Làm Càn

Làm Càn - Chương 203: Vẫn là hôn lễ




Chương 203: Vẫn là hôn lễ

Lòng bàn tay nắm lấy nhau, bởi vì ra mồ hôi, nên có chút trơn, nhưng hai người đã nắm chặt lấy tay nhau ngay giây phút đầu tiên, còn kèm theo chút run rẩy khe khẽ.

Tần Ý Nùng nghiêng đầu nhìn khăn đỏ phủ đầu, nhỏ tiếng nói: "Đừng sợ."

Nói xong cô ấy muốn cắt lưỡi của mình, nói lung tung cái gì thế, lẽ nào Đường Nhược Dao sợ gả cho cô ấy sao?

Chẳng ngờ đầu óc Đường Nhược Dao cũng chậm chạp như cô ấy, đáp lại một câu: "Chị cũng thế."

Cô ấy cũng thế cái gì?

Đừng sợ lấy cô sao?

Ha ha ha ha ha.

Hai người cùng cười lên, Đường Nhược Dao cho khăn che đầu để giấu giếm, Tần Ý Nùng không có, nhưng ban nãy cô ấy cười rất xán lạn, trong ngày hôm nay càng thêm phần ngốc nghếch.

Người chủ trì hôn lễ mặc chiếc áo dài trêи người kéo dài âm thanh, cao giọng nói: "Một tấm gỗ đàn hương, khắc thành yên ngựa ngọc, tân nương bước qua, từng bước được an bình."

"Nhấc chân." Tần Ý Nùng dắt Đường Nhược Dao đi, cẩn thận quan sát đường phía trước rồi nhắc nhở.

Thuận lợi đi qua.

Sau đó là đi qua chậu lửa, lửa đang cháy rực, hai người sánh vai bước qua, Tần Ý Nùng thở phào một hơi, ngay cả lưng cũng đã đổ mồ hôi.

"Vẫn ổn chứ?" Cô ấy hỏi Đường Nhược Dao.

Đường Nhược Dao gật đầu.

Người xung quanh không nghe thấy hai người nói gì, nhưng có thể nhìn được khẩu hình miệng cùng động tác.

Trong nhóm người tham dự hôn lễ, Văn Thù Nhàn góp vui không chê chuyện lớn, lên tiếng trêu đùa: "Oa, còn chưa bái đường đã thì thà thì thầm rồi sao? Anh chủ trì ơi, thế này có được không? Không phạm quy chứ?"

Hôn lễ càng náo nhiệt càng tốt, lễ nghi cũng không quá mức nghiêm khắc, người chủ trì lập tức nói: "Đương nhiên có thể, chứng minh hai tân nương rất yêu thương nhau."

Văn Thù Nhàn: "Ha ha ha ha ha."

Tiếng cười của cô nàng rất có sức truyền nhiễm, không ít người ở hiện trường cùng cười với cô nàng, Phó Du Quân cũng cười lên mấy tiếng, lắc lắc đầu, mặt mày bất đắc dĩ, hết cách với Văn Thù Nhàn.

Ánh mắt lại lướt qua một khuôn mặt không cảm xúc, Quan Hạm đứng bên trái cách cô nàng gần bằng hai thân người, rất tương phản với cảnh tượng vui vẻ trong hôn lễ, ngoài đôi mắt cong lên khi kiệu hoa vừa ra cửa ban nãy, còn lại không có bất kì gợn sóng nào khác.

Phó Du Quân di chuyển ánh mắt xuống dưới, nhìn bàn tay đang thõng bên người vô thức nắm thành quyền của Quan Hạm, đáy mắt lướt qua một tia buồn cười.

Cô nàng thu tầm mắt về.

Ánh mắt Quan Hạm quan sát hôn lễ, nhưng cũng không như đang quan sát. Linh hồn cô đã thoát xác, phiêu du trêи trời cao, từ trêи mây xanh thưởng thức lễ thành hôn này, lăn qua lăn lại, lăn qua rồi lại lăn lại, lăn lộn như quẩy xoắn Thiên Tân.

Oa oa oa, CP của cô cuối cùng cũng kết hôn rồi, lại còn long trọng như vậy nữa.

Tiếng cười tại hiện trường vang lên không ngớt, khiến cho hai cô dâu đỏ bừng mặt mũi, nhưng vẫn chỉ có một mình Tần Ý Nùng bị nhìn thấy.

Khuôn mặt này sợ là không có cách nào dùng được nữa.

Cô ấy có chút không biết làm sao, cười lên khẽ thở dài một tiếng.

Phát giác được ngón tay đột nhiên nắm chặt của Đường Nhược Dao, Tần Ý Nùng ý thức cái thở dài của bản thân không thích hợp tới nhường nào, vội vàng nhích lại gần giải thích: "Không phải chị... chỉ là chị vui quá, bọn họ đều đang cười chị."

Đường Nhược Dao: Bọn họ đang cười chị thì liên quan gì tới chuyện chị rất vui?

Nhưng cô tin tưởng niềm vui của Tần Ý Nùng, vui vẻ tới mức không biết nói chuyện, ngốc nghếch không thôi.

Trong lòng Đường Nhược Dao mềm nhũn, không nhịn được dùng ngón tay vuốt ve lấy mu bàn tay nhẵn nhụi của Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng cử động khớp tay, cũng làm động tác dịu dàng tương tự.

Leeuwenhoek Văn Thù Nhàn lại sửng sốt vì chuyện vặt vãnh, nói: "Sờ tay rồi, sờ tay rồi!"

Đường Nhược Dao: "..."

Tần Ý Nùng vừa định cùng Đường Nhược Dao mười ngón tay đan lấy nhau đơ người tại chỗ.

Phó Du Quân giơ tay lên, co ngón tay cốc lên đầu Văn Thù Nhàn, nhỏ tiếng ngăn cản: "Được rồi đấy."

Người chủ trì nhịn cười, hắng giọng, hô vang: "Mời mọi người cùng tới trước phòng, chuẩn bị cử hành lễ thành hôn chính thức."

Lễ đường.

Khách mời vừa vào cửa liền nhìn thấy chữ "Hỷ" màu đỏ vàng dán trêи bức tường đối diện cửa chính, treo đèn kết hoa, vui vẻ hân hoan.

Cặp nến long phụng đang cháy bừng.

Trêи cao đường, Hàn Ngọc Bình, Lương Thục và Kỷ Thư Lan ngồi ngay ngắn ở phía trước.

Tuy nói hôn lễ chỉ mời ba bàn khách, nhưng cộng thêm nhóm khiêng kiệu, nhóm khiêng của hồi môn, dàn nhạc, người bắn pháo hoa, người đón khách, người quét dọn sân vườn, trừ đi những người nổi lửa làm cơm, những người còn lại đều ùa tới theo dõi hôn lễ, những người canh cổng tiếp đón khách khứa cũng tràn vào trong, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.

Mọi người chụm đầu ghé tai thì tầm to nhỏ.

Người chủ trì hôn lễ nhắc nhở: "Hôn nhân thiêng liêng trang trọng, xin mọi người giữ trật tự trong thời gian diễn ra hôn lễ."

Mọi người ngồi vào chỗ, cao đường đã sẵn sàng.

Duy chỉ có cô dâu mới là không thấy đâu.

Mọi người ngó trái nhìn phải, nhưng không tiếp tục phát ra âm thanh.

Rất lâu sau, Lão Giang xướng lễ hô: "Giờ lành đã tới, chính thức tiến hành hôn lễ..."

Mọi người lũ lượt nhìn ra cửa, mắt nhìn thẳng quan sát.

Lão Giang hô: "Tân nhân đăng đường."

Bóng dáng hai người Tần Đường xuất hiện trước cửa, mặc bộ đồ cưới đỏ rực cùng loại, áo khoác ngoài rủ xuống, đôi long phụng vàng đỏ được thêu tay hiện lên sinh động như thật dưới ánh đèn phòng, lấp lánh rực rỡ.

Khuôn mặt vốn dĩ diễm lệ của Tần Ý Nùng, càng tôn thêm vẻ đẹp đẽ như hoa đào nở rộ trong bộ đồ cưới, rực rỡ tuyệt sắc, nhan sắc bức người, khiến người ta gần như không dám nhìn thẳng. Đường Nhược Dao đội khăn trùm đầu, chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm trắng nõn qua lớp khăn thoáng bay lên, ngọc đẹp gần như không tì vết, càng thêm một tia đẹp đẽ bí mật.

Ngay tới mấy phù dâu như Văn Thù Nhàn nhìn được, cũng vô thức nuốt nước bọt, muốn nhìn khuôn mặt thật sự của cô dâu thêm lần nữa.

Sống lưng của hai người thẳng tắp, thong thả bước đi, đỡ nhau vượt qua bậc thềm, bước vào lễ đường.

Sau khi tiến vào, Tần Ý Nùng đứng bên trái, Đường Nhược Dao đứng bên phải, mỗi người cầm một đầu dải lụa tú cầu.

Lão Giang cầm một tấm thiệp hồng trêи tay, mở ra, đọc lên rõ ràng: "Hai người kết hôn, cùng nhau kí vào giấy hôn thú, kết thành lương duyên, một cặp xứng đôi vừa lứa. Tới nay ngày lành tháng tốt, thích hợp tổ chức cưới hỏi, mong rằng tương lai con cháu đầy đàn, đời đời hưng thịnh. Hẹn ước đầu bạc răng long viết trêи giấy, bên nhau trọn đời giống như mối lương duyên trời ban tặng, ghi lại hẹn ước uyên ương. Lấy thứ này làm chứng."

Lão Giang hô vang: "Cũng mời các vị khách quý làm chứng."

Các vị khách quý ra sức vỗ tay.

Tần Ý Nùng nhìn Đường Nhược Dao, tuy không nhìn được biểu cảm của cô, nhưng cô ấy biết Đường Nhược Dao nhất định cũng đang nhìn mình.

Lão Giang đóng thiệp lại, cao giọng hô: "Hành lễ, tấu nhạc..."

Âm nhạc vang lên.

Tần Ý Nùng đi tới giữa phòng, Đường Nhược Dao cũng đi tới giữa phòng dưới sự dìu dắt của Lâm Nhược Hàn, hai người quay mặt về phía cửa, sóng vai đứng cùng nhau, cách hai bước chân.

Hai phù dâu ở hai bên lấy hai chiếc đệm lót mới tới, đặt trước cả hai người. Tần Ý Nùng đỡ Đường Nhược Dao quỳ xuống, bản thân cũng quỳ bên cạnh cô.

Lão Giang: "Nhất bái thiên địa..."

Hai người Tần Đường cùng lúc khấu đầu, bái lạy.

Lão Giang: "Một khấu đầu, hai khấu đầu, ba khấu đầu."

Hai người Tần Đường nghe theo bái lạy.

Lão Giang hô: "Hưng, bình thân, trở về chỗ."

Hai người Tần Đường đứng dậy, Tần Ý Nùng đứng lên trước, sau đó đỡ lấy Đường Nhược Dao.

Lão Giang hô: "Nhị bái cao đường..."

Hai người Tần Đường quay người, mặt hướng về phía cao đường, quỳ ngay ngắn trước mặt.

Vì Tần Ý Nùng kết hôn, Hàn Ngọc Bình vui vẻ suốt bao nhiêu ngày, bao gồm cả khoảng thời gian sửa soạn hôn lễ, ông cũng rất hân hoan, buổi tối nằm mơ đều có thể cười tới tỉnh, không ít lần bị Lương Thục trêu đùa. Lúc này nhìn thấy hai cô dâu bên dưới, đặc biệt là khi Tần Ý Nùng ngẩng đầu, dùng đôi mắt đen láy cảm ơn nhìn ông, Hàn Ngọc Bình bỗng dưng chua mũi, vành mắt cũng đỏ lên.

Lương Thục càng không cần nhắc, sớm đã dùng khăn mùi xoa lau nước mắt.

Kỷ Thư Lan cũng cứng rắn nhịn không rơi nước mắt.

Lão Giang: "Một khấu đầu..."

Hai người Tần Đường đồng thời khom người bái lạy.

Lão Giang cố ý làm chậm âm thanh, lại nói: "Hai khấu đầu, ba khấu đầu..."

"Lễ Thị - Giao Đặc Sinh" viết: "Hôn lễ bất hạ, nhân chi tự dã" (Hôn lễ không cần vui, người cũng phải theo thế hệ). Chữ "tự" ở đây có ý nghĩa như chữ "thế hệ", thế hệ của con người, là chỉ thế giới tre già măng mọc, khi diễn ra hôn lễ, con cái thành gia lập thất, bố mẹ suy sụp, cho nên không vui.

Hôm nay bố mẹ tuổi đã gia, rời xa gia đình lớn, xây dựng gia đình nhỏ, nào có thể không có cảm giác đau lòng.

Sau ba khấu đầu, rất lâu không dậy.

Hàn Ngọc Bình cắn môi, vành mắt đã tích đầy lệ.

Lương Thục nhỏ tiếng thút thít.

Kỷ Thư Lan lấy tay che miệng.

Lão Giang hô: "Hưng, bình thân, quay về chỗ."

Tần Ý Nùng đứng lên, khóe mắt phiếm đỏ, đỡ Đường Nhược Dao dậy.

Đệm kê được lấy ra.

Hai người Tần Đường đứng đối diện nhau.

Khách mời nín thở, chờ đợi màn quan trọng.

Cuối cùng, Lão Giang tích hơi xuống bụng, hô lên: "Thê thê giao bái..."

Hai cô dâu mới nắm lấy hai đầu dây lụa căng thẳng tới mức trái tim như muốn nhảy tới yết hầu, trong tai đều là tiếng huyên náo, hít thở, hít thở sâu, nuốt nước bọt, để lỗ tai của bản thân hồi phục trạng thái rõ ràng, không bỏ lọt âm thanh quan trọng.

Theo đó là một tiếng của Lão Giang: "Bái..."

Hai người mặt đối mặt, khom người bái.

"Hưng."

Hai người đứng thẳng người, tầm mắt cách một tấm khăn phủ đầu đỏ.

"Hai bái..."

"Hưng."

"Ba bái..."

"Hưng, bình thân."

Bàn tay nắm lấy dải lụa của Tần Ý Nùng đã tê dại, đầu óc cô ấy cũng mơ màng, bước chân vô thức đi lên phía trước một bước, trái tim loạn nhịp, sốt ruột muốn nắm lấy tay của Đường Nhược Dao.

Lão Giang nhìn thấy động tác của cô ấy, vội vàng hô lên một câu cuối cùng: "Đáp tạ quan khách..."

Còn chưa hết nữa sao!

Tần Ý Nùng linh hoạt hoàn hồn, nắm chặt lấy bàn tay đổ mồ hôi ướt nhẹp kia, cùng Đường Nhược Dao quay về phía quan khách.

Lão Giang: "Bái, hưng, hai bái, hưng, bình thân."

Hai người Tần Đường nghe khẩu lệnh bái xong.

Tần Ý Nùng nhìn ông.

Lão Giang: "..."

Không phải học thuộc lòng quy trình rồi sao? Lúc này muốn thấy vợ tới mức không còn nhớ gì nữa sao?

Lão Giang vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, sắc mặt vẫn như thường, hô lên: "Đưa vào động phòng..."

Cái này Tần Ý Nùng nhớ rõ, cuối cùng cô ấy có thể lại gần Đường Nhược Dao, nắm lấy tay cô.

Da dẻ tiếp xúc, dây đàn trong lòng hai người đồng thời bị nhấc lên.

Đường Nhược Dao trở tay nắm chặt lấy cô ấy, người cũng thoáng nép vào lòng Tần Ý Nùng tuy không quá rõ ràng, Tần Ý Nùng đè xuống kϊƈɦ động dùng sức ôm lấy cô vào lòng.

Mấy người cầm đèn lồng đỏ, đi phía trước cô dâu mới, dẫn đường cho họ. Nhóm phù dâu bao gồm cả Lâm Nhược Hàn phải đi phía sau cô dâu, cùng hai người tới phòng tân hôn, tiếp tục nghi thức phía sau.

Cô dâu đã vào chỗ, phù dâu lại xảy ra chút sự cố. Văn Thù Nhàn khóc oa oa, gần như kiệt sức, ngồi tại chỗ không đứng lên. Cuối cùng Phó Du Quân và Thôi Giai Nhân hợp sức đỡ cô nàng dậy, đi phía sau hai người Tần Đường.

"Mời."

Một đoàn người chậm bước rời đi, ra khỏi lễ đường, tiến vào sân sau.

Quan khách nhìn theo đoàn người rời đi.

Người chủ trì kéo dài tiếng, âm thanh trầm bổng réo rắt hô: "Trêи trời có ngưu lang chức nữ, dướt đất có người đẹp thành đôi. Hôm nay hai nhà kết thành thông gia, phú quý vinh hoa kéo dài ngàn năm! Mời các vị đợi trong giây lát, lát nữa tân nương sẽ ra ngoài hành lễ song thân."

Trà bánh trong lễ đường, quan khách ổn định chờ đợi.

Ở ngoài cửa có rất nhiều người tới góp vui, người làm cầm theo mấy túi hoa quả, kẹo hỷ cùng đồ ăn vặt to phân phát cho mọi người, khắp nơi đều là tiếng cười nói vui vẻ.

Sân sau.

Trong tay Tần Ý Nùng và Đường Nhược Dao đã không cầm dải lụa tú cầu kia nữa, Đường Nhược Dao ngồi bên mép giường, Tần Ý Nùng đang đứng, Lâm Nhược Hàn cướp việc của người làm, bưng một khay đỏ tới, trong khay đương nhiên là một chiếc gậy.

Gậy vén khăn trùm đầu, còn gọi là tâm như nguyện.

Tần Ý Nùng chầm chậm cầm gậy lên, gậy làm bằng chất liệu gỗ, rất nhẹ, nhưng nắm trong tay cô ấy lại nặng như ngàn cân.

Cô ấy cầm trêи tay, rất lâu sau, đám đông xung quanh đã sốt ruột, trái tim Lâm Nhược Hàn đột nhiên nhảy lên: "Cô làm gì thế?" Đừng nói là lúc này đột nhiên chập mạch như Nhâm Tinh Nguyệt không muốn kết hôn nữa nhé?

Hai tay Đường Nhược Dao kìn ném không đan vào nhau, nhưng khớp tay đã bị bóp tới trắng bệch.

Sao còn không vén khăn trùm đầu?

Tần Ý Nùng quay mặt nhìn Lão Giang đi theo để xướng lễ, dáng vẻ nghiêm túc nói: "Có cần thiết phải nhiều người vậy không ạ?"

Lão Giang: "Ý con là?"

Tần Ý Nùng: "Có thể chỉ có một mình con không thầy?"

Lão Giang: "..."

Đường Nhược Dao cúi đầu, gò má trào lên hơi nóng, sắp đỏ hơn cả khăn che đầu.

Rốt cuộc chị ấy nói gì thế, nhưng... vẫn cảm thấy rất vui.

Tần Ý Nùng nghiêm túc hỏi: "Thật sự không được sao?"

Lão Giang im lặng giây lát, nói: "Được."

Tần Ý Nùng xán lạn cười lên.

Lâm Nhược Hàn trợn mắt, xem bộ dạng đắc ý của đằng ấy kìa.

Lâm Nhược Hàn dẫn đầu, dẫn theo nhóm người ồn ào lui ra ngoài.

Tần Ý Nùng đóng cửa xong, đi tới gần Đường Nhược Dao, Đường Nhược Dao hít thở nhẹ đi, nhìn đôi giày đỏ thêu hoa dừng trước mặt mình, không khống chế được đan ngón tay vào nhau, cắn lấy môi dưới.

"Dao Dao?" Cách một tấm khăn che đầu, Tần Ý Nùng như đang đè nén cảm xúc gì đó, nhẹ nhàng nói chuyện với cô.

"Em đây." Đường Nhược Dao đáp lại.

Cô dở khóc dở cười nghĩ trong lòng: Lẽ nào chị còn sợ em bị rơi mất ngay trước mắt chị sao?

Tần Ý Nùng nhìn chăm chú chiếc khăn đỏ phủ bên trêи, tay nắm lấy gậy đưa về phía trước, khẽ nhấc lên.

Ánh mắt của cô ấy đột nhiên hăng hái.

Đường Nhược Dao cúi đầu, có chút xấu hổ, dần dần mới dám ngẩng đầu lên nhìn Tần Ý Nùng.

Cô bị ánh mắt kinh diễm rõ ràng của Tần Ý Nùng lấy lòng, đôi mắt sáng lên nhìn cô ấy, tỉ mỉ đánh giá khuôn mặt như hoa đào của cô ấy, dịu dàng nói: "Hôm nay chị thật đẹp."

Suốt một ngày trời, bây giờ cô mới thật sự được nhìn thấy Tần Ý Nùng.

"Em mới xinh đẹp." Tần Ý Nùng ngồi xuống, triệt để gỡ xuống khăn che đầu đỏ, đặt sang một bên.

Vốn dĩ ngũ quan của Đường Nhược Dao nghiêng về vẻ lạnh lùng, sau khi được lớp trang điểm điểm xuyết, bớt đi một phần lạnh lẽo, tăng thêm một phần diễm lệ, môi đỏ răng trắng, mí mắt chuyển động, quyến rũ động lòng người không thể diễn tả thành lời.

Đủ loại hạt ngọc trai cùng đá quý trêи mũ phượng đung đưa lấp lánh dưới ánh nến, tô điểm lên làn da nõn nà như ngọc.

Sắc hoa ánh trăng, tinh tú trêи trời cũng không sánh bằng lúc này.

Tần Ý Nùng cúi đầu nhích lại, khẽ hôn cô một cái, vừa chạm vào liền rời đi.

Không dám hôn sâu, lớp son môi dễ bị phai mất.

Đường Nhược Dao nhìn cô ấy, cắn môi, muốn nói lại thôi.

Tần Ý Nùng mất hai giây phản ứng, cười lên dang tay ra, ôm lấy cô vào lòng, gác cằm lên vai Đường Nhược Dao, cọ lên gò má nõn nà của vợ.

Đường Nhược Dao ra sức ôm lại cô ấy.

Hai người đồng thời kϊƈɦ động, sức lực ôm nhau dường như muốn đối phương hòa vào xương vào thịt của bản thân.

Mọi câu nói lúc này đều trở nên dư thừa.

Lâm Nhược Hàn ở bên ngoài gõ cữa, tươi cười thúc giục: "Xong chưa thế? Lát nữa còn phải gặp quan khách, đừng trực tiếp động phòng biết chưa hả?"

Đường Nhược Dao túng quẫn.

Tần Ý Nùng hôn lên tóc mai của cô, hé miệng bên tai cô, dường như muốn nói gì đó, cuối cũng vẫn không tiện. Cô ấy nhỏ tiếng nói: "Chị đi mở cửa."

Đường Nhược Dao vâng một tiếng, buông Tần Ý Nùng ra.

Cửa phòng mở từ trong ra, Tần Ý Nùng đứng trước cửa.

Lâm Nhược Hàn trêu cô ấy: "Cô trông ổn nhỉ, cũng nhanh quá đấy?"

Tần Ý Nùng lười để ý tới cô nàng, nghiêng người nhường đường cho mọi người vào trong.

Lão Giang hô: "Tiến rượu, cử hành lễ hợp cẩn."

Hồ lô tách thành hai chén, gọi là cẩn, cho nên hợp cẩn chính là chỉ việc giao bôi của hai cô dâu.

Lần này là Ninh Ninh bưng khay, bên trêи có hai chiếc chén nối với nhau bằng sợi dây đỏ, đứng phía sau phòng 405 và Lâm Nhược Hàn. Vóc người của cô bé nhỏ con, nhưng bưng rất vững, không hề run rẩy.

Còn có tiền đồ hơn hai người mẹ của cô bé rất nhiều.

Văn Thù Nhàn và Lâm Nhược Hàn lần lượt rót rượu, đưa cho Đường Nhược Dao và Tần Ý Nùng.

Hai người Tần Đường nâng cao chén rượu ngang mày, chỉ uống một nửa.

Mặt Tần Ý Nùng không biến sắc, nhưng Đường Nhược Dao thoáng nhíu mày, bởi vì rượu rất đắng.

Cô đã nhận phim mới, cho nên công việc hậu kì cho hôn lễ cơ bản đều là do Tần Ý Nùng sắp xếp, chi tiết nhỏ thế này cô không biết, cô càng không biết Tần Ý Nùng đã âm thâm thử loại rượu này bao nhiêu lần.

Chuyện này có một cách nói, hồ lô đắng, bên trong chứa rượu đắng, tượng trưng cho ngày tháng sau này của hai vợ chồng phải đồng cam cộng khổ, nắm tay không rời, có ngụ ý tươi đẹp.

Khi Hàn Ngọc Bình và Tần Ý Nùng thương lượng, cảm thấy cái này hay, thế là giữ lại.

Lão Giang hô: "Giao bôi."

Hai người đưa chén rượu lại cho Văn, Lâm, rồi trao đổi chén, sau đó giơ cao ngang mày, uống cạn nửa chén rượu còn lại của đối phương, từ đó trong chị có em trong em có chị, sau này sẽ không xa rời.

Hai người nhìn nhau mấy giây, đáy mắt tình nồng ý đậm.

Mọi người không lên tiếng làm phiền, đợi hai người hoàn hồn, đưa tay ra ghép hai chiếc chén lại với nhau, tạo thành một chiếc hồ lô hoàn chỉnh, để Lâm Nhược Hàn dùng dây quấn lại, đặt lại khay.

Nhóm phù dâu cùng Ninh Ninh lùi đi, dành không gian cho cô dâu mới.

Lão Giang hô: "Tháo dây thắt."

Theo nghi thức, đây vốn là chú rể cởi dây buộc tóc của cô dâu xuống, nhưng lúc này người đưa tay ra là Đường Nhược Dao, Tần Ý nùng phối hợp khẽ cúi đầu xuống, Đường Nhược Dao cởi xuống sợi dây buộc tóc đỏ trêи đầu cô ấy xuống, hai người nhìn nhau cười lên.

Hai người đều là cô dâu, không phân chia đôi bên.

Lão Giang xướng lâu như thế, trong lòng cũng thấp thoáng sục sôi, cao giọng hô: "Kết tóc."

Vành mắt Văn Thù Nhàn lại đỏ lên.

Phó Du Quân sợ lát nữa cô nàng lại khóc, liền thức thời nhận lấy công việc của cô nàng.

Ninh Ninh bưng khay, bên trêи đặt chiếc kéo, túi gấm.

Lâm Nhược Hàn nhấc kéo lên, cầm một lọn tóc của Tần Ý Nùng, cắt lấy, đặt xuống khay.

Phó Du Quân nhấc kéo lên, cầm một lọn tóc của Đường Nhược Dao, cắt lấy, đặt xuống khay.

Tần Ý Nùng cầm tóc lên, Đường Nhược Dao đưa dây đỏ, Tần Ý Nùng quấn hai lọn tóc cùng nhau, Lâm Nhược Hàn đưa túi gấm, Tần Ý Nùng đặt tóc vào trong túi gấm, thắt chặt, giao lại cho Lâm Nhược Hàn, Lâm Nhược Hàn lại đặt về khay.

"Kết tóc thành vợ chồng, yêu thương tin tưởng nhau. Chỉ mong lòng người như lòng ta, không phụ nỗi tương tư của ta dành cho người."

Chỉ còn lại một bước cuối cùng.

Tần Ý Nùng ghi nhớ thật kĩ, không tiếp tục mạo muội.

Lão Giang hô: "Thực hiện lễ nắm tay."

Hai người ngồi sánh vai nhau, Đường Nhược Dao đưa một tay ra, lòng bàn tay hướng xuống, lòng bàn tay của Tần Ý Nùng hướng lên, hai bàn tay đỡ lấy nắm chặt vào nhau, với ý nghĩa phó thác cả đời.

Hai người nhìn nhau, gật đầu.

Giây lát, buông tay, ngồi ngay.

Lão Giang hô: "Nghi thức hôn lễ chính thức, lễ thành..."

Âm thanh vừa cất lên, Tần Ý Nùng lập tức nắm lấy tay Đường Nhược Dao, Ninh Ninh cúi đầu nhìn bàn tay trống không của mình, đi tới nắm lấy tay còn lại của Đường Nhược Dao, Đường Nhược Dao cầm lòng chẳng đặng, giơ tay xoa đầu cô bé.

Lão Giang đã có tuổi, đi một chuyến này, ông cũng đã đủ mệt, cuối cùng dặn dò nói: "Chuẩn bị chút, còn phải hành lễ song thân đấy."

Với thân phận và địa vị của Lão Giang, nếu không phải Tần Ý Nùng, thật sự chẳng có mấy người có thể mời mọc được ông, càng không nói tới nhờ vả làm việc. Tần Ý Nùng cảm ơn ông, buông tay Đường Nhược Dao ra trước, đích thân tiễn Lão Giang về lễ đường nghỉ ngơi.

Sau khi quay lại, cô ấy tháo mũ phượng xuống cho Đường Nhược Dao, hai người lại giúp đỡ nhau tháo cầu vai xuống, tới lễ đường gặp phụ huynh cùng quan khách.

Tần Ý Nùng biết Đường Nhược Dao vẫn luôn giữ trong lòng việc Hàn Ngọc Bình và Lương Thục không phát lì xì cho cô, lúc này đang trêи đường đến lễ đường, liền miết lấy lòng bàn tay của cô, trêu đùa nói: "Bây giờ em có thể nhận lì xì rồi, mà không chỉ một chiếc."

Đường Nhược Dao mắng cô ấy: "Đáng ghét."

Vốn là lời mắng yêu của cặp tình nhân nhỏ, Tần Ý Nùng lộ ra vẻ mặt với mấy phần thật thà: "Ngày đầu tiên kết hôn em lại nói ghét chị." Cô ấy đau lòng nói, "Em thật sự ghét chị sao?"

Đường Nhược Dao: "..."

Nhóm Văn Thù Nhàn và Lâm Nhược Hàn đều đã quay về lễ đường, Đường

Nhược Dao nhìn xung quanh, chỉ có bóng dáng một người làm đang quét dọn ở phía xa xa, nhỏ tiếng nói: "Thích."

Tần Ý Nùng gạn hỏi: "Thích cái gì?"

Đường Nhược Dao có chút thẹn quá hóa giận, nói, "Thích chị, được chưa?"

Tần Ý Nùng sắp rơi nước mắt, tủi thân nói: "Em hung dữ với chị."

Đường Nhược Dao: "..."

Cô bị dáng vẻ như vậy của Tần Ý Nùng chọc cười, ai ngờ Tần Ý Nùng nói tiếp một câu: "Nương tử, tại sao em lại hung dữ với ta?"

Đường Nhược Dao: "Ha ha ha."

Nương tử là cách xưng hô quỷ quái gì vậy chứ?

Người cổ đại mới gọi như thế, không phải người hiện đại đều gọi là "bà xã" sao?

Tần Ý Nùng sẽ gọi mình là bà xã sao? Đường Nhược Dao đột nhiên nghĩ như vậy, sau đó cô liền không cười được nữa.

Trái tim của cô không ổn rồi.

Tần Ý Nùng như sớm đã có dự đoán về tiếng cười của cô, cô ấy cũng cười, trong nụ cười có chút hàm ý sâu xa, đôi môi đỏ khẽ cử động, Đường Nhược Dao cảm giác cô ấy muốn gọi "bà xã", trái tim bắt đầu tăng tốc, trước mắt dường như cũng say sẩm.

A a a! Bây giờ khoan đừng gọi, lát nữa cô còn có chính sự nữa.

Khuôn mặt Tần Ý Nùng dịu dàng, nói: "Phu nhân."

Không phải bà xã, nhưng lực sát thương cũng không kém là bao. Có một số người hiện đại vẫn gọi như thế, đặc biệt là người đời trước, ví như Hàn Ngọc Bình, thường gọi Lương Thục như vậy.

Đường Nhược Dao cảm thấy bản thân biến thành "viu" một cái nổ thành pháo hoa trêи trời, gò má cô nóng lên, dưới ánh đèn đỏ càng thêm đỏ, ngay cả vành tai cũng đỏ ửng.

Mặt mày Tần Ý Nùng mang theo nụ cười, đưa tay ra, ôm lấy cô, Đường Nhược Dao vùi khuôn mặt nóng bỏng của mình vào lòng cô ấy.

Lâm Nhược Hàn đứng cách đó không xa: "Khụ."

Tần Ý Nùng không buông tay, ngẩng đầu nhìn sang, nhàn nhạt nói: "Vô lễ chớ nhìn, có văn hóa không thế?"

Lâm Nhược Hàn vui vẻ nói: "Cô có văn hóa, ôm ôm ấp ấp giữa thanh thiên bạch nhật, vô lễ chớ ôm, cô hiểu không?"

Tần Ý Nùng đáo: "Nào có thanh thiên bạch..."

Âm thanh còn chưa dứt, một hàng người tằng tằng tằng xuất hiện ở sau lưng Lâm Nhược Hàn như nhổ củ cải.

Văn Thù Nhàn, Phó Du Quân, Thôi Giai Nhân, Ninh Ninh, còn có mấy người quen, ngay cả Kỷ Vân Dao cũng tới, mặt mày vui vẻ như thấy người gặp hoa xem kịch.

Tần Ý Nùng: "..."

Dù sao thể diện của cô ấy hôm nay cũng đã mất sạch, chỉ là liên lụy tới Đường Nhược Dao đang ở cạnh cô, Đường Nhược Dao đã không dám ngẩng đầu lên nữa.

Ánh mắt Tần Ý Nùng đáng thương, giọng điệu có chút van nài: "Mấy vị, cảm phiền..."

Mấy người tới góp vui vô cùng nể mặt lui đi, chỉ có Lâm Nhược Hàn mặt dày vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Tần Ý Nùng lườm Lâm Nhược Hàn.

Lâm Nhược Hàn mới rời đi, vừa đi vừa ha ha ha.

Tần Ý Nùng thật là phiền chết mất.

Hai người Tần Đường sắp xếp tâm tình, mới đi về lễ đường.

Lễ đường giống như ban nãy, bày chiếc bàn lớn với ba chiếc ghế, là chỗ của phụ huynh.

Lão Giang hô: "Hành bái lễ, tấu nhạc..."

Âm nhạc vang lên.

Lâm Nhược Hàn là người đa năng, lúc này lại bưng khay lên trước, dùng lụa đỏ làm lót, bên trêи đặt hai chén trà.

Trước tiên là kính vợ chồng Hàn Ngọc Bình.

Trêи danh nghĩa, hai người là trưởng bối phía Đường Nhược Dao, cho nên Đường Nhược Dao dẫn Tần Ý Nùng bái kiến. Nhưng thực tế là Đường Nhược Dao cùng Tần Ý Nùng sửa lại xưng hô, hai người đã thương lượng, Tần Ý Nùng đã sớm không còn tình cảm với Tần Hồng Tiêm, hôm nay cũng có thể triệt để buông xuống, dứt khoát nhận Hàn Ngọc Bình là bố.

Nhưng tất cả những chuyện này Hàn Ngọc Bình đều không biết, ông nhận Đường Nhược Dao làm con gái nuôi, theo lí mà nói, hai người phải gọi ông là "bố nuôi", bố nuôi cũng là bố, còn có những hai cô con gái, Hàn Ngọc Bình rất hài lòng.

Ông ngồi ngay lại, cảm giác đau lòng ban nãy cũng biến mất, vui vẻ đợi hai người sửa lại xưng hô.

Tần Ý Nùng bưng trà lên, hai đầu gối quỳ trước mặt ông, tròn vành rõ chữ nói: "Bố, mời bố uống trà."

Hàn Ngọc Bình nhất thời ngây ra.

Ông đã hơn sáu mươi, lúc nhỏ bị bố cầm kìm gắp than đánh cũng không giống ngày hôm nay, đột nhiên nước mắt rơi đầy mặt. Tuy còn chưa tới lượt Lương Thục, nhưng bà đã vui vẻ rơi lệ. Nhìn Hàn Ngọc Bình ngẩn người khóc lóc, vội đưa tay đánh lên tay nhắc nhở ông.

"Trà, trà."

Hàn Ngọc Bình lau mặt, nhận lấy trà, uống một hơi cạn, cười tới nếp nhăn sâu hơn rất nhiều, đặt về khay: "Tốt, tốt, tốt."

Ba tiếng tốt liên tiếp.

Tần Ý Nùng ngấn lệ cười lên.

Lương Thục lại nói: "Lì xì."

"Ờ ờ." Hàn Ngọc Bình vội vàng rút lì xì trong túi áo ra, đặt lên khay, "Cái kia..." Ông quay đầu nhìn Lương Thục, nhỏ tiếng nói, "Còn phải nói gì sao?"

Mặt mày Lương Thục không nhịn được nhìn thẳng: "Không cần."

Hàn Ngọc Bình vui vẻ rộ trêи mặt, ngồi ở đó tươi cười.

Đường Nhược Dao bái theo, cũng nói: "Bố, mời bố uống trà."

Hàn Ngọc Bình tươi cười đáp: "Con ngoan."

Hai tay nhận lấy trà, bình đẳng như nhau, cũng uống cạn, tặng lì xì.

Tần Ý Nùng lại bái kiến Lương Thục: "Mẹ, mời mẹ uống trà."

Lương Thục khóc cũng nhã nhặn, lấy khăn tay lau nước mắt ở khóe mắt, sau khi đặt lì xì lên khay của hai người, thành tâm chúc phúc, nói: "Hi vọng hai con có thể dìu dắt giúp đỡ lẫn nhau, đầu bạc răng long."

"Chúng con sẽ làm vậy ạ."

Cuối cùng kính Kỷ Thư Lan.

Cô dâu mới lại gặp quan khách hai bên.

Tiếng nhạc tại hiện trường đột nhiên trở nên tinh nghịch.

Lâm Nhược Hàn lấy quả cầu bằng lụa dùng lúc bái đường, đưa vào tay Đường Nhược Dao, còn bản thân nhanh chóng hòa vào dòng người.

Lão Giang cười lên, hô: "Tân nương ném tú cầu..."

+++++++++

Chương 204: Đưa vào động phòng