thế chứ?

Trong thời thanh xuân, Đường Nhược Dao từng đọc mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình như đám đông, bên trong dùng đủ loại từ vựng duy mĩ để miêu tả về nụ hôn, Đường Nhược Dao không nhớ rõ viết thế nào, nhưng mỗi lần cô đều hi vọng, Tần Ý Nùng đừng dừng lại, cứ mãi hôn như vậy.

Đầu ngón tay của Tần Ý Nùng lành lạnh, dịu dàng vuốt ve góc mặt của Đường Nhược Dao.

Rất lâu sau đó.

Nụ hôn dài nhưng không mang theo ȶìиɦ ɖu͙ƈ, nhưng hai người đều có thể cảm nhận ngọt ngào cùng thỏa mãn to lớn trong đó, đây chính là sự quyến rũ của tình yêu.

Đường Nhược Dao làm tổ trong lòng cô ấy, lồng ngực trập trùng.

Tần Ý Nùng lấy tay làm lược, chầm chậm vuốt ve tóc dài sau gáy cô, một lần đều khẽ nhấc chân tóc lên. Trái tim Đường Nhược Dao tê dại, giống như có dòng điện vô hình lướt qua, biểu hiện ra bên ngoài chính là không khống chế được run khẽ lên, buột miệng nói: "Đừng."

Tần Ý Nùng ngây ra: "Ừm? Đừng cái gì?"

Đường Nhược Dao vén tóc dài sang một bên, nhỏ tiếng nói: "Đừng nghịch tóc em."

Tần Ý Nùng cười lên.

Tần Ý Nùng hỏi: "Có thể nắm tay không?"

Đường Nhược Dao thử chạm vào tay cô ấy, không có cảm giác mãnh liệt như ban nãy, nói: "Có thể."

Thế là tay trong tay sánh vai nằm trêи giường, Tần Ý Nùng nói: "Buổi trưa chị và Ninh Ninh nói chuyện một lúc, về chuyện em muốn sửa lại xưng hô cho con bé."

Đường Nhược Dao có chút bối rối: "Con bé nói gì ạ?"

Tần Ý Nùng lược qua đoạn cầu hôn, nói: "Nói chưa thân với em, cần một thời gian nữa để tiếp xúc."

"Em biết rồi." Đường Nhược Dao cũng hối hận rồi, "Chẳng phải em..."

"Chữ trêи vở luyện chữ là em viết à?"

Đường Nhược Dao vùi cả mặt vào gối.

Tần Ý Nùng nhìn cô một cái, đáy mắt hiện lên ý cười, đoán chắc lí do cô trốn đi là vì ngại ngùng.

"Nếu con bé nói không thân với em, vậy hãy cố gắng để nó thân với em nhanh một chút."

Đường Nhược Dao buồn bã nói: "Gần đây em ngày ngày ở cùng con bé, còn phải thân thế nào?" Chỉ có thể để thời gian dần dần tác động.

Tần Ý Nùng thần bí nói: "Có một cách."

Đường Nhược Dao lộ nửa mặt ra, một mắt nhìn cô ấy: "Cách gì?"

Tần Ý Nùng đưa tay ra, tự nhiên vén tóc dài hỗn loạn trêи trán ra sau tai cho cô, lại vuốt ve lông mày của cô, nói: "Tối nay để con bé ngủ cùng chúng ta."

Đường Nhược Dao nghĩ: Không tiện lắm đúng không?

Sau đó nghĩ lại, dù sao hiện tại hai người cũng không làm gì, vừa hay nhân thời gian này gia tăng tình cảm, sau này mới thật sự không tiện.

Tần Ý Nùng cười dịu dàng: "Em cảm thấy thế nào?"

Đường Nhược Dao lộ cả mặt ra, xán lạn cười nói: "Vâng."

Bạn gái cười rồi,

Tần Ý Nùng mới yên tâm, nói: "Chúng ta ngủ thôi, đợi lát nữa Ninh Ninh cũng dậy rồi, còn có em trai em, nó vừa tới, không thể để nó ở một mình." Cô ấy nghĩ tới cảnh tượng sẽ đối mặt sau khi thức giấc, trái tim cũng nóng lên.

Căn nhà rộng lớn, vốn chỉ có ba người ba thế hệ, hiện tại có thêm Đường Nhược Dao và Đường Phỉ, tuy không tính là đông, nhưng cuối cùng cũng không còn lạnh lẽo nữa.

Cô ấy ngủ rất nhanh, dường như phá vỡ thói quen trong quá khứ. Đường Nhược Dao muốn nói chuyện với cô ấy, quay đầu liền phát hiện Tần Ý Nùng đã ngủ rồi, còn duy trì tư thế lúc đang nói chuyện, nắm lấy tay cô, nghiêng mặt về phía cô, tóc dài đen láy tản trêи gối đầu trắng tinh.

Bàn tay Đường Nhược Dao và cô ấy nắm lấy nhau không động đậy, tay còn lại phối hợp với chân trải chăn ra, đắp lên cơ thể hai người. Tần Ý Nùng đã ngủ được một lúc, tự động tìm kiếm nguồn ấm, lăn vào trong lòng cô, không động đậy nữa.

Đường Nhược Dao cúi đầu hôn lên trán người phụ nữ ấy, mấy giây sau mới buông ra, cũng nhắm mắt lại.

...

Mặt trời khuất bóng.

Hồ bơi ngoài trời được ánh chiều tà bao trùm, ánh nước dập dềnh.

Có một bóng người mạnh mẽ như cá, bơi qua bơi lại trong làn nước. Một tay Đường Nhược Dao chạm vào mép hồ, đầu ngón tay trắng bóc ở phía trêи, linh động quay người, cơ thể dưới mặt nước vô cùng đẹp đẽ.

Ánh mắt Tần Ý Nùng nhìn không chớp mắt vào bóng người ấy.

Cô ấy chưa từng nghĩ, Đường Nhược Dao nói biết bơi là biết như thế.

Sau một hồi, Đường Nhược Dao nắm lấy lan can trong hồ bơi.

Ào một tiếng, cá rời khỏi nước.

Khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ trẻ tuổi đọng lại giọt nước, chiếc cổ cùng cằm với đường cong tinh tế ngẩng cao lên, như nữ thần Venus vừa tắm rửa xong, diễm lệ lại đẹp đẽ. Cô lắc lắc những giọt nước trêи mặt đi, tay nắm lấy lan can màu trắng, từng bước từng bước đi lên.

Dựa theo tỉ lệ vàng hoàn hảo, thượng đế ban tặng cho cô thân hình không thể xoi mói. Chân dài eo thon, da dẻ sạch sẽ, giọt nước trong suốt trượt xuống khỏi cơ thể cô, gợi cảm không có cách nào khống chế.

Điểm không hoàn hảo duy nhất, có lẽ là bộ đồ bơi liền thân màu đen có chút gợi cảm.

Tuy là đích thân cô ấy chọn, nhưng Tần Ý Nùng vô cùng chướng mắt với bộ đồ bơi này, lại không có cách nào, lúc này không chỉ có một mình cô ấy. May mà cô ấy sớm đã dự liệu trước, bảo Quan Hạm mua thêm mấy bộ.

Ninh Ninh mặc bộ quần áo bơi đứng trêи bờ vỗ tay, vô cùng hưng phấn nói: "Cô Đường giỏi quá đi!"

Cô Đường đi qua bạn nhỏ, vuốt ve mặt nó, mới đi tới trước mặt Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng vơ lấy khăn lông to ở một bên, phủ lên đầu Đường Nhược Dao, im lặng lau tóc cho cô.

Khăn lông hút từng chút nước trêи tóc dài, Đường Nhược Dao ngồi xổm trước mặt cô ấy, ngẩng mặt lên, ánh mắt ngoan ngoãn, dùng âm thanh chỉ có hai người mới có thể nghe được nói: "Ghen rồi sao?"

Tần Ý Nùng làm như không có chuyện gì, nói: "Không."

Không phải chỉ dẫn Ninh Ninh mà không dẫn chị ấy đi bơi thôi sao? Có gì mà ghen chứ nhỉ?

Đường Nhược Dao đề nghị, nói: "Hay là điều chỉnh nhiệt độ nước cao lên một chút, em lấy phao cho chị, coi như là ngâm nước."

Tần Ý Nùng: "Không."

Cô ấy rất ít khi từ chối kiên quyết như thế, Đường Nhược Dao nhướng mày.

Tần Ý Nùng rũ mắt, nói: "Trời sắp tối rồi, để mai đi."

Đường Nhược Dao nghĩ, thì ra không phải không động lòng. Cô dùng mặt cọ lên tay Tần Ý Nùng, cười nói: "Vâng."

Tần Ý Nùng trách móc: "Đừng động đậy, còn chưa lau xong."

Đường Nhược Dao vẫn động đậy, cọ mãi cọ mãi hai người liền ngã ra ghế nằm, Ninh Ninh ở bên cạnh xấu hổ che mắt lại.

"Đừng nghịch." Tần Ý Nùng lướt qua, vội vàng đẩy người trêи cơ thể ra, vội vàng nhìn Ninh Ninh, ai biết Đường Nhược Dao lùi sau mấy bước, trực tiếp ngồi bệt trêи đất, ngửa lưng ra sau.

Tần Ý Nùng vội vàng kéo cô dậy: "Không sao chứ?"

"Không sao." Đường Nhược Dao nhân lúc Tần Ý Nùng không chú ý, nháy mắt trái với Ninh Ninh.

Ninh Ninh lộ ra nụ cười trong lòng hiểu rõ nhưng không nói.

Bước thứ năm trong "Ứng dụng thực tiễn trong việc xây dựng hình tượng bà mẹ tốt – Đường Nhược Dao", phải có chung bí mật với bạn nhỏ.

Có lẽ Tần Ý Nùng không chú ý được, nhưng Ninh Ninh ở bên cạnh lại nhìn rõ ràng, rõ ràng Đường Nhược Dao chống tay lên đất, đã ổn định cơ thể, nhưng cố ý lùi về sau, ngã trêи mặt đất.

Cô Đường xảo quyệt quá!

Nhưng không sao, nó sẽ giúp cô ấy bảo vệ bí mật này.

Tần Ý Nùng cầm hai bộ áo tắm một to một nhỏ đi tới, lần lượt đưa cho hai người, hai người không động đậy, ánh mắt chăm chú nhìn đối phương, tập trung tinh thần nghe khẩu lệnh.

Tần Ý Nùng: "Một, hai, ba, cuộc thi bắt đầu!"

Hai người mặc cùng lúc, Tần Ý Nùng ở bên cạnh báo cáo tình hình thực tế: "Chúng tôi nhìn thấy, cô Đường đã mặc được một tay áo, bảo bối Ninh Ninh nửa tay, còn đang cố gắng, cô bé không từ bỏ, cô bé không từ bỏ, ý chí của cô bé cô cùng ngoan cường!"

Lời thoại đại khái là do Đường Nhược Dao nghĩ ra, Tần Ý Nùng phát huy kĩ năng biểu diễn của Ảnh hậu quốc tế, nhịn xuống không cười, làm trọng tài cần mẫn.

Tần Gia Ninh mặc áo tắm tới nỗi mặt mũi đỏ ửng, giữa chừng còn không hít thở.

Cuối cùng Đường Nhược Dao chậm hơn một giây, kết quả Tần Gia Ninh chiến thắng.

Hai vị phụ huynh vỗ tay cho nó.

"Giỏi quá đi!"

Giải thưởng cho quán quân, trọng tài kiêm khách mời trao thưởng Tần Ý Nùng thơm lên khuôn mặt nõn nà của Ninh Ninh.

Ninh Ninh cười không biết trời đất trăng sao đâu nữa.

Đường Nhược Dao làm mặt tủi thân, đáng thương nhìn cảnh tượng này.

Ninh Ninh im lặng giây lát, kéo tay áo của Tần Ý Nùng, ngẩng đầu nói: "Mẹ, cho cô Đường một giải thưởng khích lệ đi ạ."

Thế là Đường Nhược Dao nhận được giải thưởng kϊƈɦ lệ, cũng là một nụ hôn.

Mọi người cùng vui.

"Giỏi quá đi!" Ninh Ninh vỗ tay.

Quay về nhà trong ráng chiều ngợp trời.

Sau khi Đường Nhược Dao trưng cầu được sự đồng ý của bạn nhỏ, liền bế Ninh Ninh lên, để cô bé ngồi lên cổ mình, đi về phía trước. Cảnh tượng vốn đã quen thuộc, bởi vì độ cao này, liền trở nên mới mẻ, không ngừng nhìn trái nhìn phải, ánh mắt sáng lên trước giờ chưa từng thấy.

Tầm mắt Ninh Ninh cố định, nhìn Tần Ý Nùng thấp hơn mình mấy cái đầu, đột nhiên oa một tiếng, nói: "Mẹ ơi, con cao hơn mẹ này."

Tần Ý Nùng phối hợp với cô bé, nói: "Oa, giỏi quá đi."

Ninh Ninh có đi có lại, khiêm tốn nói: "Mẹ cũng rất giỏi." Rốt cuộc giỏi chỗ nào, không cần suy nghĩ tỉ mỉ.

Tần Ý Nùng hỏi: "Cô Đường có giỏi không?"

Ninh Ninh nói: "Giỏi ạ."

Cô bé ý thức được lúc này đang ngồi trêи vai ai, muốn nói chút gì đó, nhưng không thốt ra được, thế là đưa bàn tay nhỏ ra, khẽ miết lấy vành tai của Đường Nhược Dao.

Đường Nhược Dao sợ cô bé ngã, không dám phân tâm, ngay cả đối thoại của hai người cũng không dám chen lời, lúc này vành tai truyền tới sự tiếp xúc mềm mại khác thường, đột nhiên cô cứng người lại.

Tần Ý Nùng đỡ lấy lưng Ninh Ninh thay cô, Đường Nhược Dao đưa một tay lên, Ninh Ninh chủ động nắm lấy ngón tay cô, nhiệt độ lòng bàn tay vô cùng ấm áp mà chỉ trẻ con mới có.

Đường Nhược Dao nghiêng đầu nhìn Tần Ý Nùng, đáy mắt óng ánh lóe lên.

Tần Ý Nùng và cô nhìn nhau nở nụ cười.

Ba người đi về trước nhà, phòng khách đã ngập tràn hương thơm cơm canh, không biết bụng ai đột nhiên ục lên một tiếng.

Đường Nhược Dao cảnh giác, đứng vững, nói: "Là ai?"

Cô đã chắc chắn, chính là từ bụng bạn nhỏ truyền tới, vang lên bên tai cô.

Tần Ý Nùng nghiêng đầu nhìn cô một cái, nói: "Là em sao?" Cô ấy cố ý hỏi Ninh Ninh, "Có phải cô Đường không?"

Ninh Ninh hiển nhiên chưa lĩnh hội được ý nghĩa gia đình "Cùng mẹ dồn ép mommy" trọn vẹn, vô cùng xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu nhỏ tiếng nói: "Là con, con đói rồi."

Đúng lúc Đường Phỉ bước ra từ phòng bếp, nhìn thấy ba người, nụ cười xán lạn: "Về rồi à, ăn cơm thôi."