Mặc dù Dương Quang biết đứa nhỏ này không hiểu hết ý nghĩa của việc muốn giúp hắn mới nói ra lời ấy nhẹ nhàng đến thế, nhưng nhìn thấy bé con mình nuôi lớn có thể suy nghĩ được như vậy, ít nhiều gì cũng khiến hắn rất vui vẻ.
Vẻ mặt Dương Quang ôn hòa, nói với đứa nhỏ: “Nghỉ cho khỏe đi, đừng nghĩ đông nghĩ tây nữa, ngày mai không cần đi huấn luyện, nếu cũng không muốn đi học thì gọi điện cho Nghiêm Huy, nhờ nó xin nghỉ cho nhóc.”
Đứa nhỏ ngoan ngoãn nằm trên giường, lắc đầu, “Con đi huấn luyện, không xin nghỉ, không thích cậu ta.”
“Không thích ai?”
“Nghiêm Huy và cha cậu ta.”
“Tại sao?”
“Bọn họ không thích chú hai.”
Dương Quang cười, “Người khác không thích chú là nhóc không thích người ta luôn hả?” Vẫn là một đứa nhỏ mà thôi.
“Dạ.” Cái đầu nhỏ đặt trên gối đầu gật gật, “Con chỉ thích chú hai.”
Ánh mắt Dương Quang chợt trở nên phức tạp, đứa nhỏ nói thích, là sự yêu thích của tình thân, mà hắn, lại vẫn luôn nghĩ đến hình ảnh thiếu niên đã từng ngã xuống trong kí ức của mình.
Dương Quang rũ mắt, bật đèn đầu giường cho đứa nhỏ, “Mau ngủ đi.” Nói rồi đứng lên tắt đèn lớn trong phòng, hắn bước ra ngoài vừa định đóng cửa lại nghe thấy âm thanh khẽ khàng của đứa nhỏ.
“Chú hai…”
“Ừ?” Dương Quang quay đầu nhìn cậu.
Ánh đèn phản chiếu đôi mắt bướng bỉnh, “Chú còn chưa đồng ý.”
“Đồng ý cái gì??”
“Để con giúp chú.”
Đôi con ngươi đột nhiên tối lại, Dương Quang im lặng một chốc rồi xoay người trở về đứng thẳng trước giường của cậu, “Biết lời nhóc nói có ý nghĩa gì không?”
Ánh mắt Dương Quang sáng rực như lửa nhìn chằm chằm đứa nhỏ hỏi: “Biết vì sao Nghiêm Huy và cha nó không thích chú không?
Đứa nhỏ gật đầu, không né tránh ánh mắt của hắn, “Bọn họ nói…”
“Chú là người xấu?”
“Chú hai không phải!” Mặc kệ đã qua bao lâu, đứa nhỏ vẫn luôn kiên trì với điều này.
“Ha.” Bật ra tiếng cười nhạo, ánh mắt sâu xa của Dương Quang nhìn xuống đứa nhỏ, “Bọn họ nói không sai, chú là người xấu! Là người vô cùng xấu xa!”
“Chú hai không phải!” Đứa nhỏ gấp đến mức đỏ mắt.
Cậu muốn ngồi dậy, lại bị một bàn tay của Dương Quang đè xuống, hắn chậm rãi cúi người đến sát gần đứa nhỏ, tự mình vén lên chiếc khăn che mặt u tối, “Chú là xã hội đen, còn buôn lậu súng ống đạn dược, người chết dưới vũ khí của chú không biết bao nhiêu.”
Hắn hỏi đứa nhỏ, “Biết cái gì gọi là chết không?”
Khóe môi lạnh lùng cong lên, hắn rút tay về ấn mạnh lên vết thương của mình, máu tươi nhuộm đỏ băng gạc trắng, hắn lại nhìn vào mắt đứa nhỏ, nói rõ từng câu từng chữ: “Giống như chú, chảy rất rất nhiều máu, rất nhiều người sẽ đổ máu, sau đó giống như cha mẹ nhóc, không trở về được nữa!”
Dương Quang vốn không muốn bức ép đứa nhỏ, nhưng bộ dáng không hiểu gì cả lại nhất định kiên trì kia lại khiến lòng người bốc lên một ngọn lửa không tên.
Khi hắn đẩy đứa nhỏ về phía mặt trời, bản thân cậu lại rơi vào bóng tối.
Được làm lại một lần nữa, hắn muốn kéo đứa nhỏ vào bóng tối, cậu lại cứ thế mà hướng về ánh mặt trời.
Mà khi hắn thật khó khăn mới quyết định đưa đứa nhỏ đến dưới ánh sáng, cậu lại kiên trì muốn theo hắn bước vào nơi tối tăm.
Bởi vì lời nói của Dương Quang, đứa nhỏ rụt người lại.
Cậu ngơ ngác nhìn vết thương lại thấm máu ra ngoài trên tay hắn, sắc mặt dần trở nên trắng bệch.
“Sợ rồi?” Dương Quang liếc cậu, rút tay về, nét lạnh lùng trên mặt tiêu tan đi một chút, hắn nói với đứa nhỏ: “Nếu đã biết sợ, thì đừng nghĩ ngợi lung tung cái gì cần giúp chú nữa, học cho giỏi, sau này chú cho nhóc đi du học…”
“Con không đi!” Vạt áo của Dương Quang đột nhiên bị giữ chặt, đứa nhỏ ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt trong trẻo không hề bị phủ kín bóng mờ vì những lời Dương Quang vừa nói, bàn tay nhỏ nắm chặt áo hắn, nhìn hắn nói rõ ràng từng chữ, “Con muốn giúp chú hai! Người khác bị thương không sao hết, không khó chịu, chú hai đừng bị thương, sẽ đau!”
Dương Quang có chút giật mình nhìn cậu, hắn không biết nên cười vì đứa nhỏ khờ dại, hay cười vì đứa nhỏ máu lạnh trời sinh.
Người khác bị thương không sao hết hả?
Bàn tay Dương Hi Ngôn vẫn nắm chặt không buông, ánh mắt Dương Quang vẫn nhìn cậu chăm chú không hề mở miệng, hai chú cháu đối mặt với nhau không nói lời nào, căn phòng rơi vào im lặng, một lúc sau Dương Quang hít một hơi thật sâu.
Hắn nói: “Buông tay.”
Dương Hi Ngôn có chút do dự nhìn hắn, nhưng vẫn nghe lời chậm rãi thả lỏng ngón tay ra.
Cậu nhìn thấy thỏa hiệp trong mắt Dương Quang.
Dương Quang không thể không thỏa hiệp, đứa nhỏ này rất ít khi kiên trì chuyện gì, nhưng nếu thật sự muốn kiên trì, vậy thì người khác nào có dễ dàng thuyết phục được chỉ bằng hai ba câu.
Nếu đã không thuyết phục được, vậy để cậu tận mắt mở mang kiến thức một chút vậy!
Dương Quang nói: “Ngày mai dẫn nhóc đến một nơi, có muốn giúp chú hay không, đợi nhóc có thể tiếp nhận được rồi nói tiếp!”
“Dạ!” Dương Hi Ngôn gật đầu.
Nơi Dương Quang muốn dẫn Dương Hi Ngôn đến, đương nhiên là Ám Dạ.
Vừa vào cửa, Dương Hi Ngôn đã bị âm thanh chấn động rung trời cùng đám người điên cuồng uốn éo nhảy nhót dọa cho hoảng sợ.
danh sách truyện boylove Cơ thể cậu bất giác lùi về sau một bước, nắm chặt tay áo Dương Quang.
Này là sợ rồi sao?
Trong mắt hiện lên trào phúng, Dương Quang căn bản không hề có ý định an ủi cậu, hắn kéo đứa nhỏ đi giữa ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bước đến quầy bar.
Anh trai pha chế chào hắn, sau đó khó xử nói: “Diệm, mặc dù nơi này không quy định từ mười tám tuổi mới được vào, nhưng nhỏ nhất cũng phải đủ mười sáu tuổi, cái này…”
Dương Quang không để ý nhún vai, “Nhóc này là đồ đệ của Tyson, có thể hỏi y thử.”
“Ồ, thì ra là nhóc.” Có lẽ Tyson đã từng nhắc đến nên đối phương không có chút bất ngờ nào, hắn vẫy tay với đứa nhỏ, “Hi, anh là Jenny.”
Đứa nhỏ chỉ nhìn hắn một cái, im lặng không nói lời nào, cậu đứng bên cạnh Dương Quang, nhìn chăm chú sàn nhảy chất đầy nam nam nữ nữ đang uốn éo.
Một ly Bloody Mary theo lệ thường đẩy đến trước mặt Dương Quang, Jenny nhiều chuyện xáp lại gần hỏi: “Không phải anh định mang nhóc xuống dưới chứ? Mặc dù nhóc là đồ đệ của Tyson nhưng vẫn còn nhỏ quá, sẽ gặp ác mộng đó.”
Bàn tay Dương Quang cầm rượu chợt khựng lại, hắn cúi đầu nhìn đứa nhỏ, dường như cảm giác được tầm mắt của hắn nên đứa nhỏ cũng quay đầu nhìn lại.
Dương Quang hỏi: “Muốn về không?”
Đứa nhỏ lắc đầu.
“Vậy sao?” Ánh mắt hắn chợt lóe, hắn đưa ly rượu đỏ thẫm đến trước mặt đứa nhỏ, “Uống một ngụm đi.”
“Nè, Diệm, không tốt lắm đâu!” Đến cả Jenny cũng không nhìn nổi nữa, vội ngăn cản.
Dương Hi Ngôn nhìn Jenny, lại nhìn Dương Quang, cuối cùng ánh mắt rơi xuống ly rượu trên tay hắn, chất rượu đỏ thẫm khiến con ngươi của đứa nhỏ co rụt lại, theo bản năng nắm chặt lấy tay Dương Quang.
Dương Quang vẫn không có ý định rút tay về, hắn nhìn thấy ánh mắt của đứa nhỏ hiện lên một chút tối tăm u ám.
Một khi đã bước vào, thật sự sẽ không còn đường trở về nữa, vì vậy hắn cho đứa nhỏ một cơ hội hối hận.
Nghiêm Phong nói không sai, con đường này phải để chính cậu lựa chọn.
“Quý ngài đây…” Đột nhiên bả vai của Dương Quang bị vỗ một cái, hắn vừa ngẩng đầu lên thì ly rượu trong tay cũng bị lấy đi.
Tôn Ninh Vũ, cũng chính là người Dương Quang đang chú ý, y mặc trang phục bồi bàn, trên tay cầm khay, ánh mắt thản nhiên nhìn Dương Quang, trên khay đặt ly Bloody Mary của hắn.
Tôn Ninh Vũ nói: “Thưa anh, ở đây không cho phép người chưa thành niên vào.” Hắn nhìn Dương Hi Ngôn, lại bổ sung một câu, “Cũng không cho phép uống rượu.”
“Ninh…” Jenny vừa định nói đã bị Dương Quang ngăn lại.
Quan sát thanh niên này ở khoảng cách gần như vậy, Dương Quang mới phát hiện dáng vẻ của cậu có chút quen.
Hắn nhíu mày hỏi: “Người đánh với tôi lần trước là cậu nhỉ.”
Con ngươi của Tôn Ninh Vũ chợt lóe lên, “Là anh?” Đồng nghĩa với việc thừa nhận rồi.
Một năm trước, Dương Quang lại lên sàn đấu, đối thủ rất khó chơi, chỉ đến khi hiệp phụ kết thúc Dương Quang mới quật ngã được đối phương.
Không ngờ người này là Tôn Ninh Vũ.
Dương Quang vươn tay: “Trả rượu cho tôi.” Hắn nhìn Dương Hi Ngôn, lại cười với Tôn Ninh Vũ nói: “Tôi là ông chủ quán bar này, nhóc có thể vào hay không tôi cho phép là được.”
Cái này dĩ nhiên là xạo rồi, quán bar của Tyson một cắc cũng không dính dáng đến hắn, nhưng Dương Quang không muốn giải thích quá nhiều với Tôn Ninh Vũ.
Tôn Ninh Vũ nhìn Jenny, Jenny nhún vai nói: “Trả cho anh ta đi, như anh ta đã nói, không liên quan.”
Vì vậy ly Bloody Mary kia lại trở về trên tay Dương Quang, Tôn Ninh Vũ gật đầu với hắn nói: “Xin lỗi.”
“Không sao.”
Thấy cậu đi rồi, ý cười của Dương Quang càng sâu thêm.
Rõ ràng Tôn Ninh Vũ không phải loại người sẽ quản chuyện không can hệ đến mình, vậy mà lại dùng cách này để chào hỏi, thật sự ngoài ý muốn! Xem ra người hắn sắp xếp theo dõi có thể rút rồi.
Hắn thu hồi tầm mắt, quay đầu tiếp tục chuyện chưa làm xong, đưa ly rượu đến trước mặt Dương Hi Ngôn.
Lần này hắn vẫn chưa nói gì, Dương Hi Ngôn đã chậm chạp tiến đến gần, một tay cầm lấy tay hắn cố định ly rượu, cúi đầu ngậm một ngụm vào miệng.
“Khụ…khụ khụ…”
Không ngoài dự đoán, đứa nhỏ chỉ uống một ngụm đã ho muốn rớt cái mạng, khuôn mặt nhỏ nhắn dần đỏ lên, trong mắt cũng bắt đầu có nước.
Jenny không đành lòng đưa ly nước lọc qua, Dương Quang nhận lấy nhưng lại đặt một bên.
Ánh mắt lạnh lẽo áp sát đứa nhỏ, ly rượu lại đưa ra phía trước: “Uống tiếp.”
Những người xung quanh thấy Dương Quang quá mức hung tàn đều dừng bước, chỉ trỏ bàn luận.
Tưới rượu cho đứa nhỏ như vậy, vị phụ huynh này quá không có tư cách rồi!
Đối với ánh mắt và ngôn từ chỉ trích của người xung quanh, Dương Quang không để ý chút nào, hắn ngẩng đầu lạnh lùng quét mắt một cái, lại cúi đầu tiếp tục nhìn đứa nhỏ.
Dương Hi Ngôn vẫn đang ho khan, vừa ho vừa ngẩng đầu nhìn Dương Quang.
Không biết vì ho hay vì rượu, hai má cậu đỏ bừng, đôi mắt dịu ngoan nhìn Dương Quang, vẫn tràn ngập tin tưởng như thế.
Dương Hi Ngôn đỡ tay Dương Quang, lại chậm rãi cúi đầu đến gần chén rượu đỏ thẫm như máu, chỉ là lần này, cậu vừa chạm môi đến miệng ly, Dương Quang đã thu tay về.
“Ngốc muốn chết.” Dương Quang mắng một câu, vẻ mặt nhiều thêm vài phần bất đắc dĩ, hắn buông ly rượu xuống, đút đứa nhỏ uống ly nước vừa nãy Jenny đưa qua.
Đợi đứa nhỏ uống xong, hắn khoát tay với Jenny, dẫn cậu đi vào bên trong.
Thế giới tối tăm đầy máu này, chỉ khi tận mắt nhìn thấy, đứa nhỏ mới có thể hiểu được con đường mình lựa chọn không có lối về như thế nào!